CHƯƠNG 22 : Đồ ăn cậu làm tính vào tiền sửa xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jihee nhìn thấy cậu lúng túng, vội vàng đi tới an ủi :


“ Yoongie, bọn tôi không có ý gì chỉ là cảm thấy bàn tay cậu đã bị phỏng.....”

Giọng nói ngàng càng nhỏ, không dám nhìn thẳng cậu.

Park Jimin kìm nén nhịn cười, xoay người đi ra khỏi phòng, nét mặt vừa rồi của cậu quả thật rất buồn cười, anh đã gặp qua rất nhiều người, lần đầu tiên thấy một người đặc biệt như vậy.


Park Jae Wook lắc đầu làm ra vẻ người lớn :

“ Cậu, cậu nên nói thật đi, không cần phải quanh co như vậy.”


“Ha ha ha......Yoongie , tôi không có ý đó, cậu đừng nghe thằng nhóc này nói lung tung!” Nói xong lườm Park Jae Wook ý nói con nít không nên nói lung tung.


Park Jae Wook vòng tay sau lưng giống như người lớn, xoay người rời khỏi phòng.

Hừ !  thằng nhóc chết tiệt, sao cứ phải chảnh như vậy chứ? Không phải chỉ là một bữa tối thôi sao, sao lại phải nói rõ như vậy chứ?

Park Jihee giải thích :

“Lôi Ti, cậu đừng trách thằng bé làm gì, đi thôi, cùng nhau xuống ăn cơm.”

Cậu nhìn một chút rồi nhẹ nhàng nói:

“Cô chủ, thật xin lỗi, tôi làm hư bữa tối, cậu chủ nói không sai, thật xin lỗi.” Khuôn mặt tỏ vẻ áy náy.

“Sau này đừng kêu cô chủ nữa, nếu đã là bạn thì cứ gọi tôi là Heeie, thât ra thì cũng không thể trách cậu, nếu như không phải anh trai tôi nổi điên bắt cậu đi nấu ăn thì sẽ không có chuyện như vậy, hơn nữa, trong nhà rõ ràng cũng có đầu bếp, không biết anh tôi đang nghĩ gì nữa?” Nói xong dắt tay cậu đi xuống lầu.


Cậu nhìn cô chủ trước mặt, cảm thấy cô ấy thật sữ rất tốt, không giống như những cô con gái nhà giàu khác tỏ thái độ chảnh chọe đủ kiểu, kể từ khi tốt nghiệp đến bây giờ cậu chưa từng gặp người bạn nào tốt như vậy, không ngờ khi đến đây lại có thể làm bạn với em gái tổng thống.


“Cô, cô cùng người  kia ngồi cạnh cháu đi?” Thằng bé đưa bàn tay mập mạp chỉ sang chỗ bên cạnh.

Park Jihee dắt cậu đi tới, kéo ghế ra muốn cậu ngồi xuống.


Cậu khẩn trương lắc đầu từ chối, giọng cà lăm :

“Cô chủ, cậu chủ, tôi chỉ là người hầu, làm sao có thể ngồi ăn cơm cùng với mọi người được chứ.”

“ Cậu kia, cậu không phát hiện ra bây giờ cậu thật sự rất ngu sao?” Thằng bé nói ra những lời chết người.


Min Yoongi ngồi một bên sững sờ, cậu thật sự không ngờ bản thân lớn như vậy lại bị một thằng bé mắng, thật là mất mặt......

Dám mắng cậu là tôi thằng ngu?

Cả nhà cậu mới ngu !


Cậu phát hiện, sao có thể gộp cô chủ vào mắng chứ như vậy thật không tốt.

“Tôi......tôi.......” Xoay đầu về phía tổng thống nói :

“Tổng thống, nếu không còn chuyện gì tôi xin phép đi ăn tối.” Nói xong xoay người bước về phía phòng ăn dành cho người hầu.

“ Đứng lại.... ...” Park Jimin mở miệng.

Cậu vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn anh hỏi:

“Tổng thống, còn có chuyện gì sao?”



“Đồ ăn tối nay cậu làm đều tính vào tiền sửa xe.” Park Jimin vừa ăn vừa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro