⁰²/ nếu anh là nốt nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bóng thanh duy khẽ đung đưa trên dòng nước. đêm càng xuống thấp, không khí càng lạnh lẽo. tiếng côn trùng rỉ rả trong không gian hoà tan vào bản nhạc cô đơn của anh. mọi thứ dường như chỉ còn lại một màu buồn thảm, hiu quạnh.

song, chỉ có đôi mắt anh vẫn cháy rực một ngọn lửa niềm tin mãnh liệt, dai dẳng. ngón lửa ấy chỉ một mực hướng về phương đông xa xôi trong vô thức. thi thoảng ta lại nghe thấy giọng thanh duy ngân nga với gió lay.

- em ấy sắp về rồi. em ấy sẽ về thôi...

thanh duy sinh ra và lớn lên ở một làng chài nhỏ ven biển. anh sống khép kín, ít giao du với người khác và dường như chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, trong những bản tình ca anh tự sáng tác.

từ nhỏ duy đã có một niềm đam mê mãnh liệt với âm nhạc, với những thứ giai điệu như tiếng nói của cõi lòng giúp hai tâm hồn đồng điệu có thể tìm thấy nhau.

và đó cũng chính là cách để vũ trụ đã giúp con tim thanh duy tìm thấy được định mệnh của đời mình - thiên minh.

khác với duy, thiên minh mang trong mình một trái tim luôn lao xao và mất ngủ. một khao khát được chuyển mình, được thoải mái vẫy vùng và khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia.

và như một người lính, thằng nhóc 15 tuổi liều lĩnh bỏ nhà ra đi. nó đã làm mọi công việc, dù là cực khổ hay thấp hèn nhất để kiếm sống nhưng không một lời than.

nhưng thiên minh vốn chẳng cần phải làm thế. nhà gã giàu, rất giàu và cha mẹ gã hoàn toàn có khả năng nuôi gã trọn đời. miễn là gã trai phải chịu sự sắp đặt của họ, sống như một con rối vô tri vô giác nhưng sẽ chẳng thiếu thứ gì.

nói là chẳng thiếu thứ gì nhưng thứ thiên minh cần nhất lại không thể cho gã. chính vì để có được thứ đó mà gã chấp nhận đánh đổi cả một cuộc đời sống trong sung túc, giàu sang chỉ để phục vụ một lý tưởng sống mà gã trai này xem là linh thiêng, cao cả - "tự do".

gã mua được một chiếc phân khối bằng tất cả số tiền tích góp trong ba năm để bắt đầu chuyến hành trình của mình, bắt đầu một cuộc đời tự do phiêu lãng đúng như những gì gã từng mơ khi còn sống trong căn biệt phủ bốn bức tường bí bách.

gã đi, cứ đi và đi mãi. ngỡ không bao giờ dừng lại nhưng cuối cùng, sau chuyến hành trình rong ruổi suốt mọi miền tổ quốc, thiên minh đã đặt chân đến làng chài nhỏ ven biển chẳng có gì nổi bật. tất cả như một sự tình cờ.

thiên minh và thanh duy gặp nhau. dù chỉ là bất đắc dĩ thôi nhưng như một sự sắp đặt thường được gọi với hai chữ "định mệnh".

lúc đấy thanh duy đương ngồi trong nhà với vương vãi xung quanh là những tờ giấy trắng bị vò nát, trong tay ôm cây đàn ghi-ta và ngân nga những giai điệu dường như vô nghĩa.

trông anh lúc này tựa như một bức tranh. vô thực và không hề vấy nhiễm bụi trần. lập tức hình ảnh ấy đã thu hút được thiên minh, một đứa trẻ luôn thích khám phá và tò mò về mọi thứ xung quanh. gã nhìn chằm chằm duy, tự nhủ rằng chắc chắn anh phải là niềm tự hào kiêu hãnh nhất của cái làng chài chán ngắt này khi đã sinh ra được một người con trai đẹp tựa những chùm san hô biển lấp lánh như vậy.

chợt thiên minh như bị thôi miên khi từng tiếng đàn dần dần phủ lấp cái thinh không trống rỗng lúc này. tiếng đàn đi từ thấp lên cao, và dường như cuốn cả hồn minh vào từng nốt nhạc ấy.

ấy thế nhưng tất cả chỉ thật sự đến đỉnh điểm khi thanh duy bắt đầu hát. lần đầu tiên, thiên minh biết đến cái cảm giác gọi là "say nhạc".

- cậu gì ơi?

đương say sưa thì thiên minh bỗng giật mình vì tiếng gọi. thanh duy đã ngưng hát, bàn tay ôm lấy cây đàn có vẻ cũng chặt hơn. có vẻ anh đang đề phòng. thiên minh lập tức gãi gãi đầu, nở nụ cười như đang cố chữa ngượng, đoạn bối rối nói:

- à tôi chỉ là một lãng khách đi phiêu bạt vô tình tấp vào làng chài này để nghỉ ngơi thôi.

nghe vậy thì thanh duy à lên một tiếng ra vẻ đã hiểu, song anh quay ra mỉm cười với vị khách lạ.

- không ngờ nơi này cũng có cơ hội để một vị khách lạ đặt chân tới...

nhác thấy vẻ mặt khó hiểu của thiên minh, thanh duy buông tay đặt cây đàn qua một góc và vỗ lên chiếc ghế cạnh mình, ý bảo minh hãy ngồi xuống.

có thể bề ngoài đấy chỉ là một hành động hiếu khách của dân bản địa với khách du lịch nhưng sâu bên trong, thanh duy biết mình có lẽ sẽ bị thu hút bởi cậu chàng trông có vẻ phong trần, bụi bặm này. một sợi dây liên kết vô hình nào đó đã được giăng ra thầm muốn kéo hai con người tưởng chừng như xa lạ xích lại gần nhau.

- bình thường người ta tới huế này cũng chỉ để thăm thú cung điện hoàng tộc hay để thưởng thức nhã nhạc cung đình thôi chứ làm gì có ai tìm đến những làng chài làm gì, đúng không? cậu thật sự rất đặc biệt đấy.

- rất nhiều người muốn nghe nhã nhạc cung đình sao? tôi thấy giọng hát anh đáng thưởng thức hơn thứ nghệ thuật ấy vạn lần mà. - thiên minh thản nhiên nói, vừa nói vừa cười. nụ cười thật duyên và có thể quyến rũ bất kì ai mà gã gặp.

- gì chứ? những bản tình ca được viết ra bởi người thậm chí còn chưa từng yêu ai một lần... làm sao mà hay được? - thanh duy lắc đầu phủ định.

chợt anh giật mình khi từ bao giờ thiên minh đã chồm tới, nhìn thẳng vào mắt anh. thanh duy cảm tưởng như anh đã có thể nghe thấy từng hơi thở của gã trai ấy vờn quanh cánh mũi. mặt anh nóng ran và đỏ bừng như nắng cháy khi thiên minh khẽ ghé vào tai anh và thì thầm:

- sao anh không thử một lần đi... với tôi chẳng hạn?

chẳng biết vì sao thanh duy lại như bị bỏ bùa mê mà khẽ khàng gật đầu, khúc khích cười.

nếu anh là những nốt nhạc, tôi sẽ là lời ca.

end ⁰²/ nếu anh là nốt nhạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro