Chapter 8: Fong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay từ lúc còn nhỏ, Fong đã thích đọc sách. Nhưng với người bố nghiện ngập suốt ngày và với người mẹ liên tục ốm đau, Fong không thể dành thời gian cho sở thích ấy của mình. Thay vào đó, sớm ngày cậu phải đi nhặt ống bơ, rồi tối về lại phải chăm mẹ, còn chưa kể người bố vô dụng của cậu ngày nào cũng liên mồm chửi rủa và đòi nhậu nhẹt. Cuộc sống của Fong và hoàn cảnh gia đình của Fong, đứa nào trong xóm cũng cố thông cảm cho cậu bé.

Không lâu sau, mẹ Fong qua đời. Ông bố thì nhậu nhẹt bỏ nhà đi biệt. Không ai rõ ông ta đi đâu, cũng không ai rõ ông ta còn sống hay đã chết, cũng như không rõ ông ta cố tình bỏ nhà ra đi, hay chỉ vì say xỉn quá rồi nằm vật vờ ở một góc đường phố nào đấy.

Thương cậu bé mới lên 5 mà bị bỏ rơi như vậy, Già ngỏ ý mời Fong về ở cùng chúng tôi. Nhưng cậu ta từ chối. Tôi không rõ lý do cậu ta từ chối là gì, khi chọn cách ở một mình và tự bươn chải để sống qua ngày, thay vì về ở với chúng tôi và bàn tay ấm áp của Già. Cậu ta luôn là một bí ẩn với tôi.

Hồi đó, tôi không quan tâm đến một đứa sống cô lập với xã hội như thế. Tôi chỉ quan tâm đến cuộc sống và mọi vật xung quanh mình mà thôi. Sáng đi chơi với lũ bạn cùng xóm, rồi đến trưa lon ton cùng Già ra chợ chơi với các cô bán hàng ngoài đó, chiều về lại đi chơi tiếp với lũ bạn, tối đến thì nằm nhà nghe Già kể chuyện. Tôi biết mức sống của cái xóm này vô cùng thấp, và tôi cũng ý thức được là chúng tôi không có nhiều của cải, nhưng tôi hài lòng vô cùng với cuộc sống giản dị và vô tư lự của mình. Mọi thứ đều tốt, đều yên bình từ ngày này qua ngày khác, thì tại sao phải lăn tăn lo nghĩ đến một cậu nhóc vô danh tiểu tốt nào đó ở tận sâu thẳm trong xóm?

Đó là cách suy nghĩ của tôi, cho tới cái ngày mà lính triều đình xuống lục soát căn xóm. Nghe đồn nhà vua ra lệnh thu thuế toàn bộ người dân, không để xót một ai. Chúng tôi nghèo, dĩ nhiên chúng tôi không có đủ tiền bạc để nộp thuế. Dù có bóc lột đến mấy, thì kiếm thêm tiền cũng vượt ngoài khả năng của người dân trong làng lúc đó. Chính vì lý do đó mà vài ba tên lính xộc vào làng, và bắt đầu đánh đập phụ nữ, trẻ em.

Mới chỉ 7 8 tuổi khi ấy, cùng với Daigo nhỏ tuổi hơn và cùng nhà với một người già ốm yếu, tôi không thể xông ra đối mặt với mấy tên lính ấy như bây giờ được. Tôi không hề to lớn, lại là con gái, kể cả tôi có xông ra lúc này, cũng sẽ chỉ là vô ích. Hơn nữa, tôi không thể xông ra ngoài và chết một cách vô bổ lãng xẹt như thế được.

Trước mắt tôi, người phụ nữ ốm yếu nhà bên bị lôi ra giữa đường đánh đập. Không một ai dám ra cản. Chống lại triều đình là tội khi quân, cho dù có giận dữ và bực bội tới đâu, thì nếu bây giờ ra chống lại mấy tên lính kia không khác nào đào mồ chôn cả làng. Chúng tôi hiểu rõ điều ấy, và chỉ có thể cắn răng chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy.

Thế nhưng Fong thì khác. Cậu ta chạy tới, cầm hòn sỏi trên tay ném vào tên lính đang giẫm đạp người phụ nữ kia. Ai cũng giật thót mình vì một đứa oắt con dám làm vậy, nhưng Fong không quan tâm. Với đôi mắt quyết tâm, cậu đứng chắn cho người phụ nữ. Toán lính vô cùng phẫn nộ, và chúng lao ra đánh Fong tới tấp, cho tới khi cậu ta không còn đứng dậy được nữa chúng mới bỏ đi.

Bấy giờ Fong chỉ còn nằm thoi thóp trên mặt đất. Tôi sợ lắm, dù đã biết cảnh tượng này thể nào cũng sẽ xảy ra khi cậu ta xông ra bênh vực người phụ nữ ấy. Tôi biết mình là một đứa nhát gan, nhưng đây cũng được coi là thông minh và biết lúc nào nên hành động đúng đắn. Cậu ta đúng là một tên ngốc. Và bị đánh đập tơi bời là kết cục thường thấy của những tên ngốc như thế.

"Đáng đời." Tôi lầm bầm một cách khó chịu. Tôi không rõ tại sao mình lại bực mình như vậy vào lúc ấy, nhưng sau này tôi mới hiểu ra, đó là vì tôi giận chính mình khi không xông ra bảo vệ người phụ nữ kia. Cậu ta dũng cảm hơn tôi, và tôi thấy ghen tị.

Nhưng Già ngay lập tức mắng tôi khi nghe thấy câu ấy, và giải thích cặn kẽ cho tôi hiểu tại sao tôi không được nói thế với người khác, và tại sao tôi nên học tập từ cậu bé ấy. "Khôn ngoan không phải lúc nào cũng tốt," Già nói. "Con phải biết lo nghĩ cho người khác nữa."

Trong một thoáng, tôi giận Già nhiều lắm. Không phải chính Già cũng không ra ngoài đó bảo vệ người phụ nữ kia sao? Sao Già có thể đổ hết lên tôi như thế? Sao Già có thể nói tôi như thế? Không phải vì sợ Già đau buồn nên tôi mới không lao ra đó thôi?

Nhưng sâu thẳm, tôi hiểu những gì mình đang làm là sai. Và tất cả những câu hỏi trên chỉ là cái cớ cho sự sợ hãi hèn hạ của tôi. Tôi hiểu chứ.

Ngoài kia, dân làng xúm lại giúp Fong đứng dậy. Ai cũng xôn xao bàn tán về khí thế anh hùng của cậu bé được đặt không đúng chỗ. Đứng trong lều của mình, tôi cũng nghe thấy rõ mồn một. Nào là tiếc rẻ, rồi chửi mắng, nói rằng từ giờ cả làng sẽ gặp họa, rằng tiền thuế sẽ tăng cao, rằng đứa vua sẽ giận dữ vô cùng vì có kẻ dám chống đối, lại còn là một đứa trẻ!

"Thôi đi!"

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã thấy mình đứng trước đứa đang nằm bẹp kia, đối mặt với những người lớn tuổi đang bâu xung quanh.

"Các người không thấy nhục nhã à?!"

Không, không, đây không phải là những gì tôi muốn nói. Tôi chỉ muốn ra lôi cậu ta vào nhà, bằng một cách nhẹ nhàng và lễ phép, không kích động dân làng thôi. Tại sao tôi lại...

"Để một đứa bé đứng ra chống lại mấy tên lính kia một mình, trong khi các vị trốn trong nhà, các vị không thấy nhục nhã à?!"

Tôi đang nói cái gì thế này!!!!

"Cậu ấy đã làm cái gì sai à? Bảo vệ một người vô tội bị đánh đập là sai hay sao? Bộ lương tâm các người vứt cho chó gặm hết rồi à?!"

Chó gặm?! Tôi càng ngày càng không thể tin nổi, tôi từ bé tới giờ có bao giờ hỗn láo với người lớn như vậy đâu chứ?!

Không muốn mình phun ra thêm bất kỳ một câu trời đánh nào nữa, tôi quay lại cõng đứa đang thoi thóp thở kia về lều của mình, rút lui khỏi chiến trường hiện tại trong lúc mọi người đang còn há hốc miệng ra chưa biết phản ứng thế nào.

"Tỉnh rồi à?" Tôi rướn người lên với lấy cái khăn mà nãy Già đặt lên trán Fong. "Cậu ngủ lâu quá đấy."

Dường như đã tỉnh ngủ và nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, Fong bật người dậy, la lên:

"Đây là đâu?! Cô là ai?! Tại sao..."

Trước khi kịp hoàn thành chuỗi câu hỏi của mình, cậu ta đã quặn người xuống vì đau. Chậc, đúng là một tên ngốc mà. Vết thương khắp người thế kia thì sao cử động được nhiều như vậy, huống hồ lại còn hét lên nữa.

"Bình tĩnh đi." Tôi ấn vai cậu ta nằm xuống, đụng vào vết thương vai khiến cậu ta la oai oái. "Và đừng la hét nữa, không tôi lại phải thay băng cho cậu. Ê vết thương sắp mở rồi kìa, nằm im đi!"

Nhưng cậu ta không chịu, mà còn cố tình tỏ ra không nghe thấy lời cảnh cáo của tôi – hoặc có thể cậu ta điếc thật – lại ngồi dậy lần nữa, và lần này còn định bò ra khỏi giường.

"Tôi không quan tâm! Tôi sẽ về nhà của mình, không cần cậu giúp!"

Cũng còn hơi nhỏ và không thích phải ngồi chăm sóc bệnh nhân cho lắm, tôi sẵn sàng ngồi dịch ra để cậu ta lết về nhà. Ờ càng tốt, lết được về thì chắc cậu ta chẳng có vấn đề gì cả, sao tôi phải quan tâm.

Ấy vậy mà vừa đặt được chân ra trước, cậu ta đã ngã uỵch xuống. Một vệt đỏ lại lan rộng hơn trên tấm băng trắng.

"Argh thấy chưa đã bảo mà..." Tôi thở dài, cúi xuống dìu cậu ta trở lại giường. "Đã bảo là vết thương sẽ mở ra mà. Đừng có cử động nữa đi, cái não thiếu chất xám của cậu làm tôi khổ sở quá!"

"Thiếu chất xám?" Cậu ta ngạc nhiên hỏi lại. "Ai bảo cậu là não tôi thiếu chất xám? Theo như những gì tôi tìm hiểu từ trước đến giờ, thì đúng ra não tôi có nhiều chất xám hơn người bình thường đấy. Mà cậu có biết chất xám là cái gì không mà dám nói thế?"

Chất xám là gì sao... Tại sao cậu ta lại hỏi vậy? Tôi nghe thấy người ta hay nói thế thì cũng nói thế thôi, chứ cần phải biết chất xám là gì thì mới được dùng sao?

"Ờm... không?" Tôi rụt rè hỏi lại, sợ mình lại phạm phải sai lầm gì khác. Cậu ta có vẻ hiểu biết nhiều. "Thế chất xám là cái gì thế?"

"Đa số các bộ não đều thể hiện sự khác biệt giữa chất xám và chất trắng. Chất xám chủ yếu gồm các thân tế bào thần kinh. Trong khi đó trong chất trắng của não thì đa số là các sợi liên kết các tế bào thần kinh. (wikipedia)" Cậu ta đọc ra vanh vách, khiến tôi cũng không thể theo kịp được.

"Ơ vậy..."

"Thế nên cậu không thể nói là não người thiếu chất xám được. Thiếu chất xám thì làm sao mà sống nổi."

"Vậy à..."

Tôi gật gù như vừa học được thứ gì mới. Tôi vẫn chưa hiểu lắm chất xám là gì, nhưng giờ tôi biết là không được gọi người khác thiếu chất xám.

Hôm đó Fong còn phun ra rất nhiều loại tri thức khác nữa. Và mặc dù tôi không hiểu hết được, nhưng tôi bắt đầu quen đứa bé tên Fong từ ngày hôm ấy. Sau một tỉ lần nài nỉ gãy lưỡi của tôi, cậu ta cũng chịu ở lại ăn tối cùng chúng tôi hôm ấy, nhưng vẫn nhất quyết về nhà mình sau đó. Còn nhiều công việc phải giải quyết, cậu ta nói vậy.

"Fong à." Tôi nói khi tiễn cậu ta ra cửa. "Hôm nay cậu dũng cảm lắm. Dù nhỏ tuổi hơn, nhưng tôi bắt đầu kính nể cậu rồi đó."

"Ừ." Cậu ta đáp. "Cảm ơn về ngày hôm nay đã chăm sóc tôi."

Không lâu sau ấy, đúng như dân làng lo sợ, lính triều đình đổ bộ xuống và thiêu rụi toàn xóm. Tất cả những gì chúng tôi có, tất cả tài sản, kỷ niệm, đều bị thiêu thành tro. Ấy lại là một câu chuyện khác. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắn rằng, chính ngày hôm ấy, sự hận thù và ghét bỏ cảm giác phải suốt ngày sống chui lủi và lo sợ triều đình đã dấy lên trong chúng tôi. Và kể từ ngày hôm ấy, chúng tôi bắt đầu trở thành những tên trộm đi cướp của nhà giàu. Ngày hôm ấy là lý do tại sao chúng tôi có thể đứng ở đây ngày hôm nay, với một hy vọng sẽ lật đổ được triều Kamachi này.

Trở lại hiện tại.

Tôi tìm thấy Fong đang ngồi một mình bên con rạch nhỏ gần nhà cậu ấy.

"Fong."

Cậu ta không trả lời, chỉ ngồi im lặng nhìn ra phía dòng nước đang chảy róc rách.

"Khi mà thủ lĩnh gọi..." Tôi nắm chặt tay lại và giơ chân lên. "Thì nghĩa vụ của cậu là ngoan ngoãn đáp lại, NGHE CHƯA!"

Ùm.

Fong lăn nhoài xuống con rạch. Đáng đời.

"Thủ lĩnh?" Cậu ta đứng dậy. "Có người đang tự gọi mình là thủ lĩnh đấy à? Thế thủ lĩnh gì mà lại có thể mù quáng như thế? Ồ có lẽ nào Hoàng tử đã vô tình bôi tro chát trấu vào mắt thủ lĩnh rồi sao?"

Cái giọng mỉa mai của cậu ta làm tôi bực mình. Lao xuống, tôi tung cú đá vào mặt Fong. Lần thứ nhất, cậu ta tránh được. Lần thứ hai, cậu ta đỡ giơ tay đỡ. Lần thứ ba, tôi đổi ý và ngáng chân đối thủ, Fong vì chỉ tập trung vào phần thân trên nên dĩ nhiên ngã tiếp. Nhưng không dừng lại ở đó, tôi lao vào tiếp tục đánh cậu ta. Fong cũng không phải hạng vừa, cậu ta cũng đánh lại tôi, và cũng không hề khiêm tốn tí nào mặc dù đối phương là nữ giới. Được lắm, Fong, cậu chết dưới tay tôi!

Sức lực ngang hàng nhau, hai đứa sớm mệt dần, cạn kiệt sức lực dù trận đấu vẫn chưa phân thắng bại. Tôi buông Fong ra một bên, thở hổn hển.

"Khá... Khá lắm...Nhưng ta chưa chịu thua đâu..."

"Im đi..."

Tên kia cũng không còn sức để đi lại nữa, nhưng vẫn cứng đầu không chấp nhận mình thua. Đó chỉ là chuyện thường ngày. Giải quyết bằng nắm đấm là cách hòa giải của chúng tôi, không chỉ riêng gì tôi và Fong, mà đối với thành viên nào trong nhóm cũng vậy. Nếu có gì bất ổn, cách dễ dàng và nhanh gọn nhất, là nói thẳng vào mặt nhau ở chiến trường.

"Nghe này..." Tôi thở. "Ai cũng biết cậu đang rất nghiêm túc về kế hoạch lật đổ triều đình lần này... Nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Có lẽ bây giờ vẫn còn hơi sớm..."

"Sớm sủa gì nữa? Chúng ta đợi rất lâu cho dịp này rồi!"

"Viên tể tướng kia thực sự rất mạnh, Fong à." Tôi từ tốn nói, dù có đau buồn và tức giận đến mấy, thì đó vẫn là sự thật."Chúng ta không thể chống lại hắn ta được. Nếu cậu không tin, cậu có thể tự lẻn vào triều đình để chứng kiến tận mắt. Nhưng đó là việc làm rất nguy hiểm. Ta không muốn mất một đồng đội giỏi. Trong quá khứ, cậu có thể dũng cảm tới mức đứng ra che chắn cho một người phụ nữ, nhưng cậu đã suýt chết lúc ấy. Sống một mình không ai thân thiết, cậu có thể làm như vậy. Nhưng bây giờ cậu không hành động một mình, Fong à! Cậu có đồng đội. Họ chiến đấu cùng cậu. Điều duy nhất cậu không được phép làm là dẫn họ vào nguy hiểm."

Fong im lặng một lúc.

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Trước mắt, tôi nghĩ chúng ta nên tập luyện tăng cường võ công đã. Có khi chúng ta sẽ phải rời làng để làm một chuyến chu du về phương Bắc, Fong. Ta nghe nói nơi đó có một người thầy giỏi võ công vô cùng. Chúng ta hãy đi để mở rộng tầm mắt, rồi sau đó quay lại chiến đấu cũng không muộn. Ta mới 16, cậu mới 12, cả bọn còn lại cũng không hơn tuổi là bao. Chúng ta còn nhiều thời gian lắm. Hơn nữa, chiếm ngai vàng bây giờ cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ thay được triều đình biến vương quốc thành một nơi tốt hơn. Phải không?"

Fong lại tiếp tục im lặng.

"Được rồi." Sau một lúc đắn đo, cậu ta đáp. "Tạm thời tôi tin ở cậu. 'Thủ lĩnh' ạ."

"Hahaha!" Tôi đập bồm bộp vào lưng Fong, phá lên cười. "Thế mới là tinh thần chứ! Đúng rồi đấy!"

Tôi cũng ngạc nhiên vì mình đã phản ứng như vậy. Chu du thiên hạ một chuyến sao? Có nên không? Tôi nói ra cũng chỉ để thuyết phục Fong, nhưng hình như đó là một phương pháp khá hợp lý. Chúng tôi cũng còn quá nhỏ, kiến thức chỉ mới được một hạt cát trong cả cái sa mạc rộng lớn là thế giới, lại suốt ngày chỉ quanh quẩn trong khu ổ chuột này, chắc chắn chưa được biết nhiều. Đi đây đó để mở rộng tầm mắt, cũng không tồi ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro