Chapter 10: Ngày đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tụ tập ở khu tầng hầm. Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ. Vì không có đồ ăn nhiều, nên chúng tôi chỉ đóng gói những vật dụng hàng ngày như chăn, gối, và chút quần áo để thay. Vũ khí gồm có cung tên, vài thanh gươm mà chúng tôi nhiều lần cướp được từ lính canh, cùng vài quả bom nổ để đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra. Từ biệt Già, chúng tôi nhanh chóng lên đường, hy vọng đi được quãng đường dài nhất trước khi mặt trời xuống núi.

Mới khúc đầu dặm đường, tất cả hào hứng lắm. Chúng nó còn tổ chức hát hò dọc đường đi, náo động cả một góc rừng. Nào là cảnh vật đổi mới, nào là chim muông hót vang trời, nào là những loài cây chưa bao giờ được thấy ở nhà. Nhưng không khí tưng bừng đó chỉ kéo dài nửa tiếng đồng hồ ban đầu. Đi nhiều cũng mỏi, có đứa đã thở không ra hơi rồi. Biết sao được chứ, đây là lần đầu tiên chúng tôi đi bộ nhiều thế này mà.

"Mọi người đã mệt chưa?" Yukita quay lại hỏi. "Vậy chúng ta nghỉ một lúc nhé?"

"Không được." Tôi cương quyết trả lời. "Đi thế này thì thấm gì. Mặt trời còn chưa ló hết ra khỏi đỉnh núi mà! Đi đến khi nào mặt trời lên đỉnh, khi mà không ai còn nhìn thấy được bóng râm của mình nữa, lúc đó hãy nghĩ đến chuyện dừng chân!"

Trong cả đám có vài tiếng kêu than khi nghe tôi nói vậy, nhưng tôi biết tất cả sẽ cố gắng đến cùng. Tôi cũng thấm mệt, và nóng lắm rồi, nhưng không thể dừng ở đây được. Chúng tôi đi chuyến này là để rèn luyện bản thân mình khỏe hơn. Nếu mới đi vài dặm mà đã thở không ra hơi, không phải chúng tôi còn quá yếu sao?

"Mệt quá đi mất." Ren thở hổn hển, bước đi bắt đầu xiên vẹo. "Chúng ta đã đến nơi chưa thế?"

"Mới được một phần mười quãng đường thôi, đi tiếp đi!" Tôi giục. "Hào khí ban đầu bay hơi đâu hết rồi? Nãy thấy cậu quyết tâm lắm cơ mà, lẽ nào đó chỉ là nói mồm à?"

Rồi im lặng. Cả bọn có lẽ không còn đủ sức để gào lại tôi nữa. Chúng tôi cứ tiếp tục nhịp điệu đi như vậy: đi được một đoạn lại đá đểu nhau vài câu, rồi đi được đoạn nữa lại đá đểu nhau tiếp để nhắc nhở nhau không được gục giữa đường, và để đánh lạc hướng tâm trí không nghĩ về những mệt nhọc trên đường đi nữa.

Cuối cùng cũng đến trưa, khi mà mặt trời lên đến đỉnh đầu như muốn thiêu hỏa chúng tôi, và không một đứa nào có thể thấy bóng râm của mình nữa thì mới chịu nghỉ. Chúng tôi chọn một con rạch gần đó để dừng chân.

Chưa có đứa nào lên tiếng. Chúng nó đang còn bận thở, bận lấy lại sức sống từ khí trời và từ đất mẹ. Có đứa đổ gục luôn, nằm phẳng lì trên mặt sỏi.

Daigo bắt đầu đi tìm thức ăn. Con bé kéo theo Ren và Fong đi bắt cá, cùng Rin để đi phụ nó vài việc, nên chỉ còn lại tôi, Koy và Yukita ở lại trông đồ. Để tiện thời gian, chúng tôi cũng tranh thủ đi kiếm củi luôn để khi nào nguyên liệu về đến nơi sẽ không cần đợi lâu hơn nữa.

Mọi việc diễn ra khá hoàn hảo và kết hợp khá tốt. Đến tôi cũng phải thấy ngạc nhiên vì chúng tôi chưa cãi nhau lần nào từ lúc mới đi đến giờ. Đồ ăn Daigo nấu thì khỏi nói, ngon phải biết, đứa nào ăn vào cũng như được hồi phục lại toàn bộ sinh lực, như chưa từng đi mười mấy dặm đường mệt mỏi từ sáng tới giờ. Nếu cứ tiếp tục tiến độ này, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn, và có lẽ chúng tôi sẽ nhanh chóng được quay về đánh bại triều đình mà thôi.

Nhắc đến triều đình... Tôi tự hỏi không biết Hoàng tử Kin dạo này thế nào rồi... Liệu hắn ta có phải là người tốt không nhỉ? Hay vẫn là người xấu, nhưng theo một cách tốt? Mà thế nghĩa là thế nào? Nếu là người tốt, thì nếu tôi thuyết phục, hắn có về phe chúng tôi không? Nhưng tên tể tướng có vẻ dữ dằn lắm, hắn ta mà biết tôi thuyết phục hoàng tử, chắc hắn sẽ đến tìm tôi mà ám sát mất. Thật đau đầu quá đi mất..

"Saga!" Tiếng Koy gọi tôi ở phía trước, lúc này tôi mới nhận ra mình đã thành người cuối cùng trong đoàn từ lúc nào.

"Nhanh lên, không là bị bỏ lại bây giờ!"

"Vâng."

Trong lúc ấy ở cung điện.

"Hoàng đế!"

Tên cận thần quỳ xuống trước mặt vị vua mới, sắc mặt không được tươi lắm. Điều mà hắn sắp nói, có lẽ sẽ khiến vị vua tức giận mà ra lệnh xử trảm.

"Thần đã cho người đi lục soát toàn bộ khu vực lân cận nơi có người ở, nhưng không hề tìm thấy ai có gương mặt giống như người mà ngài cần tìm ạ!"

"Vớ vẩn!"

Kin quát, đập tay xuống mặt bàn khiến viên quan sợ hãi run bắn người lên. "Chắc chắn bọn chúng chỉ ở quanh đây thôi! Mấy khu làng nhỏ xíu, có gì mà không tìm ra!"

"Nhưng bẩm..."

"Lục soát lại từ đầu cho ta!" Kin dường như không thèm đoái hoài đến lý lẽ của bầy tôi mình. "Lần tới mà quay về tay không, thì coi chừng cái đầu của ngươi đấy!"

"D-Dạ..."

Viên cận thần run rẩy lui ra. Từ ngày Hoàng đế ra lệnh truy nã bọn giả mạo trong đêm dạ hội, hắn không ngày nào được ngủ yên cả. Hắn đã cho người lùng soát hết các khu làng xung quanh, xộc cả vào nhà dân, mà cũng không hề thấy cô gái hay đám người nào trông nghi ngờ cả. Cả tài sản bị mất đêm đó cũng không bao giờ tìm thấy được. Hắn đã cẩn thận cho soát đi soát lại rồi, nhưng kết quả không hề thay đổi. Cứ đà này, hắn sẽ mất đầu là cái chắc!

"Hoàng đế." Yukito cúi đầu. "Không có gì để ngài phải tức giận thế cả. Thế nào chúng ta cũng tìm ra được con thỏ đó thôi."

Vị vua trẻ có phần dịu đi khi nghe lời an ủi của viên tể tướng, nhưng vẫn kiên quyết tìm cho bằng được bọn láo toét đột nhập vào cung điện.

"Đáng ra ta nên bắt chúng ngay đêm đó." Nốc chén rượu, Kin lầm bầm. "Cứ tưởng ta có thể vờn chúng trong đêm ấy thôi và sẽ bắt được chúng ngay ngày hôm sau, ai ngờ chúng nhanh chân chạy trước. Ta đã đánh giá thấp chúng rồi!"

"Bẩm Hoàng đế." Yukito tiếp tục nói. "Có khi nào chúng đã chạy sang các nước lân cận không?"

"Ta nhớ không nhầm thì biên giới được canh gác vô cùng chặt chẽ, phải không? Nếu có kẻ tình nghi, thì có lẽ giờ ta đã nghe tin báo rồi. Hơn nữa, biên giới quá xa để chúng có đủ thời gian để đi từ đây sang nước khác trong một thời gian ngắn như thế."

Yukito gật đầu. Hoàng đế khi đã nghiêm túc, thì quả nhiên dành nhiều thời gian suy nghĩ kĩ lưỡng mọi chuyện. Chỉ ước gì ngài cũng nghiêm túc thế này với việc triều chính.

"Kin à..."

Vị vua già đã từ ngôi bước đến, khiến toàn bộ quan lại có mặt khi ấy phải cúi rạp người xuống. Ngài bước đến bên con trai mình, mỉm cười:

"Điều gì đã khiến con hứng thú đến vậy? Ta quả thật tò mò đấy."

Đón cha già ngồi xuống bên cạnh mình, Kin chỉ khẽ cười.

"Là một thứ tiêu khiển thôi, cha à. Con sẽ sớm tìm ra được bọn phản động đó."

Vị vua già không nói gì. Ngài nâng chén rượu vừa rót lên và săm soi nó, như đang suy nghĩ điều gì đăm chiêu lắm. Cả triều đại mà ngài dựng được lên, cả những mảnh đất ngài chiếm được, tất cả những tài sản vinh hoa phú quý ấy, giờ ngài đã trao lại cho con trai mình. Ngài chỉ hy vọng nó sẽ không khiến ngài thất vọng.

"Con trai à." Ngài nốc chén rượu, rồi nhìn lên phía vị vua ngồi bên cạnh mình. "Hãy nhớ lời ta. Con không bao giờ được phép dung thứ cho kẻ thù. Hãy giết hết bọn chúng khi con còn có thể."

"Cha..."

Ra hiệu cho con im lặng, ngài nói tiếp:

"Khi ta chiếm được đất nước này, Minamoto năm ấy, ta đã để lạc một mầm mống tai họa. Ta giết được tên vua trị vì đất nước, nhưng ta nghe nói hoàng hậu vừa hạ sinh được một đứa con mới mấy tháng trước đây thôi. Thế nhưng, ta đã giết hết quan lại trong triều, đã giết hoàng hậu, giết cả tên vua, nhưng không hề thấy bóng một đứa bé nào. Cũng không có tên lính nào báo cáo đã giết được đứa bé ấy. Ta nghe nói nó là con gái. Từ hôm ấy, ta ăn ngủ không yên, vì đêm nào cũng có vị thần hiện về nói rằng chính nó là đứa sẽ khiến triều Kamachi rơi vào loạn lạc. Ngày ngày ta cho người tìm quanh cung điện, lục soát tất cả căn nhà của các hầu nữ, nhưng không thể tìm thấy đứa bé nào giống lời đồn đại của dân làng về con vua cả. Đến giờ ta vẫn chưa hết lo lắng.

Nếu nó còn sống, thì có lẽ nó đã gần bằng tuổi con rồi, Kin à. Vì con đủ tuổi kế vị ngai vàng rồi, nên ta sẽ nhường lại trách nhiệm này cho con. Ta mong con sẽ tìm ra con bé ấy, và giết chết nó, trước khi lời tiên tri trở thành hiện thực. Ta chưa bao giờ yêu cầu con điều gì, nhưng duy nhất việc này, hãy thay ta hoàn thành nốt."

Kin im lặng. Vị hoàng tử chưa bao giờ thấy cha mình nghiêm túc đến vậy, chí ít là trước mặt mình. Kin cũng chưa bao giờ thấy cha mình nhờ mình, trao cho mình một trách nhiệm nào cả. Cậu cảm giác như lúc này đây, cha cậu thực sự kính trọng cậu, và đang yêu cầu cậu không chỉ với tư cách một người cha, mà còn với tư cách của hai người kế vị với nhau.

"Cha yên tâm. Con nhất định sẽ tìm ra kẻ đó, và giết cô ta! Cha, cha có thể yên giấc mỗi đêm được rồi, bởi con trai cha không phải là kẻ tầm thường đâu!"

Vị hoàng đế già hài lòng gật đầu. Ngài biết mình đã nuôi dạy con trai mình đúng cách, để nó trở thành một sát thủ chính hiệu, và ngài hy vọng nó sẽ còn vươn xa hơn cả ngài lúc trẻ nữa. Ngài muốn nó mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Từ trước đấy ngài đã tính kỹ lưỡng rồi. Người duy nhất không thể phản bội ngài chỉ có thể là con trai của ngài. Ngài không thể dựa dẫm vào bất cứ viên quan nào ngoài người có máu mủ với mình được.

Ngài muốn nó trở thành vũ khí của mình.

Đêm đến, chúng tôi dừng chân trong một hang đá gần đó. Cả lũ sau khi ăn trưa xong, đã lấy lại sức và tiếp tục đi được một đoạn khá xa nữa, và lần này xa hơn lúc đầu. Dù bữa trưa chỉ là vài con cá nhỏ, nhưng chúng tôi đã khá quen với việc bị bỏ đói ngày qua ngày rồi. Khu ổ chuột dù gì cũng đâu có nhiều thức ăn, mà thức ăn thì cũng đâu có nhiều chất. Sức chúng tôi dẻo dai nhờ đó mà ra, và qua ngày hôm nay, sau khi đã miết mải đi bộ cả quãng đường dài, chúng tôi càng khó bị đánh gục hơn nữa.

Tuy nhiên, khi cả bọn đang yên giấc, Ren đứng gác đã phát hiện ra có gì đó không ổn ở khu vực xung quanh, và đánh thức cả lũ dậy. Tiếng chân người và tiếng vó ngựa ngày càng rõ dần.

"Là người dân quanh đây chăng?" Yukita thì thầm, lo lắng nhìn cả bọn.

"Không thể nào." Fong đẩy gọng kính lên, nhìn tấm bản đồ trên tay. "Đây là khu vực ít dân. Thức ăn cũng khó mà kiếm được trong tình trạng thiên nhiên thế này. Không có ai sinh sống ở đây cả."

"Vậy..."

"Shh!"

Koy ra hiệu cho tất cả im lặng. Tiếng chân người như đã tiến gần đến bên ngoài cửa hang rồi.

"Lục soát cho ta!"

Tiếng một người trung niên vang lên, dựa vào cách xưng hô và giọng điệu, chúng tôi đoán đó là toán lính của triều đình. Tất cả nín thở, giữ im lặng tuyệt đối. Lính triều đình làm gì ở đây? Lẽ nào bọn chúng đã nhận được lệnh truy đuổi bọn tôi? Nếu vậy, thì ai là kẻ ra lệnh? Lẽ nào chúng đã phát giác ra số của cải bị mất rồi?

"Thưa ngài, ở đây không có gì ạ!"

"Ở đây cũng vậy!"

"Chết tiệt." Tiếng tên cầm đầu chửi rủa. "Tiếp tục lục soát cho ta! Chúng chắc chắn chưa thể tiến xa trong cái đất nước này được đâu!"

'Chúng' ở đây là ai? Có phải là bọn tôi không?

"Bọn giả mạo đáng nguyền rủa! Chỉ vì hắn mà Hoàng đế ra lệnh cho tất cả đi lùng sục, còn dọa không tìm được sẽ chém đầu nữa! Chỉ vì bọn chúng mà giờ ta phải khổ sở thế này đây!"

Tôi giật thót mình. Bọn giả mạo, nếu không phải chúng tôi ra thì còn ai vào đây nữa. Và Kin ra lệnh cho lính đi lùng sục chúng tôi sao? À phải rồi, có lẽ hoàng tử không biết tôi là một trong số đó, lùng cũng phải thôi. Nếu tên trộm vào nhà bạn, thì tất nhiên việc đầu tiên bạn muốn làm là tìm cho ra bằng được tên khốn nạn đã tẩu thoát cùng đống tài sản bạn đã ăn trộm mà. Ngay cả người tốt đến đâu thì cũng sẽ suy nghĩ như vậy thôi.

Ren đã đặt tay sẵn lên thanh kiếm bên hông mình, chuẩn bị nghênh chiến, nhưng ngay lập tức bị Fong chặn lại.

Một lúc sau, toán lính đi khỏi, cả bọn mới lấy lại được hơi thở bình thường.

"Nguy hiểm thật." Rin thở dài.

"Tại sao cậu không cho tôi ra hạ chúng luôn?" Ren tức tối hỏi lại. "Dựa vào số lượng, chúng ta có khả năng hạ gục chúng mà?"

Fong không màng gì đến thái độ của Ren, chỉ từ tốn trả lời.

"Đặt số lượng sang một bên... Cái đó, cậu có biết dùng nó thế nào không?"

"Thanh gươm này sao?" Ren giơ thanh gươm nãy định rút ra lên, ngắm nhìn nó một lúc. "Chắc chỉ như quăng gậy thôi chứ gì? Nó kiểu sự kết hợp giữa gậy và dao ấy?"

"Không hề." Fong lắc đầu. "Cậu chưa được rèn luyện, làm sao đối đầu được với một toán lính trang bị đầy đủ và đã qua bao năm huấn luyện? Trước giờ chúng ta mới chỉ cướp và chạy, chứ chưa hoàn toàn đấu kiếm hay đấu tay không với bất cứ ai. Kinh nghiệm chúng ta gần như không có. Tôi khuyên trước khi vác một vũ khí ra đánh nhau, cậu nên dành thời gian làm quen với nó đi đã."

Ren im lặng, vì Fong nói đúng. Khi mang vũ khí theo, bọn tôi chưa hề nghĩ về việc tập luyện cách dùng nó. Giờ đánh nhau với những tên lính đã qua đào tạo, quả thật cơ hội thắng khá nhỏ.

"Được rồi." Tôi cầm một thanh gươm lên. "Vậy cách giải quyết là chúng ta tập thôi chứ gì? Đơn giản. Koy, cầm vũ khí lên và nhận lời thách đấu đi!"

Nhìn thanh gươm chĩa vào mặt mình, Koy có hơi thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cầm một thanh gươm lên và đứng dậy.

"Được! Đêm nay không phân thắng bại thì không ngủ!"

Lũ còn lại cũng tự lựa cho mình một thanh gươm vừa tay. Lúc trước khi đi, chúng tôi đã chuẩn bị cả bọc, để còn đề phòng trường hợp bất quá thì cắm gươm một nhát xuyên tim quân thù rồi bỏ gươm chạy luôn, nên không lo thiếu vũ khí.

"Việc này đang ngày càng thú vị rồi đấy," Ren nhếch mép cười, lôi khăn ra lau lưỡi kiếm của mình, khiến nó bóng loáng lên dưới ánh trăng. "Chúng ta bắt đầu có vẻ chuyên nghiệp lên rồi đây."

"Triều đình sẽ không biết được chúng đang phải đối mặt với điều gì đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro