Em biết tim mình đã rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi anh và cậu chia tay,cả hai cũng không còn liên lạc với nhau nhiều nữa.Cậu quay lại với công việc của mình,anh thì chuẩn bị cho hôn nhân của bản thân.

-"Jisung à,  ngày mai là đám cưới của Minho, cậu có tới không?"

Hyunjin hỏi khi giờ nghỉ vừa mới bắt đầu,cậu thì nhìn anh cười rồi cũng bảo là sẽ đến đó, còn hỏi lại Hyunjin nữa.

-"Đương nhiên là phải đi rồi,mai là ngày vui của anh ấy, mình phải đến chúc phúc và xem anh ấy thế nào khi kết hôn nữa.Vậy còn cậu,cậu có đi không?"-Cậu hỏi Hyunjin.

-"Mình dự định sẽ không đi nhưng bố mẹ bảo mai là ngày Yeji thành hôn nên cũng nên đến xem em ấy."

-"Mọi người đều được mời đi có đúng không, lần trước mình thấy mọi người có nhận thiệp cưới?"

Jisung hỏi mọi người,không biết sao Minho kết hôn mà cậu lại vui như vậy,chả phải cậu mới là người xứng đáng được cùng anh bước vào lễ đường sao?Đó là điều mà mọi người đang thầm nghĩ nhưng sẽ không ai biết được đêm qua em đã khóc nhiều như thế nào khi mà xem lại ảnh của cả hai.Cậu cũng yếu đuối lắm nhưng cậu không muốn mọi người nhìn thấy nó,Jisung là một người mạnh mẽ,cậu sẽ không vì chuyện riêng của mình mà khiến cho người xung quanh cảm thấy bất an, lo lắng. 

-"À, phải đi chứ, dù gì tụi mình với Minho cũng là đồng nghiệp, không đi thì kì lắm."

Bangchan nói.

-"Vậy mai tụi mình đi chung nha,tiệc cưới bắt đầu vào lúc 7h tối á,mọi người tụ tập ở quán rồi mình cùng đi."

Yongbok đưa ra ý kiến rồi nhận được câu trả lời của mọi người.Ai cũng hô lên đồng ý,chỉ có Jisung là muốn đi riêng, nhưng mà đó là ý kiến của cậu ấy mà nên mọi người cũng không ngăn cản gì.Sau khi kết thúc ca làm việc, Jisung đi bộ đến nhà, cậu ấy mới chuyển đến căn hộ cách quán không xa để tiện cho việc đi lại, làm việc.Đi dọc trên con đường trên lề, cậu dừng lại ở công viên mà trước đó đã gặp anh.Những ký ức lại ùa về, biết bao giờ cậu mới có thể quên đi kỉ niệm mà cả hai đã trao?Biết bao giờ mới có thể quên đi những kĩ niệm đã qua?Cậu không biết nữa.Minho đem ánh sáng vào cuộc sống tối tăm của cậu rồi lại mang ánh sáng rực rỡ đó rời đi.Cậu thật sự nhớ cái tình cảm mà cả hai đã từng trao cho nhau, nhớ những nụ hôn và nhớ những cái ôm của anh.Nhưng bây giờ có lẽ nó đã thuộc về người khác rồi,cậu không còn cơ hội ấy nữa.Lặng lẽ lau đi nước mắt rồi ngồi lại tại cái ghế đá kế bên,cậu lấy điện thoại trong balo của mình.

-"Đây là bài hát mà anh muốn tặng em, em hãy mở nó nghe những lúc nhớ anh nhé!Sau này cũng vậy, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt,sống một cuộc sống mới và tìm một chàng trai tốt hơn anh để cậu ấy thay anh bù đắp lại cho em nhé .Han Jisung,anh yêu em."

Đó là những gì mà Minho đã nói sau khi anh nói lời chia tay,cậu khẽ cười khi mà nhớ lại những lời đó.

-"Ngốc thật, làm gì có chàng trai nào có thể thay thế anh chứ?Cả đời này Han Jisung chỉ yêu Lee Minho mà thôi."-Cậu nói rồi cười,lấy tai nghe ra khỏi chiếc hộp,cậu lắng nghe giai điệu của đoạn nhạc.

[Bình minh đến với những mịt mờ


Làm sao thấy đường để tìm thấy nhau?


Tự biết sẽ mau xa rời, chỉ mình anh với bao nhiêu nghĩ suy


Từ những ánh mắt  nụ cười, cho cơn gió lại mà người mang theo


Đã cuốn đi xa dần, biết bao mơ mộng,ngày ta có đôi...


Đến khẽ đến nhẹ nhàng với một chàng trai chưa bao giờ yêu


Là lần đầu tiên, em biết tim mình đã rung động


Thế cứ thế từng ngày, anh vội vàng khuất xa nơi đợi dương


Chẳng thể giữ tay em lại...


Em đã yêu một người có ước mơ, mơ điều làm em thấy hoang mang lo sợ


Sợ yêu một người không phải như em đã từng


Nếu như anh đi về phía đó, liệu rằng anh có còn thấy em


Lệ trong đôi mắt sao mà lắp đi ánh nắng mặt trời


Vẫn yêu dù cho có cô đơn, dù cho anh không của riêng em sau này


Mộng mơ mà anh ốm lấy sao chẳng có em?


Nắng ban mai soi đường anh mãi, là hoàng hôn tắt lụi với em


"Phải yêu anh đến bao giờ, em được hạnh phúc riêng mình?"


~~~~~

Chẳng muốn sau này cứ mãi hy vọng chôn vùi tình em


Vào cơn bão tố, đau đến muôn phần anh có đâu hay


Mình em suy tư mỗi đêm?


Lại nhớ thương người không chắc bên nhau một mai khi trời sáng lên


Để rồi ngày hôm nay là ngày mà anh rời xa em...


"Jisung à, em có nghe anh nói không?Anh là Minho đây, chắc khi mà em nghe đoạn nhạc này thì anh đã không còn bên cạnh em nữa.Anh xin lỗi.Anh có lỗi với em nhiều lắm.Sau này dù có thế nào, ở đâu hay làm gì,em cũng đừng quên anh nhé?Vô lý lắm đúng không?Nhưng mà anh chỉ mong dù chúng ta không thể đi cùng nhau đến cuối đời thì em vẫn sẽ đặt anh vào một góc nhỏ trong tim, xem anh như một người đã từng yêu, hoặc xem anh như một người bạn cũng được...Anh yêu Jisung, muốn được ôm em và hôn em, nhưng chắc có lẽ sẽ có một chàng trai khác thay anh làm điều đó.Mong rằng em sẽ luôn hạnh phúc, vui vẻ và...vẫn còn yêu anh..."

Đó là những gì anh đã muốn nhắn nhủ với Jisung,cậu bật khóc nức nở khi nghe xong bài hát kèm với đoạn ghi âm mà anh đã cho vào.Cậu bây giờ không biết bản thân đang bị gì nữa,cậu chỉ biết cậu yêu anh,cậu muốn được gặp anh.Cậu lủi thủi về căn hộ của mình sau khi khóc một trận ở công viên.Cậu vào phòng ngủ, ngồi xuống góc phòng rồi suy nghĩ.Nếu như hôm đó cậu ôm anh lâu hơn một chút, hôn anh nhiều hơn một chút để giờ không phải hối tiếc khi anh rời xa mình.Cậu tự nghĩ sao bản thân lại trở nên ngu ngốc như vậy?Dù biết yêu anh sẽ không có một kết cục đẹp vậy mà lúc đó cứ đâm đầu vào yêu, rồi...giờ lại than thở.Giá như lúc đó cậu không đem lòng thầm thương anh, giá như lúc đó cậu từ chối lời yêu của anh thì chắc mọi chuyện sẽ không như bây giờ.Cậu bước đến chiếc giường rồi quấn mình trong chăn bông ấm áp,tự hỏi sẽ thế nào nếu có anh ở cạnh và ôm cậu như những ngày đầu.Lúc đó cậu sẽ chui vào lòng ngực anh, hít lấy mùi hương quen thuộc,rồi sáng hôm sau anh sẽ là của người khác, như vậy cũng được ấy nhỉ?

"Em đã yêu một người có ước mơ, mơ điều làm em thấy hoang mang lo sợ,sợ yêu một người không phải như em đã từng...

—————————————

Gần hết rồi nek mấy bồ,cảm ơn vì đã ủng hộ tui nha.Tui đang định sẽ làm SE nhưng lương tâm không cho phép,nên giờ tui đang rất phân vân nên cho mấy bồ ăn đám cưới online của hai ẻm(Minsung á nha) hay là khóc hết nước mắt đây.Tui sẽ không làm mấy bồ thất vọng đâu nên là cứ yên tâm nhe.Tui còn suy nghĩ lại đó nha.😊🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro