4. Thấu hiểu vị tha - Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi, em phải nhận nó." Jungyeon nói khi vươn lấy điện thoại giữa bàn phòng khách.

"Ừ, chắc rồi." Nayeon gật đầu, nhìn Jungyeon bước ra ngoài cửa. Một tiếng thở dài buồn bã thoát ra khỏi miệng Nayeon. Ngày hẹn còn nhạt nhẽo hơn. Giống như sự buồn chán tỏa ra khắp bốn góc phòng. Cô không sớm chú ý rằng mình sẽ chìm chết trong thế giới tẻ nhạt của Yoo Jungyeon.

Jungyeon là một người hài hước, nhưng nói chung, cô nàng là một người thích nhai lại hơn. Cô ấy kể những câu chuyện bà ngoại thường kể cho cháu trai và cháu gái nghe. Cô ấy không đủ thuyết phục Nayeon. Như thể Chaeyoung, bạn của Nayeon, là người duy nhất sẵn lòng cười cho mấy thứ Jungyeon gọi là đùa cợt. Nhưng tin Nayeon hay không, cô nàng kém tuổi hơn là người hài hước muốn chết trên điện thoại. Chuyện gì xảy ra với đời thực vậy trời?

Một chuyện kỳ lạ khác, Mina không hề rời bỏ sự giam hãm trong phòng suốt thời gian hẹn của cô với Jungyeon. Người kia chắc hẳn mệt mỏi bởi công việc, xét theo mớ giấy tờ của em ấy, và phải đối mặt với chuyện trông nom Yeri, đứa nhỏ không chỉ sáu tuổi tâm lý, mà còn mười sáu tuổi vật lý.

Âm thanh mở cửa trước khiến dòng suy nghĩ của Nayeon dừng lại. "Ai đấy?" cô hỏi.

Jungyeon cầm lấy jacket, và bắt đầu mặc vào. "Em phải đi. Chị gái em về nhà từ châu Âu, bữa tối gia đình và mấy chuyện linh tinh," cô ấy lan man.

Nayeon cau mày. "Ôi, tệ quá," cô nói nhỏ dần. "Chị đưa em ra?" cô dò hỏi, chuyển động như đứng dậy.

Jungyeon lắc đầu, nói, "Ồn mà, em tự đi." Jungyeon cười dịu dàng với Nayeon. "Em sẽ nhắn tin cho chị." Rồi bước đi.

Nayeon dựa mình trên ghế bành và tiếp tục xem K-drama gì đó đang chiếu.

Một cánh cửa khác nghe ra đang mở. Từ phòng Mina. "Đi rồi sao?" Mina hỏi, bước tới tủ lạnh.

Nayeon cào cào má phải, gật đầu. Cô thất vọng về kết quả của cuộc hẹn. Jungyeon chỉ rời đi như thế. Quá nhiều cho một lý do.

Tiếng chuông cửa vang lên, khiến cả hai ngồi dậy. "Ai đấy?" cô nàng tóc đỏ đặt câu hỏi khi bước ra cửa. Mở ra, cô được chào đón bởi người giao pizza. "- bữa tối! Và hết 8990 won." Người đàn ông chào với âm phấn khởi quá lố, thật sự chuyển ra hai hộp pizza lớn.

"À ... sao?" Mina nâng mày vào người giao hàng kì lạ. "Cô đặt pizza?" Người đàn ông nói với giọng lôi thôi.

"Đừng để tâm. Tôi trả." Mina nói từ cửa trước. Cô vươn tới túi sau và lấy một vài tờ tiền. Đưa cho người đàn ông, và nói, "Giữ tiền thừa nhé." Rồi ôm chúng, đóng sập cửa trước mặt người kia.

Nayeon chạy vào phòng khách, há miệng về Mina như cá. "Chị có thể tự trả mà." Cô thì thầm, nhìn xuống, đỏ măt. "Không sao, ăn chung đi, eh?" Mina đề nghị, cười dịu dàng với Nayeon. "Được..." cô trả lời, đặt mình vào nhịp.

Mina đặt mấy cái hộp lên bệ bếp, và bắt đầu tìm đồ uống. "Pizza đến đúng lúc, em đói!" cô cái trẻ nói.

Nayeon nhìn Mina chăm chăm với kiểu mắt ngờ vực trên mặt. Mina cư xử bất thường hơn. Em ấy quá – Nayeon không biết từ gì, có lẽ quá ngây ngô và ngọt ngào? Chuyện như thể Nayeon xóa sạch mọi thứ đã xảy ra trong một tháng. Từ những cãi vã hằng ngày đến chuyện ở sông Han. Như thể em ấy đã quên hết tất cả.

Mina ngắt đoạn cái mơ màng của cô khi em gọi tiếng giúp. "Yah, Nayeon! Giúp em với đồ uống, mang chúng tới phòng khách." Em ấy chỉ dẫn khi đang cân nhắc đồ ăn và nước uống trên tay.

Nayeon quay đầu lui về phía Mina, xin lỗi. "X-xin lỗi!" Cô thỏ thẻ. Đang bồn chồn lo sợ trong lúc đó, chuyện này khiến cô thấy quái. Cô bước về hướng cô nàng trẻ tuổi và giúp người kia mang thùng soda.

Họ bày nước uống và pizza trên bàn giữa, Mina ôm lấy điều khiển TV. "Chị muốn xem gì? Thứ gì lãng mạn và đầy sức sống, vì cuộc hẹn hò đã bỏ rơi chị á." Mina bình luận, cười nhẹ.

Nayeon bắn dao về phía cô nàng, mắt trái giật giật. "Không vui đâu, chị đang buồn," Cô tiếp tục cãi.

Mina ngạc nhiên bởi câu trả lời. "Xin lỗi..." Cô ấy xin lỗi, hơi cau mày. Mina mở hai hộp và lấy một phần, nhai nuốt. "Ăn đi." Ra lệnh cho Nayeon, người kia đồng ý tuân theo.

Nayeon ngồi xuống cạnh Mina, giữ một khoảng cách thích hợp giữa hai người.

Họ lặng lẽ xem và ăn pizza khi phần opening credits đang cuộn.

Nayeon đã sẵn sàng cho một tối xem phim thoải mái với cô gái trẻ tuổi hơn – không hẳn là vậy.

----------------------------------------------------------------

Nửa chừng bộ phim, Mina thật sự bị ru vào giấc ngủ. Cô có lẽ sẽ ngủ ở đây nếu không phải vì Nayeon cực kì thích khoảng thời gian của cô ấy với Mina. Sự ngoan cường không chịu ngủ của cô khá yếu ớt. Cô cần làm vậy vì Nayeon.

Không lâu sau Nayeon bắt đầu để ý cái đầu nghiên nghiên nhấp nhô của Mina, trên, dưới, kể tên mọi hướng, đầu Mina theo tất. Em ấy buồn ngủ vậy đó.

Nayeon đảo mắt, nghĩ Mina thường trực. "Em biết đấy –" Nayeon bắt đầu, nhưng bị ngắt quãng ngay, "Gi – Gì?!" Giọng Mina vang lên, đầu cô ngẩng lên lúc đó. "Em không có ngủ." Cô mơ hồ nói, thứ còn lại từ giấc ngủ vẫn rành rành trên mắt.

Mina ngồi thẳng, lắc cơn buồn ngủ bay đi. "Em xin lỗi chị nói gì thế?" Cô hỏi.

Nayeon chỉ vô cảm nhìn về TV và nói, "Em không nên làm việc quá sức mình. Nhìn đi, em nhếch nhác quá. Em ngủ mọi lúc ngồi xuống. Chị lo lắng đấy."

"Ừ, em làm việc hầu hết mọi úc vì còn gì nhiều để em làm ở đây đâu. Em thấy cô đơn, và cạnh đó em cần theo kịp mấy thứ giấy tờ, nên..."

Nayeon cắn môi dưới, thấy tội lỗi. "Em cần sống tử tế, Mina-yah. Em cần ra ngoài, xem phim với bạn, đi concert, và ...hẹn hò." Cô ấy nhìn Mina người dường như đang lạc trong nhiều suy nghĩ.

"Hẹn hò với em không tốt lắm. Tzuyu đã thôi nhắn tin với em, và em không thể tìm ai dễ dàng, và... em chỉ không muốn? Mina cố gắng giải thích với biểu cảm bối rối vẽ trên mắt. "Em không rõ, em chỉ ... nhớ chị." Mina thở dài lớn.

Mina quá lúng túng. Cô không biết tại sao lại có cuộc trò chuyện này với Nayeon. Cô thấy như mình đang bóc trần mọi cảm xúc với Nayeon, và thấy ... đúng.

Mina chưa bao giờ là kiểu người lao đầu vào một thứ gì đó và làm một điều gì đó dứt khoát, tuyệt đối ngu ngốc.

Dù sao cô cũng đã làm thế.

Nếu cô bộc lộ cảm xúc, không còn gì tốt hơn là lột trần tất cả.

"Giờ chị chắc sẽ nghĩ em là đồ khốn ích kỉ, nhưng em không thèm quan tâm nữa." Mina bắt đầu. "Những lúc chị không ở đây, em suy nghĩ mình đã ngu xuẩn tới từng nào khi để chị lại đó mà không trả lời."

Nayeon biết chuyện sẽ đi đến đâu. "Làm ơn dừng lại, chị đã nỗ lực gần chết để quên em."

Mina không nghe và chỉ tiếp tục. "Nhưng có lẽ, sự thật rằng em không đủ mạnh mẽ rời bỏ chị, nhưng đủ yếu đuối để cần chị. Nayeon, em thật sự muốn ở bên chị. Nghe ích kỉ vậy đó, em thuộc về chị. Lúc em nghe chị vui vẻ với cuộc điện thoại cùng Jungyeon, em chắc rằng em vẫn yêu chị." Mina chăm chăm nhìn về Nayeon, mặt đầy mâu thuẫn.

"Em muốn chị trở lại."

"Làm ơn hãy nói chị cũng muốn em trở lại, làm ơn..." Mina nhẹ nhàng năn nỉ, mắt ngập nước, nhưng không thật sự tràn ra.

Nayeon ngồi đó bất động. Không thể tin nối chuyện đảo lộn sao quá nhanh. Chỉ mới tháng trước cô là người van nài sự tha thứ, nhưng cô không thể nói có. Muốn Mina trở lại vì Chúa, nhưng không thể nói vậy được.

Mina đứng dậy khỏi ghế, bước đi. Em gạt nước mắt bằng tay áo sweater, thì thầm. "Đó là lựa chọn của chị". Em cầm tay nắm cửa phòng mình, nói, "Nếu chị cần em, em ở đây." Rồi đóng cửa lại.

Nayeon cần Mina.

Nhưng giờ đã quá trễ.

Hợp đồng nhà sẽ hết hạn vào ngày mai.

-----------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro