Chapter 22: Kẻ giả mạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cổng thành nhộn nhịp náo nhiệt hơn hẳn những buổi tối khác. So với dạ hội trước đây một tuần lễ, buổi tối ngày hôm nay còn đông hơn gấp nhiều lần, phần vì tuyên bố tuyển hôn thê của Hoàng đế, phần vì vị Hoàng đế nước láng giềng sang thăm, và cũng vì lễ đăng quang của Hoàng đế Kin đang đến rất gần nữa. Nữ giới ai ai cũng cố diện cho mình một bộ đầm thật đẹp, thật bắt mắt để mong lọt được vào mắt xanh của hoàng đế.

Giữa biển người tấp nập đó, lại có một nhóm người nọ vẫn còn nán lại trước cổng thành.

"Đã nói là sẽ gặp chúng ta ở đây cơ mà?" Ren sốt ruột lên tiếng, đôi chân vô thức tạo nên những nhịp gõ mất kiên nhẫn.

"Nhưng sao chúng ta có thể tìm thấy Saga trong biển người này chứ??"

Yukita rướn chân lên, nhưng con bé vẫn quá thấp để có thể nhận dạng được bất cứ ai. Nhỏ phải hét lên khá to thì mọi người mới nghe thấy được mình nói gì.

"Giờ sao đây?" Daigo thở dài, đưa mắt lên nhìn Koy. "Cứ thế này, chúng ta sẽ trễ giờ mất."

Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng Koy, nhưng ngay lập tức bị cô xua đi. Con bé Saga đó mặt dày lắm, chắc chắn sẽ chẳng bị sao đâu.

"Chúng ta vào trước thôi. Có lẽ Saga gặp chuyện gì đó, nếu cần thì sẽ gặp chúng ta ở bên trong. Giả sử nếu không gặp nhau được nhanh chóng, thì tất cả kế hoạch vẫn tiến thành như cũ. Chúng ta đi thôi!"

"Rõ!"
------------------
Bản nhạc dạo nổi lên, dù đã quá nửa giờ đồng hồ, nhưng khách khứa ra vào đại sảnh chính của hoàng cung vẫn chưa hề thuyên giảm. Buổi lễ hội lần này còn mở rộng ra cả thường dân nữa, nên ai ai cũng cố tận dụng cơ hội có lẽ nghìn năm có một này để vào trong cung chơi.

Rin nhìn thấy khu đồ ăn khoái chí lắm, nhỏ xích xích lại, một lúc một gần hơn phía mục tiêu của mình.

"Yukita, nhìn kìa, là suối chocolate đấy!"
Nhỏ khẽ reo lên, rồi với tay lên lượm một quả dâu, nhưng chưa kịp nhúng vào dòng suối chocolate thơm ngon hấp dẫn một cách tuyệt vời ấy thì toàn thân đã bị đẩy về phía trước, khiến nhỏ mất thăng bằng, suýt thì lăn luôn vào thứ chất lỏng màu nâu ấy.

"Úi."

May mắn thay là nhỏ không làm bẩn chiếc váy xinh đẹp mà Daigo đã dày công chọn, nhưng xui xẻo là nhỏ đã hất luôn vài giọt chocolate vào chiếc váy trắng tinh của một nhỏ bên cạnh trong sự cố vừa xảy ra.

"Này con nhỏ kia, mày nghĩ là mày vừa làm gì thế hả?!"

Nhỏ váy trắng ngay lập tức giãy nảy lên. Cũng phải thôi, váy áo trắng tinh của người ta mà, đến Rin còn thấy tiếc, nói gì nhỏ.

"Này bạn gì ơi, bạn phát ngôn cho cẩn thận nha. Mình không phải là mày đâu, mình là Rin." Con bé kiên nhẫn giải thích, đoạn nó bỏ quả dâu vào mồm mình để xử lý tại trận.

Bên kia đâu chịu bỏ qua cho Rin.

"Tao không cần biết mày là ai, nhưng mày đụng vào nhầm người rồi! Mày có biết tao là ai không?"

Rin vẫn chớp chớp đôi mắt to tròn của con bé, ngây thơ đáp.

"Bạn tên là tao chứ gì, mình biết thừa."

Cách trả lời vô tư của con bé càng khiến nhỏ bên cạnh tức tối. Nhỏ gằn giọng, đưa tay lên chỉ thẳng vào Rin:

"Nói cho mày biết, tao là vợ tương lai của Hoàng đế Kin vương quốc Kamachi này đấy! Mày đừng có ghen tuông mà lên kế hãm hại tao như vậy!"

Nghe vậy Rin cũng không vừa, gân cổ cãi lại:

"Nè, mình không biết bạn là con nhà ai mà lạc vào đây, nhưng mình biết vợ tương lai của hoàng đế Kin là ai rồi. Mình cũng có quen người đó mà!"

Nhỏ bên cạnh hơi khựng lại một chút. "Là ai...?"

Vừa lúc đó, Koy thấy Rin mất tích lâu quá nên đi tìm. Vừa thấy con bé, cô đã chạy tới và nhẹ nhàng mắng:

"Này Rin, lần sau em đừng tách đoàn như vậy nữa, chúng ta khó hành động lắm!"

"Chính là người này đây!" Rin trịnh trọng tuyên bố, chĩa ánh mắt tự hào của mình về phía cô gái mới tới. Koy đương nhiên là ngơ ngác không hiểu gì, hết nhìn Rin rồi là quay sang phía nhỏ váy trắng bên kia. Nhận ra nhỏ có vài vết dơ trên váy, bản năng cũ của Koy lại trỗi dậy. Cô rút lấy một chiếc khăn tay nhỏ ra, cẩn thận lau đi vết chocolate kia.

"Em cũng nên cẩn thận một chút, ở đây nhiều đồ ăn lắm nên mặc váy trắng sẽ rất dễ bị vấy bẩn. Váy em mặc rất xinh, em nên giữ gìn nó."

Koy mỉm cười, rồi quay sang dặn dò Rin:

"Rin, bây giờ em có thể ăn một chút, nhưng lát nữa ra giúp Fong nghe chưa."

"Đã rõ ạ." Rin mỉm cười hì hì.

Koy đi khỏi, con bé mới ưỡn ngực tự hào, quay lại nhìn bạn mới quen, thì thấy bạn ấy đã đơ từ khi nào. Con bé phải lay lay mãi mới thấy bạn nhỏ thốt ra được một câu, "Đẹp trai quá..." Dĩ nhiên là con bé phồng mũi lên rồi, nhưng ngay lập tức đế cho nhỏ một câu thực tế phũ phàng:

"Thích không? Là con gái đó. Sau này làm hoàng hậu của đất nước này nghen."

Nói rồi con bé ngúng nguẩy bỏ đi. Dẫu biết là vào trận với tinh thần không thắng không về, mà thắng thì tức là chẳng còn hoàng đế nữa chứ chưa nói gì đến hoàng hậu, nhưng con bé cứ thích thả thính như vậy đấy, thì làm sao nào.

Một lúc sau, hai hàng lính triều đình xuất hiện sau tấm rèm nhung đỏ, theo sau là một đoàn mỹ nữ đang nhẹ nhàng uyển chuyển kéo những dải lụa dài. Tiếng nhạc ngưng hẳn, thay vào đó là tiếng kèn hùng hậu vang lên, báo hiệu hoàng đế sắp đến. Dân chúng hú hét, vỗ tay bồm bộp háo hức chờ đợi vị hoàng đế lãng tử ấy.

"Tại sao tên đó lại được mọi người yêu mến tới vậy?" Yukita đặt câu hỏi, nghiêng đầu ngẫm nghĩ. "Bộ mọi người quên hết những gì hắn ta đã làm với dân nghèo sao?"

"Thì ở đây làm gì có dân nghèo." Ren đáp lại, khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười cay đắng. "Kin chẳng ngốc tới mức thấy biểu tình mà ngó lơ. Hắn chắc chắn đã cho quân đàn áp hết những ai có biểu hiện chống đối hắn, chỉ cho những người nghiêng về phe hắn vào mà thôi. Dân ta thì em cũng biết rồi đấy, trong lòng nghĩ sao nói vậy, ghét thì bộc lộ rõ là ghét, còn yêu thương thì cũng để ra ngoài. Kin biết được điều đó, nên hắn chẳng khó khăn gì loại bỏ được những con tốt khó ưa."

"Cho đến khi hắn gặp chúng ta." Rin nháy mắt tinh nghịch.

Hoàng đế Kin khoác hoàng bào đi vào, vẻ mặt lạnh lùng lãnh cảm, đôi mắt hổ phách ánh lên sự uy nghiêm của một vị vua đích thực.

"Xuất hiện cũng không tệ nha." Ren thì thầm bình luận. Dân tình bốn phía vẫn tiếp tục gào thét, cho tới khi nhận được một cái khoát tay ra dấu im lặng từ người 'anh hùng' của họ thì mới thôi.

"Cảm ơn tất cả đã đến dự buổi lễ hội đêm nay." Kin bắt đầu, chất giọng vẫn ngang ngang, không quá trầm mà cũng chẳng phải cao. "Buổi tối ngay hôm nay rất đặc biệt đối với ta, bởi chỉ ngay mai thôi là lễ đăng quang, ta vô cùng nóng lòng để được cống hiến sức mình, cố gắng hết sức dẫn Kamachi càng ngày càng có thể sánh vai với các cường quốc khác, mở rộng các cảng giao dịch và trao đổi, giúp vương quốc ngày càng thịnh vượng hơn. Ta vô cùng cảm ơn cha của mình..."

Cả lũ thở dài ngán ngẩm.

"Lại là một bài diễn văn dài." Yukita hậm hực, một tay chống ngang hông, tay còn lại lượm lấy chiếc ly nước quả người phục vụ vừa mang qua. "Cha hắn cũng lắm mồm, hắn cũng lắm mồm, quả thật chẳng khá khẩm hơn được gì."

"Chính trị, chính trị, mãi mãi là chính trị mà thôi..." Rin gật gù phán xét.

Nãy tới giờ Koy vẫn trầm ngâm nghe ngóng và quan sát, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc lướt qua, cô khẽ reo lên:

"Mấy đứa, Saga kìa!"

Cả năm đôi mắt lập tức hướng về phía Koy đang nhìn. Quả nhiên, cách đó vài bóng người thôi, là một cô gái thanh cao mảnh dẻ với mái tóc màu trà xanh, gương mặt được một tấm phủ ren che mất một nửa. Thiếu nữ ấy đang cầm trên tay một chiếc quạt hoa, yểu điệu đưa lên che một nửa phần khuôn mặt còn lại, đang cười khúc khích với một quý tộc nào đó.

"Có đúng không thế?" Fong nghi ngờ hỏi lại. "Chúng ta không thể nhìn thấy mặt người đó mà."

"Còn không phải sao?" Ren trả lời chắc nịch. "Từ lúc ta sinh ra tới giờ, ta chưa thấy ai có mái tóc màu đặc trưng như bà chằn đó cả."

"'Bà chằn' ư?" Rin hỏi lại, rồi cười khúc khích. "Anh chết chắc rồi Ren ạ, cứ đợi đến lúc em méc Saga."

"Đồ mách lẻo." Chàng trai với mái tóc highlight đỏ hừ nhẹ, nới lỏng cà vạt của mình ra một chút. "Ta chẳng sợ đâu."

"Thôi nào mấy đứa, mất trật tự quá, bị đuổi ra ngoài bây giờ." Koy khẽ nạt, rồi quay sang cô bé nhỏ đang thừ người ra bên cạnh. "Daigo, phiền em ra nháy nháy với Saga đi, báo cho con bé biết chúng ta đang ở đây."

Cô gái tóc bạch kim ngước ánh mắt trong veo lên, rồi gật đầu, nhanh nhẹn lách đám người bước đến phía người con gái đang cầm quạt kia.

Thiếu nữ nhận thấy váy của mình đang bị giật nhẹ vài cái, liền quay đầu sang phía đó để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Đập vào mặt cô là một cô gái nhỏ với bộ váy hoa hồng trắng như tuyết, điểm nhẹ bằng những dải thắt màu xanh dương. Nhớ tới lời dặn của hoàng đế, cô nở một nụ cười uỷ mị, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:

"Ồ, có chuyện gì sao? Ta đang bận nói chuyện với các quý ông này, phiền em đợi ta một chút."

Daigo nhướn mày, có chút ngạc nhiên. Nhưng rồi vì Saga của nó thay đổi tính cách xoành xoạch, chắc đang diễn vai gì đó, nên con bé chẳng mảy may nghi ngờ gì nữa.

Kết thúc mẩu nói chuyện vừa rồi với các vị quý tộc mới gặp một cách ngắn gọn mà lịch sự, thiếu nữ để người con gái vừa bắt chuyện với mình dẫn trước, uyển chuyển bước đi về phía một nhóm người đang chờ đợi mình. Nhìn qua thì cũng không có gì nổi bật, nhưng nếu để ý kỹ, cũng không khó để nhận ra một vẻ ngạo nghễ nhưng có gì đó lén lút lạ thường toả ra từ những con người đang đứng trước mặt cô đây. Hẳn là bọn chúng có âm mưu gì đó rồi.

"Saga." Người con gái cao nhất trong nhóm ấy lên tiếng, ra dáng người lãnh đạo. Có lẽ cô ta cầm đầu cả nhóm khi người mà cô đang giả danh vắng mặt. "Em sao vậy? Tưởng thoả thuận của chúng ta là gặp nhau trước cổng thành mà?"

Ra là thoả thuận gặp nhau trước cổng thành. Thiếu nữ nghĩ thầm. Cô ta cũng thâm thật, nếu có những hành động khác người như vậy, thật khó để đối thủ có thể phán đoán được cách xử sự bình thường của cô ta là gì.

"Xin lỗi, ta có chút việc bận nên không thể ra sớm được." Thiếu nữ lãnh đạm trả lời, từng câu từ được tính toán vô cùng cẩn thận.

"Vậy kế hoạch chúng ta sẽ làm thế nào đây?" Koy hỏi tiếp.

"Tất cả đã chuẩn bị đến đâu rồi?"

Thiếu nữ hỏi tiếp, cô cần biết nhiều thông tin nhất có thể. Thật là một lũ nhẹ dạ cả tin, chỉ cần cô hỏi có thế, chúng nó đã tuôn hết ra đứa nào làm gì giữ nhiệm vụ gì rồi, chẳng tốn công cô phải thêm nước bọt. Thiếu nữ đã học được tên của từng người, và còn biết được bọn chúng đang có ý định đánh bom đại sảnh nữa. Chúng nó có vẻ thích thú về vụ váy vóc lắm, nhưng cô mặc kệ. Trong cung cô chả thiếu gì vải lụa đắt tiền, chỉ có mấy tên dở hơi thiếu của này mới ham mấy vụ đó thôi.

"Saga, trông hôm nay hình như xinh ra thì phải." Koy nheo nheo mắt, rồi mỉm cười. "Nhìn hôm nay trông em hiền dịu lắm, chẳng hiểu tại sao nữa."

Thiếu nữ cầm quạt phẩy nhẹ, không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ có chút hãnh diện trong lòng, thầm nghĩ đây vốn là dáng vẻ thường nhật của cô, có cải trang cũng không thể che mắt vẻ nữ tính trời trao ấy được.

"Fong, chốc nữa ra đặt bom nhớ nháy ta, ta sẽ ra chỉ cậu biết chỗ nào nên đặt, chỗ nào không nên." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng cách xưng hô có khiến người đối diện hơi nghi ngờ.

"Sao lại xưng hô với cậu ta đặc biệt vậy?" Ren lên tiếng thắc mắc. "Hồi trước ta thấy cô cũng hùng hồn lắm cơ mà."

Thiếu nữ gập quạt lại, đánh một cái đau điếng trên đầu tên vừa phát ngôn, khiến hắn không kìm được đưa tay lên đầu xoa.

"Thắc mắc nhiều." Thiếu nữ quắc mắt. "Ngươi không thấy ta đang nhập vai sao, cứ phải xông vào phá đám."

Sau đó không ai ho he gì hơn, thiếu nữ cũng thở phào suýt thì lộ. Thật may hoàng đế đã căn dặn cô rằng có gì thì cứ nói là diễn, bởi con nhỏ này thay đổi nhân cách xoành xoạch như người ta thay áo, hại lừa hắn mấy lần liền. Thiếu nữ mỉm cười, cô đã nhận lời sẽ giúp tên hoàng đế này diệt triệt để mầm mống gây hại rồi. Cũng chẳng phải cô thiết tha gì dành sức lực quý báu của mình lo mấy chuyện bao đồng của Kamachi đâu, nhưng mà...

Một tràng pháo tay lớn rộn lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.

"Nhìn kìa, là hoàng đế Shou của Kouka đó!"

"Người đâu mà đẹp quá, nhìn lãng tử vô cùng!"

"Mỗi tội quá lạnh lùng thôi..."

Thiếu nữ ngước mặt lên, ánh mắt tinh tường không hề rời khỏi dáng người con trai vừa bước ra, khoác áo hồng bào đỏ nhung ấy. Phải, lý do cô làm việc này là do Shou. Bạn thân đã hơn 18 năm, chưa một lần cô thấy Shou dao động vì một đứa con gái nào. Vậy mà hôm nay, Kin báo tin cho cô biết Shou có một con chim sẻ nhỏ, thật khó mà tin được cô ta là hạng người tốt đẹp gì. Hèn chi chiều nay về cô có nhìn thấy vẻ mặt Shou trầm lắng hẳn, đã lạnh nay còn băng giá gấp nhiều lần.

Siết chặt cây quạt hoa trong tay, thiếu nữ ngoảnh mặt đi. Không sao, chỉ cần cô hành động đêm nay, tất cả sẽ quay lại với quỹ đạo vốn có của nó.

"Giờ chỉ còn nghĩ cách làm sao để đưa Koy lên chỗ tên Kin kia được thôi." Nhỏ tên Rin thở dài. "Nữ giới đi như trảy hội thế này, thật khó để chen chân lên được mà."

"Người ta đi trảy hội thật mà Rin." Yukita ghé tai nhỏ khẽ nhắc.

Thiếu nữ cầm quạt đã nghĩ ra được gì đó rồi. Nếu như bọn chúng cần tiếp cận tên hoàng đế, quả không khó, chỉ cần cô ra tay. Cô cũng có việc cần nói với hắn luôn. Cô không tin là lũ trẻ con nhắng nhít này có thể làm được gì quá đáng, tên Kin lo ngại quá rồi.

"Yên tâm đi, ta đã có cách." Thiếu nữ nháy mắt với bọn nhỏ, rồi lại quay về với dáng vẻ quyền quý của mình, ánh mắt lơ đãng nhìn đi nơi khác, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói. "Chốc nữa khi điệu nhạc bắt đầu, cứ theo chỉ dẫn của ta."

Fong im lặng, chỉ thi thoảng đẩy nhẹ gọng kính của mình lên. Từ đầu tới giờ, có gì đó không ổn. Cũng có thể là do cậu quá đa nghi, nhưng từ người con gái kia toát ra một bầu không khí rất lạ, chẳng hề giống với thủ lĩnh mà cậu lớn lên cùng. Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với Saga?

"Như các bạn đã biết, buổi tối hôm nay, ta đến đây là để tìm cho mình một vị hôn thê." Giọng Kin vẫn đều đều lên tiếng, ánh mắt màu hổ phách ánh lên, lướt một lượt qua cả căn phòng. "Ta có thể thấy được dường như có rất nhiều quý cô xinh đẹp tụ tập ở đây đêm nay rồi. Vậy ta sẽ mời những tiểu thư mà ta thấy ưng ý một điệu nhảy, đến cuối buổi ta sẽ thông báo ai là người ta chọn. Hy vọng phụ vương và mẫu hậu sẽ ủng hộ sự lựa chọn của ta."

Koy nhìn lên, trống ngực trong lòng nhảy liên tục. Cảm giác này thật lạ, khác hẳn với những lần trước. Là do cô lần đầu tiên trở lại làm con gái, lại còn trong cái tuổi 17 nhạy cảm này sao? Hay tại cô chưa quen mặc váy? Tại sao khi làm quen với con gái trong bộ dạng của con trai, cô lại thấy tự tin, còn khi tiếp cận con trai dưới bộ dạng thật sự của mình, cô lại run rẩy như vậy?

Không biết từ lúc nào, mặt Koy đã đỏ lự cả lên. Ren thấy vậy thích thú lắm, chắp hai tay lại trước ngực, cúi đầu ra phía trước:

"Ú ù, Koy đỏ mặt rồi kìa... cái này người ta gọi là tình yêu sét đánh đây mà..."

"Không đúng, anh Ren chẳng biết gì hết, cái này người ta gọi là sự nhạy cảm của thiếu nữ mới lớn." Yukita hồ hởi chỉnh lại. Nhận được cái liếc nảy lửa từ Koy, con bé lập tức im bặt.

"Thích hắn ta đến thế cơ à?" Thiếu nữ cầm quạt cũng che miệng cười khúc khích, buông câu đùa. Fong thấy vậy lập tức gạt bỏ ý nghĩ nghi ngờ ban đầu, bổ nếu là người khác trà trộn vào thì đã chẳng tốn công đá khoáy người ta làm gì cả.

Koy trầm ngâm, đầu chứa đựng hàng đống suy nghĩ đan xen vào nhau. Việc này xem chừng còn khó hơn cả đánh nhau nữa. Nhưng cũng phải thôi, lúc đầu Koy đã cảm thấy ở Kin có gì đó quen thuộc, dù lúc ấy cô ngay lập tức phủ nhận, bởi tình ý với kẻ địch là điều vô cùng tối kị, khỏi cần nói cũng biết. Tuy vậy, giờ đây cô đã biết được cha mình phục vụ nhà Kamachi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc những giấc mơ buổi đêm về quá khứ, nơi một đứa bé trai lúc nào cũng kè kè ngay bên cạnh cô khi cô mới bé xíu, với mái tóc màu ánh nắng mặt trời và đôi mắt màu hổ phách ấy...

Không ai khác chính là Kin, người mà chắc chắn sau đêm nay, sẽ bị kết liễu bởi chính tay đồng đội của cô.

Thật oái oăm. Giá mà cô không sinh ra trong triều Kamachi, thì đã chẳng dẫn đến lúc này, khi mà trái tim cô quặn thắt. Hoặc thà rằng họ đừng trục xuất cô, thì cô đã chẳng gặp cảnh éo le như vậy. Ước gì cô chưa từng chứng kiến cảnh cha mình hại chết hoàng đế Taira...

Tiếng nhạc chợt cất lên vũ điệu waltz du dương, uyển chuyển, nhưng nó như một tiếng chuông cảnh tỉnh, kéo Koy ra khỏi dòng suy nghĩ riêng của mình. Cô chợt nhận thấy tay mình bị Saga luồn vào, kéo đi chen qua dòng người đông đúc, tiến về phía Kin. Koy siết chặt tay, tay còn lại vô thức đặt lên ngực, kìm nén nhịp tim đang dần gấp gáp hơn.

Thời khắc đó đến rồi!

"Xong điệu nhảy thứ nhất thì tiến hành nhé!" Saga còn quay lại nói với tới Fong, trước khi lôi xềnh xệch Koy đi. Thằng bé chỉ kịp ngơ ngác rồi gật đầu, sau đó liền bị Yukita kéo đi, hòa mình vào điệu nhảy đầu tiên.

Koy để con bé dãn mình đi, len lỏi qua những quý tộc đang tập trung cao độ xem cô gái mà hoàng đế sẽ chọn là ai, vừa đi vừa luôn miệng xin lỗi. Rồi cuối cùng, con bé dừng lại khi cách hoàng đế Kin chỉ vài bước. Vẻ mặt nó dường như ngạo nghễ hơn khi lại gần Kin, hoặc do Koy nhìn nhầm.

Thiếu nữ trà xanh mỉm cười, gập chiếc quạt vốn vẫn luôn che mặt mình lại, nhún nhẹ chân để chào hoàng đế. Nàng đá mắt sang người con gái phía sau mình, ra dấu cho hoàng đế Kin. Kin lúc đầu vẫn còn ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời ngài.

"Hoàng đế, tối nay thực đơn có món trứng hảo hạng đó." Thiếu nữ nháy mắt.

"Cảm ơn vì lời thông báo, ta vô cùng cảm kích. Còn món chim thì sao?" Hoàng đế Kin đáp lại, dường như ngoài hai người bọn họ ra thì chẳng ai khác hiểu ý nghĩa tường tận của cuộc nói chuyện cả.

"Ồ, nó là con chim khá to đấy, thưa ngài."

Kin nghe vậy liền gật đầu, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười vốn có mà tiến đến phía người con gái với bộ váy đen tuyền quý phái phía sau.

"Ta có vinh dự mời cô một điệu nhảy chứ?"

Xung quanh rộ lên tiếng ồ à, xen lẫn những ánh mắt hình viên đạn phóng vào phía cô gái lạ mặt kia. Còn bao nhiêu thiếu nữ khác, vậy mà hoàng đế lại chọn một người con gái tóc ngắn! Cũng không phải đã có ai từng nghĩ là hoàng đế sẽ ưa con gái tóc dài, nhưng thật hiếm hoi khi nghĩ được rằng người ngài thích lại cá tính như vậy.

Trái ngược với suy nghĩ đám đông, hoàng đế lại chẳng mảy may suy nghĩ tới điều đó. Ngài vừa mới nhận được thông điệp cần biết, có vậy thôi. Món nấm nghĩa là bom, còn hảo hạng nghĩa là bom loại mạnh, đến với số lượng nhiều chứ không phải chỉ rải rác. Còn con chim to trong thực đơn, ý tưởng này nảy sinh từ con chim sẻ của Shou đang được ngài nhốt trong lồng. Khá to nghĩa là cô gái này cũng không phải dạng vừa trong nhóm phản động mà ngài cần túm đâu. Phụ nữ thì ngài chẳng bao giờ thiếu, hôn thê thì kết hôn với một công chúa nào đó nước láng giềng cũng được, việc gì ngài phải tìm trong vương quốc Kamachi nhỏ bé này. Tất cả cốt chỉ là một buổi kịch dựng ra thôi.

Người con gái trước mặt ngài e thẹn đặt bàn tay của mình vào trong bàn tay đang chìa ra phía mình.

"Đừng ngại ngùng như thế." Kin nở một nụ cười quyến rũ. "Đêm nay là của chúng ta mà."
------------------------
Cách đó không xa, thiếu nữ tóc xanh đã nhanh chóng tiến đến trước mặt hoàng đế Shou, trước khi ngài kịp nhận lời với bất cứ ai khác. Mà nàng cũng chẳng phải lo lắng về chuyện đó, ánh mắt ngài đang còn nhìn đi đâu cơ mà. Chắc lại chờ đợi con bé Trà Xanh gì đó chứ gì.

Được thôi, nếu ngài muốn, nàng sẽ chiều ngài.

Bởi thiếu nữ vẫn chưa hiểu biết tường tận hai người xưng hô với nhau ra sao, nên nàng chọn biện pháp án toàn, lượn lờ trước mặt Shou một vài lần đã, để ngài bắt gặp mình thì mới quay lại. Việc ấy cũng chẳng tốn nhiều thời gian, vì Shou đã nhanh chóng nhìn ra. Ngài vẫy tay, đôi mắt ánh lên sự vui mừng làm thiếu nữ tức điên người nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười tươi rói nhất, e lệ vẫy tay lại.

"Trà Xanh, ta cứ tìm em mãi." Shou mở lời. "Thật xin lỗi, ta chưa hề nói với em ta chính là hoàng đế Shou của Kouka. Chỉ là lúc ấy không tiện thôi."

Câu nói ấy làm thiếu nữ chột dạ. Thì ra cô ta chưa bao giờ biết địa vị thân phận thật của Shou. Vậy chắc phải do lý do nào đó khác, hay cô ta đã biết từ trước rồi nên không cần hỏi? Nếu như vậy thì càng nguy hiểm hơn.

"Không sao, em hiểu mà." Thiếu nữ mỉm cười đáp lời, tiếp tục vận dụng chiêu trò thục nữ của mình. Tuy nhiên, lần này nàng không gặp may, bởi hoàng đế Shou không phải là tay vừa. Điều đó nàng đã lường trước, chỉ là không biết được chính vũ khí lợi hại nhất lại hại chính mình mà thôi.

"Trà Xanh, em không sao chứ?" Shou nhã nhặn hỏi lại, nhưng anh đã phát hiện ra điều bất thường từ đầu rồi.

"Hửm? Em vẫn ổn, sao ngài hỏi vậy?"

"Hình như hôm nay em có gì hơi lạ?"

Thiếu nữ bắt đầu đổ mồ hôi hột. Không lẽ nàng bị bắt thóp nhanh chóng như vậy?

"Ý ngài là sao, em không hiểu?"

Shou đưa tay lên khuôn mặt được tấm vải ren che mất một nửa.

"Mặt em đêm nay thoa nhiều phấn nhỉ? Ta không nghĩ em là con người ưa son phấn đến vậy đấy."

"Có gì đâu thưa ngài. Đây là một buổi tối quan trọng, em chỉ muốn trang điểm cho mình đẹp nhất trong mắt ngài thôi...." Giọng thiếu nữ càng gấp gáp hơn khi hoàng đế đã bắt đầu đưa tay vén tấm ren ra.

Đôi mắt đen láy kia ánh lên một tia lạnh lẽo, khiến thiếu nữ rùng mình, gần như ngưng thở khi cả khuôn mặt mình hoàn toàn lộ ra khỏi tấm ren kín đáo ấy. Không phải nàng trang điểm không kỹ, nhưng dù sao che mất nửa mặt vẫn chắc ăn hơn.

Nhưng trái với lo sợ của nàng, Shou chỉ buông ra một câu vô cùng đơn giản, "Đêm nay em đẹp thật," rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn phớt, khiến nàng sung sướng vô cùng, tim như nhảy lỗi một nhịp.

Nếu đóng vai thay thế mà được như vậy, thì nàng nguyện suốt đời này sẽ giữ nguyên thân phận giả của người con gái ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro