5. Sáng chủ nhật yêu thương - Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bình tĩnh, được không?" Sana khuyên bảo, xoa xoa phần thái dương đang đang giật của mình. Mina tặng cô cả mớ stress sáng sớm nay, và cô không uống đủ lượng café cần thiết để đối đầu với cái thứ hỗn loạn khùng điên này.

Mina ngồi thượt xuống nơi nào đó trên cái giường thoải mái của Sana, hờn dỗi. Đột nhập vào nhà Sana không phải là ý hay nhất. Cô hoàn toàn lạc lối khi phát hiện phòng Nayeon trống trơn. Mà, ai không phát hoảng chứ?!

"Em xin lỗi, là Nayeon... em không thể... Chúa ơi," Mina bù lu bù loa, kéo theo mấy tiếng nấc vô ý. "Oh shit, cái hợp đồng! Chắc là cái hợp đồng thuê nhà!"

Sana luồn tay vào mái tóc vàng ánh đỏ buông thả của mình, thở dài. "Trước hết em có thể nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra được không?" Sana hỏi, tiếp tục, "... và làm ơn là bản ngắn gọn ấy. Chị không nghĩ não mình trang bị đủ tốt cho mấy thứ em sắp nói đâu." Sana nói, ngồi phịch cạnh Mina, ủ ấm mình trong chăn bông.

Cô nàng nhỏ tuổi hơn hắng giọng và kể cho Sana mọi chuyện. "Đêm qua, bọn em đã có kiểu đối thoại kì cục chứa rất nhiều – em lặp lại, siêu nhiều thổ lộ. Hầu hết là từ em, vì chị ấy chỉ ngồi bất động cạnh em thôi –" Mina bị ngắt quãng khi Sana thêm vào một bình luận thừa thải.

"Đó là thứ em nhận được vì cư xử khốn nạn đó, Mina-chan," Sana lầm bầm với cái gối.

Mina đảo mắt, và nói, "Ôi câm miệng,"

Sana chỉ ra hiệu cho người kia tiếp tục với một cái bật tay. "Tiếp đi," Sana yêu cầu.

"Rồi em nói em muốn chị ấy trở lại, và đoán xem? Câu trả lời câm lặng chào đón em y như với Nayeon lúc hai đứa em ở sông Hàn," Mina đảo mắt thêm lần nữa vì chuyện mỉa mai thay. "Và Nayeon rời đi sáng nay, vì hợp đồng thuê nhà hôm nay hết hạn."

Mina thật sự cảm thấy tổn thương. Cô thường là người giải quyết các vấn đề, và giờ cô ở đây kêu khóc như đứa nhỏ hai tuổi. Nhưng cô chưa bao giờ hi vọng Sana cứu được mình khỏi cái mớ hỗn loạn kinh khủng này. Sana thường là người thêm rắc rối vào, không phải giải quyết nó, nhưng cảm nhận được sự đáng thương của bạn mình, cô ấy thật có vài lời khuyên tốt lấp đầy trái tim (và dạ dày) cô nhiều lần như lần này.

Giờ á; như Sana thích gọi:

Cứu rỗi Mina, vì em ấy quá thông minh đến nỗi không xử lý được mấy bài toán biến cố cuộc đời.

Sana kìm lại tiếng ngáp, dụi mắt một cách đáng yêu. "Vậy, chính xác thì em muốn chị làm gì?" cô hỏi, không chắc làm sao để bắt đầu một cuộc trò chuyện chân thành với người bạn thân.

Mina dựa đầu mình vào hõm cổ Sana, rúc vào đó. "Em không biết? Khiến em thấy ổn hơn?" cô yêu cầu, giọng nâng cao hơn một chút.

"Em yêu chị ấy?"

"Vâng," Mina thút thít.

"Em nhận ra lúc nào?"

"Khi em nghe thấy chị ấy nói chuyện với cô gái kia trên điện thoại,"

"Vậy ra, mất hai mươi giây để em nhận ra mình yêu chị ấy, mà không làm gì cả?"

Mina để răng mình giấu ở môi dưới. "Vâng..." Mina lầm bầm, có vẻ xấu hổ khi bắt đầu đặt câu hỏi của Sana giữa vấn đề.

"Đần, em là cái đồ chuẩn đần độn," Sana nhấn mạnh, cấu véo mặt bên của Mina.

Một tiếng kêu nhỏ thoát ra khỏi môi Mina lúc cô tránh ra khỏi cái tay chết chóc của Sana. "Đau!" Cô phản ứng, chạm nhẹ vào cái má đang đau của mình.

Sana thở dài. Cô cần nghiêm túc đánh cho cô bạn này tỉnh ra. Em ấy có Nayeon ngay lúc đó! Nếu chơi đúng bài, Nayeon và Mina sẽ hạnh phúc tới cuối đời ở Neverland luôn.

Sau khi hồi phục khỏi cuộc tập kích cấu véo từ Sana, người kia nhanh chóng xích lại gần cô gái lớn tuổi hơn.

Sana bắt đầu với giọng dịu dàng, "Nếu em mất hai mươi giây để nhận ra mình còn yêu chị ấy, thì cũng chỉ mất thêm hai mươi giây nữa để can đảm như điên nói em yêu chị ấy thôi,"

Mina chớp mắt, xử lý câu từ của Sana. Ở vài phương diện mất trí nào đó, Sana đúng. Chắc luôn, và đúng thấy sợ.

"Nói dễ hơn làm, Sana-yah," Mina lầm bầm, lo lắng vẽ vẽ mấy hình tròn lên áo sơ mi đen của mình. Đầu Mina nhung nhúc những cái có thể và giá như vô tận. Sẽ dễ hơn nếu cô trả lời ngay lần đầu Nayeon hỏi.

"Nếu em thật sự muốn, có một cách." Sana khuyên bảo, cười tít mắt vào trần nhà. Trong khoảnh khắc cô nàng trông như chúa Jesus. Cô thật sự có lý.

Sana đánh vào bắp đùi Mina và nói, "Nói thẳng đi, đơn giản, với một nụ cười," cô bảo. "Đó là cách chúng ta tỏ tình phải không?" rồi quay đầu sang hướng Mina, tặng người kia một nụ cười mím môi.

Mina ngay lập tức ngập tràn hạnh phúc khi nghe Sana nói. Nghe ... dễ quá. Với dũng khí vỡ òa, Mina phủ lên má Sana một nụ hôn. "Chị là tuyệt nhất! Em yêu chị! Không phải kiểu đồng tính." Cô hét lên, ôm chặt Sana.

Hành động này khiến nụ cười từ Sana bật ra. Cô kín đáo thích thú khi Mina đeo bám. Cơ hội ngàn năm có một đấy! Bị bám dính bởi Mina, ý cô là vậy đó. Đó là lý do tại sao mọi người đều sốc khi cô nàng đầu đỏ này thông báo đang trong một mối quan hệ ổn định với Im Nayeon vào bốn năm trước.

"Chị biết, chị cũng yêu chị mà," cô tuyên bố cười lớn.

"Và trong trường hợp Nayeon lại từ chối em, ít ra em còn chị," Sana thêm vào, nhẹ nhàng gạt mái trước của Mina khỏi trán. "Và chị thật nhớ cái trán của em, thả nó tự do đi." Cô thì thầm, hoàn toàn phá hỏng bầu không khí.

"Chị là đồ cà chớn."

------------------------------------------------------------

Mina bước lui bước tới trong phòng khách của mình với biểu cảm bồn chồn và Sana nhìn theo cô với đôi mắt tròn ngây thơ. "Ê, Mina, em sẽ nhụt chí đó? Vì có một chuyện thế này," Sana mỉa mai, rồi nhận lấy một cái trừng mắt từ cô nàng khó tính kia.

"Nayeon có thể ở đâu chứ?" người kia hỏi lớn, điện thoại bị nắm chặt giữa bàn tay sũng mồ hôi.

"Có thứ được gọi là "nhắn tin" và "gọi điện" đấy, em có nghe qua chưa?" Sana hỏi chế nhạo.

Đã ba ngày từ khi Mina (thêm Sana) lên kế hoạch khiến Nayeon thuộc về cô lần nữa. Nghe đúng sang chảnh. Có cả một kịch bản ("Sẽ có ích lúc nào đó" Sana bảo thế) để bám sát, mà nó hết sức lố bịch. Phải thừa nhận cảm xúc trước Nayeon thật sự khiến cô sợ điếng người, nhưng phải học thuộc kịch bản trong vòng hai bốn tiếng đồng hồ khiến cô lộn ngược bộ sậu dạ dày.

"Ừ, Sana, cái này thật logic, em chắc chắn rằng chị ấy sẽ trả lời," cô bạn tóc đỏ ghi chú lại một cách mỉa mai.

Sana đưa tay lên phòng thủ. "Xin lỗi, chỉ cố để khiến em thoải mái thôi," cô nàng xin lỗi. "Không hiệu quả."

Sana thổi một nhánh tóc vàng khỏi mặt lúc đang chìm xuống mớ đệm sofa của Mina. Rồi một ý tưởng bất ngờ bật ra trong đầu cô. "Này Mina! Gọi Jihyo hoặc Chaeyoungie, chị chắc cú họ biết về nơi Nayeon ở."

Mina vội vã mở khóa điện thoại tìm số Chaeyoung, cuộn điện thoại chóng mặt, cho Sana một vài hướng dẫn để làm theo. "Gọi Jihyo, em sẽ gọi cho Nhóc Lùn, dẹp cái chuyện khốn dở này đi." Mina nói, sự kiên quyết rành rành trên gương mặt.

Sana hấp tấp tìm số liên lạc của Jihyo, gọi, Mina cũng làm như vậy. Vài khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua trước khi cả hai nhấc máy.

"Chào Chaeyoung?"

"Chào Jihyo?"




-------------------------------------------

Lời người dịch: Hứa với mọi người thứ 5 này post đủ chap 5, nhưng mà bận quá, bỏ lên tạm phần 1 vậy (và tinh hoa chap 5 nó nằm ở phần 2 cơ =))))) với cả mấy hôm nay cũng thấy ai đoái hoài gì tới fic này, bạn buồn, bạn lười.

Và, bạn author cũng chưa có chap 6 nữa, hu hu hu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro