Chapter 12: Sư phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm. Chỉ có tiếng gió xì xào trên cao, trong khoảnh khắc im lặng hiếm có của rừng già.

"Cha ngươi rất tuyệt vời."

Tôi cứ ngỡ mình buồn ngủ quá nên nghe nhầm. Võ Đại vừa nói rằng cha tôi tuyệt vời sao? Cha của một người khốn khổ như tôi tuyệt vời sao? Thật sao?

Nhưng tất nhiên rồi, cha tôi là Hoàng đế Taira. Cho tới mấy ngày trước tôi vẫn chưa hề biết điều đó. Tôi cũng không biết nhiều về cha mình nữa. Cha tôi có thể là Hoàng đế nổi tiếng, nhưng tính cách của ông thế nào, con người ông ra sao, tôi cũng không rõ.

Tôi im lặng để Võ Đại tiếp tục.

"Khi ấy, ta xông vào sảnh chính của cung điện, trước mặt cha ngươi đang ngồi thiết triều và hét lên tuyên chiến với ông ta. Thoạt đầu, Taira có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng bước xuống và chấp nhận lời thách đấu của ta."

"Taira?" Tôi hỏi lại, nói như không tin nổi. "Này, ông đang gọi Hoàng đế của một đất nước bằng tên không đấy à? Lúc đó có ai chém đầu ông về tội đấy không thế?"

"Im lặng cái coi." Ông cụ nạt. "Có dọa chém đầu thì ta cũng không sợ nhé. Mà kể cả thế, thì cho tới lúc đó ta cũng đâu biết tên Hoàng đế là cái gì. Trẻ và đẹp trai như ta, thì cần gì phải để tâm đến một tên Hoàng đế vô danh tiểu tốt, trong khi ta có bao cô em xinh đẹp ở bên?"

Cố nuốt cục tức trong cổ để không gián đoạn ông lão tự kiêu này lần thứ hai, tôi hít một hơi thật sâu. Trẻ và đẹp trai? Phải rồi, dĩ nhiên rồi, mặc dù điều đó nghe thật hư cấu khi phát ra từ miệng một ông già già quắt già queo trước mặt tôi, nhưng phải rồi, ai mà chẳng có thời thanh xuân. Và tôi tôn trọng điều đó. Nhưng Hoàng đế vô danh tiểu tốt ư? Thế người như thế nào thì mới là 'có' danh với ông ta vậy? Bộ gái gú làm lu mờ hết đôi mắt non trẻ của ông ta hồi đó rồi à? Đúng là một tên dại gái mà!

"Dù sao, để ta tiếp tục." Ông cụ hắng giọng, kể tiếp. "Khi ấy ta thấy hả hê lắm, một tên hoàng đế suốt ngày trong cung điện có kẻ hầu người hạ, lại đi chấp nhận lời thách đấu với một người như ta. Ban đầu ta còn tưởng hắn ta có âm mưu gì nên cẩn trọng, nhưng sau vài đòn đầu, ta nhận ra ông ta hoàn toàn yếu xìu!"

Nói tới đây, Võ Đại lại phá lên cười, khiến tôi phải bực mình mà hét lên:

"Mau kể tiếp đi và đừng cười nữa!"

Có lẽ tiếng hét của tôi hơi quá to và đã kích động toàn – bộ thần dân còn lại trong khu rừng, bởi sau khi nói xong, tôi nghe tiếng lạo xạo cách đây không xa, và dường như cũng có chút ánh sáng phát ra từ phía đó.

Koy và bọn còn lại cũng đã thức dậy, nhìn tôi và ông già một cách khó hiểu, nhưng tôi không đủ thời gian để giải thích. Bởi tôi nhận ra thủ phạm phát ra tiếng lạo xạo ấy là con người.

"Chết tiệt." Tôi thầm chửi rủa, gỡ ông cụ xuống khỏi cành cây, tuy nhiên vẫn chưa cởi trói.

"Sao thế?" Yukita lo lắng hỏi khi con bé lồm cồm bò dậy, vơ vội đống đồ đạc của cả bọn vào túi. "Có khi nào là lính triều đình không?"

"Chúng tìm ra chúng ta ở tận nơi này ư?" Fong vò đầu, nói một cách bực bội. "Đúng là bọn dai dẳng. Không lẽ triều đình không có việc gì hay hơn để làm ngoài việc cho quân đi truy nã mấy đứa tép riu ở khu ổ chuột à?"

Đúng vậy, với danh tính thấp hèn như vậy, chúng tôi luôn tự tin là mình gần như vô hình trong con mắt triều đình. Nhưng có lẽ sau đêm nay, tất cả chúng tôi sẽ thay đổi cách nhìn đó.

"Dù sao đi nữa," Ren đứng dậy, đổ nước vào đám lửa. "Chúng ta cũng không nên gây chú ý vào lúc này. Nếu bọn chúng tìm ra chúng ta ở gần đây, chúng sẽ nghi ngờ ta đến gặp Võ Đại."

Cả bọn đồng tình với ý kiến đó, và quyết định im lặng lủi đi trước khi bị phát hiện.

"Võ Đại, câu chuyện của chúng ta có lẽ phải để sau rồi." Tôi cười, quắp ông cụ lên vai. "Còn bây giờ, ông ngoan ngoãn chịu đựng một chút nha!"

Không còn kịp chờ phản ứng của ông cụ, chúng tôi vội vã đi ngay. Thời gian là vàng bạc. Một giây thôi cũng có thể cứu sống tất cả chúng tôi.

Nhưng có lẽ đêm ấy chòm sao may mắn không chiếu về phía chúng tôi.

"Có người ở kia!" Tiếng một tên lính hét lên, sau đó tôi nghe tiếng chửi thề của Ren.

Chỉ một nhoáng sau, chúng tôi đã chạm mặt với toán lính, bởi chúng đi bằng ngựa nên nhanh hơn rất nhiều. Biết chạy trốn bây giờ cũng không còn ích lợi gì, chúng tôi quyết định ngênh chiến.

"Tới đây." Koy mỉm cười, rút kiếm ra khỏi bao. "Ta cũng đang nóng lòng muốn biết thực lực của mình đến đâu. Đánh mà không có đối thủ cũng nhàm chán lắm."

Sau đó chúng tôi ngay lập tức chạm kiếm với quân địch. Vác ông cụ trên vai, tôi có phần chậm hơn người khác, nhưng vẫn đủ sức để xoay xở được một mình.

Nhưng quân lính càng ngày càng đông hơn. Chúng tôi đã bơ phờ, nhưng dường như số lượng vẫn không hề thuyên giảm. Cứ thế này, có lẽ chỉ trong ngày mai, tôi đã lại thấy mình đang ở trong thủ đô rồi. À không, có lẽ còn tệ hơn, bị treo đầu trước toàn dân chúng ấy chứ.

"Chúng ta làm sao đây, Saga?" Fong hét lên hỏi, mắt vẫn không rời khỏi đối phương. "Cứ đà này chúng ta đỡ không nổi đâu!"

Tôi lầm bầm chửi rủa. Chúng tôi đã hoàn toàn bị bao vây trong một vòng kín của quân địch, khó mà chạy thoát nổi trong tình trạng này.

"Chậc chậc."

Ông cụ trên vai tôi chợt lên tiếng. Tôi gần như đã quên mất thứ mình đang vác trên vai là một con người. Tôi cứ ngỡ mình đang vác bịch quần áo chứ.

"Tất cả việc này xảy ra là vì ngươi dại mồm hét ra đó."

Dù mệt và kiệt sức đến mấy, nghe câu chọc của ông lão già khú đó khiến tôi thấy khỏe hơn bao giờ hết. Nhếch mép cười trong khi vẫn cố tránh ngọn giáo của địch, tôi hằm hè:

"Ông cũng rảnh ghê ha. Nếu không phải vì ông cứ cười kha khả vì tự ảo tưởng sức mạnh về bản thân, thì tôi đã chẳng cần thiết phải hét lên như thế."

"Ngươi chẳng hiểu biết cái gì cả. Kể chuyện thì phải tập trung vào nhân vật chính chứ!"

"Nhân vật chính?!" Tôi hỏi lại, gần như không thể tin nổi. "Người tôi quan tâm là cha tôi, chứ không phải là nhân vật chính trong câu chuyện mà ông kể. Ừ thì nhân vật chính đẹp trai, trẻ, khỏe, là siêu sao là bậc anh hùng trong mắt các thiếu nữ, nhưng thì sao? Tôi chỉ quan tâm đến nhân vật phụ trong câu chuyện ấy thôi!"

Chắc ông lão phải phởn lắm khi nghe tôi miêu tả nhân vật chính – hay còn là chính bản thân ổng – như thế, bởi tiếng của ông lão có phần phấn khởi hẳn lên:

"Ngươi đúng là kỳ lạ mà."

Không hẳn là tôi kỳ lạ. Bất cứ ai nghe câu chuyện như thế do một ông cụ xấu xí như thế này kể thì cũng sẽ đều nghĩ như tôi mà thôi.

Nhưng dĩ nhiên là tôi không nói điều đó ra. Tôi cũng chẳng rảnh đến mức nói ra ý nghĩ của mình, khi mà trước mặt có năm sáu ngọn giáo đang chĩa về phía mình.

"Này, ngươi không thấy nặng à?" Ông cụ lại lên tiếng. "Sao không thả ta xuống mà đánh nhau cho dễ?"

"Thả ông xuống?" Tôi hỏi lại, cười khẩy. "Ông đang bị trói mà, thả ông xuống chẳng khác nào quẳng ông cho địch xơi cả. Làm gì có ai đời lại đi làm chuyện đó."

Tuy nói vậy, nhưng khi ấy tôi cũng mệt mỏi lắm rồi, mắt cũng đã không theo kịp được với chuyển động của địch nữa. Nhân lúc tôi sơ hở, một tên lính đã xô ngã được tôi cùng ông cụ trên vai.

"Chết tiệt!" Tôi gằn giọng, bật dậy ngay lập tức và xốc ông cụ lên, tính kế rút lui.

"Ngươi không đánh nổi đâu, mau từ bỏ đi. Ít ra bỏ ta ở lại, ngươi còn có cơ hội trốn thoát."

Ông cụ vẫn nói liên mồm. Lúc này, tôi chỉ muốn lấy chỉ khâu luôn cái mồm đáng ghét đó lại. Yukita và Rin, hai đứa cũng đã chống cự không nổi, mồ hôi lấm tấm trên trán rồi. Daigo thì khỏi nói làm gì, con bé cùng đống đồ chỉ có cách duy nhất là né liên hồi đòn tấn công từ toán lính. Fong và Ren vẫn giữ được phong độ, nhưng tôi không chắc sẽ được bao lâu. Koy nhìn tôi với ánh mắt thúc giục, phải nhanh chóng nghĩ ra bước tiếp theo cho cả bọn.

"Không sao đâu, ta cũng già rồi. Ta chết ở đây cũng được mà."

Bực mình vì nghĩ không ra, lại còn phải nghe một ông già lải nhải bên tai, tôi quát lên:

"Đủ rồi đó! Ông đừng nói mấy câu như vậy nữa, bực mình quá đi! Già rồi không có nghĩa là phải chết! Tuổi tác chẳng liên quan gì tới việc tôi có nên bỏ ông lại ở đây hay không cả! Ông cũng là một con người, cũng có mạng sống, thế ông không biết quý nó à? Thay vì ngồi đó mà xui tôi bỏ ông lại, chi bằng ông làm việc gì có ích hơn đi?"

Ông cụ ngay lập tức im bặt. Tôi cũng mặc kệ không quan tâm ông lão nghĩ gì, bởi tôi có thứ quan trọng hơn cần để tâm. Làm thế nào cho cả bọn thoát à... Bây giờ là buổi đêm, đường đi không thể nhìn thấy, nếu sơ hở có thể bước hụt xuống vực thẳm..

Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn bởi tiếng cười lục khục phát ra từ ông già.

"Tôi đã bảo là thôi đi cơ mà..."

Tôi quay lại hét, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã phải vội nuốt ngược lại vào trong.

"Làm sao... Làm sao ông cởi trói được thế?"

Phải, khi tôi quay lại, ông cụ đã không còn ở trên vai tôi nữa, mà đang đứng bên cạnh tôi cười hì hì, đám dây thừng cuộn tròn lại trước mặt. Làm sao ông ta làm được điều đó trong một thời gian ngắn như vậy?! Và ông ta đã trốn ra từ lúc nào, sao tôi không cảm thấy gì cả?

"Được. Được!" Ông cụ vẫn đang cười, có điều ngẩng lên nhìn tôi. "Ngươi quả là kỳ lạ. Trong tình thế hiểm nguy như vậy mà vẫn không chịu bỏ ta lại, ngươi cũng không tồi đâu. Đã vậy, ta sẽ đồng ý giúp ngươi."

Rồi tôi còn chưa kịp phản ứng lại, ông lão đã nhảy vút lên không trung. Một giây liền sau đó, tôi cảm thấy một cơn gió mạnh vụt qua, và toàn bộ toán lính lập tức đổ rạp.

"Chuyện gì... Chuyện gì đã xảy ra vậy..." Koy trợn tròn mắt nhìn những thi thể xung quanh, vẻ mặt không thể tin nổi những gì mắt mình vừa thấy. Tôi cũng không khá hơn là bao. Những gì vừa rồi xảy ra... Quá nhanh. Chỉ trong một cái chớp mắt, ông ta hạ được cả một toán người như vậy. Đây, chính là Võ Đại nổi tiếng mà giang hồ truyền tụng.

Chúng tôi quá kinh ngạc để nói được điều gì. Trong khi ấy, ông cụ đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng, lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

"Ôi dồi ôi, làm sao mà im lặng hết cả thế? Bộ giới trẻ thời nay chỉ biết há hốc mồm trong khi người già làm việc à?"

"Ô-Ông à..." Rin lắp bắp. "Ông- Ông vừa mới..."

"Vậy là ông giả vờ bị trói?" Fong xen vào, tay cầm sợi dây thừng. "Ông giả vờ suốt cả đêm sao?"

Tôi không rõ câu hỏi của Fong mang hàm ý gì – là do cậu ấy thán phục khả năng chịu đựng của ông già, hay do cậu ấy bực mình vì bị lừa nữa. Nhưng tôi cũng ngạc nhiên như cậu ấy, và không nói thêm được lời nào.

"Đúng thế." Ông cụ cười, gật gù. "Ta chỉ đang thử các ngươi thôi. Thấy các ngươi vẫn còn trẻ mà đã lươn lẹo như thế, dám lừa cả Võ Đại ta khi giả chết, ta cũng thấy các ngươi có tiềm năng. Vì vậy nên ta kiểm tra chút thôi."

"Kiểm tra?" Daigo nhắc lại. Hiếm lắm mới thấy con bé lên tiếng, vì vậy khi con bé nói, cả lũ quay lại chăm chú lắng nghe. "Thế kết quả ra sao?"

Ông lão chỉ gật đầu.

Không cần nói gì thêm, bọn tôi đều hiểu là Võ Đại đã nhận dạy võ cho mình. Dù lúc nghe ông lão nói về bài kiểm tra, tôi cứ ngỡ cả lũ đã thất bại thảm hại, sau khi chạy trốn vì phát giác ra nguy hiểm, rồi đến khi đụng mặt quân lính thì không thể nào đánh lại được. Tôi không rõ lý do ông cụ đồng ý là gì, nhưng nếu đã được chấp thuận, thì tôi cũng sẽ không đòi hỏi gì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro