11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin gom lấy chìa khóa và áo khoác, đoạn rời khỏi biệt thự sau khi Sekyung đã chìm sâu vào giấc ngủ, đồng hồ vừa điểm mười hai giờ đêm. Những bông tuyết khiến cho mặt đường gập ghềnh mà trơn ướt như những làn sương gợn sóng. Dù vậy, Jimin vẫn hiên ngang cưỡi trên con mô tô phân khối lớn và vun vút phóng xe cùng với vận tốc 80 km/h. Tiếng động cơ chẳng khác gì tiếng gầm rú từ loài quái thú, đang tấn công và hủy hoại cả từng đường nét yêu kiều của Seoul vào một đêm mùa đông.

Jimin hãm phanh ngay trước tấm bảng hiệu huỳnh quang, dòng chữ Seren bar đủ màu sắc vẫn lập lòe và nhấp nháy. Hắn vung chân qua yên xe, rồi thô lỗ quẳng mũ bảo hiểm và chìa khóa xe cho tên bảo vệ. Sau đó ngẩng cao đầu, tiến thẳng vào một lối đi bí mật - lối đi dẫn đến gian phòng dành riêng cho những vị khách đặc biệt.

"Em lại trễ." Một giọng nói trầm khàn vang lên, nối liền theo thanh âm cành cạch của tiếng vặn chốt cửa. Yoongi đơn độc ngồi giữa căn phòng sáu mét vuông, đôi mắt vẫn đăm đăm dõi theo những dòng chữ chằng chịt trên màn hình máy vi tính xách tay. Thứ ánh sáng xanh xao, nhờn nhợt từ thiết bị hắt lên gương mặt anh, càng làm nổi bật từng đường nét nghiêm nghị và có phần âm u, lạnh lẽo, trông anh giống như một thi thể đã trải qua quá trình xử lý hóa học.

"Em phải đợi cho tới khi con bé kia ngủ." Jimin rít một tiếng rồi nặng nhọc thở ra. Hắn vứt bừa áo khoác trên băng ghế sô pha, xong tiến đến bên bàn làm việc của Yoongi và ngồi phịch xuống. "Mẹ kiếp, mấy ngày nay ngột ngạt muốn chết. Anh không tin được đâu, em phải kiềm chế dữ lắm mới không lấy mạng con nhỏ đó."

Yoongi im lặng không đáp lời. Anh vặn vẹo vai gáy, đoạn đóng gập màn hình máy vi tính lại, từ túi áo khoác mang ra một gói thuốc lá. Yoongi rút lấy một điếu thuốc bằng ngón tay trỏ và ngón tay giữa, anh đưa điếu thuốc lên môi, châm thuốc nên rồi cuối cùng là rít vào một hơi thật sâu. Lúc nào Yoongi cũng khoan thai, tỉ mỉ và tinh tế hệt một nhà hiền triết với vốn hiểu biết sâu rộng. Anh khoan thai đến mức dửng dưng, đến mức khiến Jimin cảm thấy vô cùng hằn hộc, chỉ thỉnh thoảng thôi - cụ thể là những khi anh giết người.

Đừng hiểu lầm, Jimin chưa bao giờ phủ nhận Yoongi cũng như phủ nhận năng lực của anh, ngược lại hắn còn ngưỡng mộ anh biết bao - một tay sát thủ có thể nắm bắt tất cả các bộ vị và huyệt vị - những vùng cấm yếu ớt gây chết người trên cơ thể con người. Tuy nhiên, thật lòng mà nói, nếu Yoongi chịu từ bỏ cái sở thích đọc kinh thánh và tâm sự với nạn nhân trước khi đoạt mạng họ thì chắc hẳn là, tổng số người chết dưới tay anh cũng phải xấp xỉ với tổng số người chết dưới tay Jimin.

"Yoongi à." Jimin gõ gõ trên mặt bàn làm vang lên tiếng lộp cộp khô khốc. "Anh mau nói gì đi chứ, sao cứ im lặng mãi thế?"

"Anh nên nói gì đây?" Yoongi phả vào không gian một làn khói thuốc dày đặc, cay nồng và không rõ hình thù. "Em là người đã chủ động sắp xếp cuộc hẹn cơ mà. Đừng bảo với anh, em gọi anh ra chỉ để phàn nàn về nhiệm vụ lần này."

"Yoongi, đừng giả vờ ngây ngô nữa." Jimin chụp lấy gói thuốc lá mà Yoongi vừa đặt ngay ngắn trên cạnh bàn. Nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao, hắn liền hạ gói thuốc xuống khi chỉ mới cầm lên trong vòng vài giây. "Anh thừa biết lí do kia mà. Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ truy tìm bản thiết kế chỉ còn đúng một ngày thôi. Chủ tịch rất tin tưởng và trọng dụng anh. Anh hãy giúp em lựa lời xin phép chủ tịch, bảo ngài ấy kéo dài thời hạn cho em, thêm một tuần nữa."

"Không hút thuốc?" Yoongi nhươn nhướn mày nhìn Jimin, sau đó dời mắt qua gói thuốc lá. "Nhiệm vụ lần này khiến em căng thẳng đến nổi không còn tâm trạng để làm một điếu luôn ư?"

"Đang cai nghiện." Jimin tỉnh bơ buông lời, như thể vừa tuyên bố bầu giời màu xanh vậy.

"Cái gì?" Yoongi trố mắt kinh ngạc, suýt chút thì phun phụt cả điếu thuốc trên môi. "Cai thuốc lá? Một ngày đẹp trời vừa tỉnh giấc, lá phổi của em thông báo rằng nó sắp chịu không nổi rồi, nên em quyết định dừng lại?"

"Không phải!" Jimin quơ tay loạn xạ trong không trung, những tia bực dọc ẩn hiển giữa đáy mắt hắn. "Đừng bàn ra nữa, rốt cuộc thì anh có thể giúp em không? Một tuần."

"Dĩ nhiên là anh sẽ giúp em, Jimin ạ. Vì chính chủ tịch cũng thừa hiểu, ông ấy thực đòi hỏi khi muốn em phải hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tuần. Không đùa đâu, nhiệm vụ lần này khó nhằn." Yoongi rút lấy một điếu thuốc và đưa đến trước cánh môi của Jimin. "Anh thực sự tò mò đấy. Gì chứ? Cai thuốc lá?"

"Có người bảo với em, cậu ấy ghét mùi khói thuốc lá." Jimin đón nhận điếu thuốc từ tay Yoongi, nhưng rồi cũng đặt vật đầy độc tính kia sang một bên. Hắn mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào và thánh thoát tựa gió xuân tháng ba, khiến Yoongi thoáng chốc liền ngẩn người. Trời ạ, cái dáng vẻ này, nom Jimin chưa bao giờ dịu dàng đến thế.

"Là Kim Taehyung?"

"Bingo!" Jimin khoái chí ngẩng cổ cười khằn khặc. Hắn hướng về phía Yoongi rồi dựng thẳng ngón tay cái. "Lẽ ra anh nên đoán đúng ngay từ lúc em bảo mình muốn cai thuốc."

"Không thể trách anh được, chuyện này thật quá sức tưởng tượng." Yoongi ngả lưng lên thành ghế tựa, xong liền day day hai bên thái dương. "Em phải chăng đã bị thằng nhóc đó thôi miên rồi."

"Dù sao thì Yoongi à, anh hãy lựa lời nói với chủ tịch giúp em nhé." Chiếc điện thoại trong túi quần Jimin chợt rung lên, là tin nhắn của Taehyung. Lần đầu tiên Taehyung chủ động gửi tin nhắn cho hắn, còn là muốn gặp hắn nữa. Jimin vui sướng cong cong khóe môi, hắn phóng người bật dậy, với lấy áo khoác ngay lập tức. "Anh à, em đi đây."

"Kim Taehyung muốn gặp em?"

"Cuối cùng anh cũng bắt kịp suy nghĩ của em rồi đấy." Jimin tinh quái nháy mắt, hắn nhảy chân sáo trong khi hướng thẳng về phía cánh cửa.

"Xem nào, Jimin của chúng ta đã bị lộ điểm yếu."

Jimin mở cửa phòng ra. Tại một khoảnh khắc nhất định nào đó, tóc gáy hắn đều dựng hết cả lên. "Lộ điểm yếu? Thế nào là lộ điểm yếu?"

"Jimin này, nếu như." Một cách chậm rãi và khoan khoái, Yoongi cất bước tiến đến chắn ngang lối đi của Jimin. Anh đứng ngược hướng với thứ ánh sáng mập mờ, nhợt nhạt và không kém phần bệnh hoạn vẫn còn le lói từ trong gian phòng bí mật - nom anh lúc này chẳng khác gì một sứ giả địa ngục. "Nếu bắt buộc em phải lựa chọn. Don hay là, à không, cả tổ chức hay là Kim Taehyung. Thì em sẽ chọn?"

"Đừng bao giờ hỏi em những câu hỏi vô nghĩa đến vậy chứ. Khiếu hài hước của anh dạo gần đây hơi tệ đấy anh trai ạ." Hai đầu chân mày Jimin nhíu chặt vào nhau. Theo như đánh giá của hắn, Yoongi đáng nhận một cú đấm cực mạnh lên quai hàm.

"Trả lời đi." Yoongi đanh giọng, nghe chẳng có vẻ gì là đang đùa giỡn.

"Nếu em phản bội cả tổ chức. Em biết, mình sẽ phải đánh đổi bằng mạng sống. Nhưng Taehyung, còn quan trọng hơn mạng sống nữa."

...

Tại sân thượng bệnh viện Yonsei, giữa hàng nghìn những tinh thể tí hon và trắng xóa là Taehyung cùng đôi khuỷu tay vẫn chống bên thành lan can. Mí mắt cậu hơi sưng lên vì tuyến lệ phải hoạt động quá cực lực. Bác sĩ đã bảo rằng, ông ấy thật sự rất lấy làm tiếc nhưng bà Kim không còn nhiều thời gian. Và khuyên cậu hãy chuẩn bị tinh thần bất kỳ lúc nào.

"Đừng ăn vận phong phanh mãi." Chuỗi thinh lặng bị ngắt mạch ngay khi Jimin vừa xuất hiện. Hắn choàng áo khoác của mình qua vai Taehyung. Từ đằng sau siết lấy eo cậu, khẽ giọng thì thầm. "Sao tự dưng lại muốn gặp tôi vậy?"

Bàn tay Taehyung theo bản năng bao phủ cánh tay mảnh khảnh của Jimin. "Muốn gặp cậu cũng phải trình bày lí do rõ ràng nhỉ?"

"Cần chứ." Jimin tựa cằm trên vai Taehyung, cánh môi hắn ghé sát vành tai cậu. "Ví dụ như là cậu rất nhớ tôi chẳng hạn."

Taehyung thoáng xoay đầu lại rồi hôn chụt một cái lên chóp mũi Jimin. Hàng mi cậu lay động, chớp thoáng bên trên đôi mắt trong veo, tưởng chừng như chưa một lần chạm vào sóng gió. "Tiếc quá, đã khiến cậu phải thất vọng rồi. Tôi muốn thông báo với cậu một tin. Không bao lâu nữa, tôi sẽ trở thành trẻ mồ côi. Chúc mừng tôi đi."

Toàn thân Jimin bất động, bán cầu đại não chợt cảm thấy vô cùng khó khăn trong việc tiếp nhận và xử lý thông tin. "Taehyung à, tôi..."

"Không cần an ủi tôi đâu." Taehyung ngắt ngang lời Jimin bằng một giọng mũi nghèn nghẹn. Sau đó cậu xoay người lại rồi ôm siết lấy vai hắn. "Kẻ kỳ quặc như cậu, tôi biết chứ, chỉ giỏi nói mấy lời nhảm nhí thôi. Park Jimin à, thật sự không cần an ủi tôi đâu. Bởi vì thứ tôi cần nhất ngay lúc này, chẳng qua là một cái ôm đúng nghĩa. Đứng yên nhé, cho tôi ôm cậu một chút."

Và thế là vai áo Jimin thấm đẫm nước mắt.

Hắn đưa tay vuốt ve tấm lưng hao gầy của Taehyung. Xúc cảm cuộn trào và dâng lên đến mức xé toang cả lồng ngực. Điều này thật phi lý, bởi vì hắn từ lâu đã được huấn luyện để trở thành một kẻ vô cảm cùng bất nhân. Hắn thực sự, thực sự không nên đau lòng vì bất kỳ ai, vì bất kỳ câu chuyện hay giai thoại thương tâm nào - huống chi còn là chuyện chẳng hề liên can đến sự tồn tại của hắn. Tuy nhiên kể từ khoảnh khắc Taehyung rơi nước mắt, hắn biết thế giới này đã sai, sai thật rồi.

Jimin ôm lấy gương mặt giàn giụa nước mắt của Taehyung, một làn sương mỏng manh cũng vừa phủ mịn trên đáy mi hắn. Sau đó hắn thở nhẹ ra, gieo hết tất cả những tha thiết, chân thành và yêu dấu - những nghìn vạn hình hài mà hắn vẫn chưa kịp định nghĩa lên cánh môi đỏ thắm và xinh đẹp của Taehyung. Taehyung tuy có chút bỡ ngỡ nhưng không hề phản kháng. Ngược lại ngón tay cậu còn khẽ khàng luồn qua giữa mớ tóc Jimin, nơi đã bị ướm đầy bởi hàng trăm những mảnh hoa tuyết trắng muốt. Mắt cậu nhắm nghiền, và đầu hơi nghiêng sang một bên. Toàn tâm toàn ý cảm nhận hương vị ngọt ngào của bọt nước tiết ra từ khóe miệng và ân ẩn đau thương từ những giọt nước mắt. Taehyung hé mở cánh môi, cơ thể chợt căng cứng khi đầu lưỡi Jimin như mang theo một luồng điện cao thế rồi chạm vào đầu lưỡi cậu. Luồng điện bắt đầu chạy dọc theo xương sóng và đâm thẳng tới não bộ Taehyung, khiến thần kinh cậu như tê liệt hoàn toàn.

Taehyung quá nhạy cảm. Jimin khẽ mỉm cười khi suy nghĩ đây ắt hẳn là lần đầu tiên cậu trải qua loại tiếp xúc thân mật này. Một cơn đói khát đang sôi sục bên trong ruột gan hắn, vẫn là quá đói khát để hắn có thể tiến hành một nụ hôn chậm rãi, thuần túy. Jimin siết chặt vòng eo thon gọn của Taehyung, lồng ngực kề cạnh lồng ngực. Hai cuống lưỡi bay lượn giữa khoảng không nơi vòm họng, quấn lấy nhau như đôi chim uyên ương vừa đập cánh sổ lồng.

Mãi cho đến khi hơi khí trong buồng phổi đã hoàn toàn cạn kiệt, Taehuyng mới dứt khỏi nụ hôn của Jimin. Cậu đưa mắt nhìn ngắm hắn, một cách ngượng ngùng mà say sưa - và hắn cũng say sưa đáp lại. Phải khẳng định là Jimin đẹp chết đi được. Đẹp đến chói lóa, sáng bừng lên trong đêm tối như một vầng cực quang. Mà đối với Taehyung, đẹp nhất chính là đôi xương quai xanh luôn nở ra tựa hai cánh bướm - lúc này vẫn lấp ló bên dưới vạt áo sơ mi mỏng mịn. Taehyung không kiềm được, bất chợt lại bổ nhào tới và quấn lấy Jimin, há to miệng cắn một ngụm trên chiếc xương quai xanh bên phải.

"Đau." Từ kẽ răng Jimin khẽ rít lên, các thớ cơ trên khuôn mặt vặn vẹo đến độ méo mó. Tuy nhiên, hắn lại không muốn kháng cự Taehyung, người vẫn đang say mê với việc nghiền nát những tấc da trên cơ thể hắn. Chẳng mấy chốc thì khứu giác cậu cũng tiếp nhận được mùi máu tanh nồng, mà là tanh nồng một cách thơm tho ngào ngạt.

"Mẹ nó, cậu là ma cà rồng hả, hay cậu có thói bạo dâm?" Jimin nở một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy những dấu răng bỏng rát và đỏ hỏn trên xương quai xanh mình, như thể hắn đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác kỳ ảo từ đấng tạo hóa. Sau đó hắn thở hắt xuống, một tay quấn lấy eo Taehyung, tay còn lại dứt khoát luồn vào lưng quần thể thao của cậu.

"Này, cậu..." Kinh ngạc, khóe môi Taehyung mấp máy cùng với ý định muốn mắng chửi Jimin bằng một trăm loại ngôn ngữ khác nhau nhưng không thể, bởi vì cổ họng cậu đã hoàn toàn nghẹn đặc khi những ngón tay Jimin chủ động quấn quanh dương vật cậu. Khoái cảm như nham thạch sôi trào, lây lan và xâm chiếm khắp cơ thể Taehyung. Nướng chín đến từng đốt sống, da thịt, giác quan và các dây thần kinh cậu.

"Cương lên rồi này." Một nụ cười quỷ dị nhảy múa trên gương mặt Jimin. Cổ tay hắn cũng bắt đầu với những hồi chuyển động đầu tiên.

Sai trái. Chuyện này thực quá mức sai trái. Cậu vừa khóc xong một trận vì hay tin bà nội sắp đi đến nơi vĩnh hằng. Và lúc này hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp để cậu lao vào một cõi hoang lạc nào đó, thế nhưng - vậy mà, cậu lại cảm thấy bị kích thích. Phản ứng sinh học và ham muốn thể xác trong cậu bộc phát, trỗi dậy mãnh liệt mà không cần sự cho phép của lý trí. Taehyung cong lưng tựa lên thành lan can, ngửa cổ bật ra tiếng rên rỉ ngọt ngào. Tận hưởng từng hồi ma sát được phù phép dưới những ngón tay ma thuật của Jimin, đang không ngừng vuốt ve lên xuống dọc theo chiều dài dương vật cậu.

"Mẹ nó." Vài phút không lâu sau đó, Taehyung bỗng nhiên căng tròn hai mắt và thốt lên trong hoảng loạn. "Chúng ta đang ở trên sân thượng mà. Sao cậu..."

"Suỵt!" Jimin chặn môi Taehyung chỉ với một đốt ngón tay. Đoạn ghé sát bên vành tai cậu, khẽ giọng thì thầm. "Yên nào. Để tôi làm cho cậu sung sướng. Cậu rất thích mà, đúng không?"

Chết tiệt, đừng nói là thích. Phải nói là cực kỳ, cực kỳ thích mới đúng chứ. Taehyung cắn chặt răng, hai gò má ửng đỏ. Đôi tay cậu máy móc lần mò đến vị trí nơi lưng quần Jimin. Một cách vụng về mà nhanh chóng, cậu mở cúc quần hắn ra, xong kéo xoẹt phéc-mơ-tuya. Không chần chừ thêm giây phút nào liền luồn tay, chạm sâu vào bên trong đũng quần hắn, cảm nhận rõ rệt sức nóng cùng những đường vân gồ ghề từ cự vật đã cương cứng ngẩng cao đầu.

Jimin thoáng sững sờ, ngạc nhiên đến độ không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Bởi vì Taehyung vốn là kiểu người vô cùng kín đáo và dè dặt. Mà mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, Jimin thậm chí càng ngạc nhiên hơn khi những ngón tay Taehyung bắt đầu vuốt ve, tuốt quanh gốc dương vật hắn. Ngay tại thời điểm này, ngay tại không gian này - hai giờ đêm vào một ngày mùa đông, trên tầng thượng của một bệnh viện. Khóe môi Jimin nâng lên đầy mãn nguyện, xem ra hắn đã hái được quả ngọt từ công cuộc đầu tư sinh lời của mình.

"Taehyung à." Jimin cắn thật nhẹ lên chiếc cằm thanh tú và yêu kiều của Taehyung, cổ tay hắn vẫn không ngừng chuyển động. "Thế mà cậu còn chưa chịu thừa nhận rằng cậu yêu tôi."

Mí mắt Taehyung khép chặt, những đợt hơi thở gấp gáp và nặng nề ồ ạt tuôn ra từ cuống họng. "Muốn tôi thú nhận hả, nằm mơ đi nhé. Tôi mới mười tám tuổi thôi, cái tuổi bồng bột, còn quá non trẻ để nhận dạng xem tình yêu là gì."

Bản thân bị khiêu khích và trêu ghẹo là thế nhưng Jimin vẫn tuyệt đối nuông chiều Taehyung. Cổ tay hắn càng chuyển động nhanh hơn, là thẳng thớm hết những nếp gấp quanh dương vật cậu, không quên chú trọng kích thích lẫn ma sát tại vị trí nơi đầu khấc nhạy cảm. Quần quật dốc sức chẳng khác gì một đầy tớ không ngơi nghỉ bao giờ.

Sống lưng Taehyung nhồn nhột, báo hiệu cơn cực khoái đang vùn vụt xông lên. Cậu khẽ giọng rên rẩm khi những ngón tay vẫn không ngừng rải đều trên dương vật Jimin từng làn hơi ấm tội lỗi. Cả hai ghì chặt lấy nhau, liên tục thở dốc xuống. Âm thanh tựa một bản hòa tấu về chân ái ở ngưỡng tuổi đôi mươi. Vụng về, cuồng loạn nhưng xuất phát từ tận đáy lòng. Một cảm giác âm ấm và nhơn nhớt chảy qua những kẻ ngón tay của Jimin, hình ảnh Taehyung phóng đến đỉnh điểm lấp đầy trong con ngươi đen bóng của hắn.

"Taehyung, tôi yêu cậu." Jimin ngửa cổ cất tiếng gầm gừ, cùng lúc hắn hạ vào lòng bàn tay Taehyung lượng dịch nhờn nhầy nhụa - tinh túy tượng trưng cho những khuấy động của Taehyung lên không khí đời hắn. Dưới sự chứng giám của mặt đất và mây trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro