15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần cuối cùng hắn rời khỏi thủ đô Seoul - là khi hắn tuân theo mệnh lệnh truy đuổi, bắt sống lão tài xế già nua hèn mọn làm việc cho nhà họ Shin. Lão tài xế ấy tên gì nhỉ, Jongun thì phải? Cũng hơn một tháng trôi qua rồi, nhanh thật, Jimin chậc lưỡi cảm thán. Và năm giờ ba mươi phút chiều nay - vừa kịp tan trường, hắn lại rời khỏi thủ đô Seoul. Nhưng hắn chẳng cần phải truy đuổi hay bắt sống ai cả. Bởi vì con mồi đã và đang nằm trong tay hắn. Hoàn toàn ngoan ngoãn cùng tự nguyện.

Trên ghế phụ ô tô, Sekyung vẫn giữ nguyên một tư thế nghiêng đầu tựa vào vai Jimin. Thoáng chốc, cô lại vuốt vuốt suối tóc đen nhánh, suôn dài và mềm mượt của mình. "Tới ngã ba thì cậu quẹo phải, chạy thêm hai kilomet nữa."

"Xa quá đi mất. Trời cũng bắt đầu sập tối rồi." Jimin giở giọng đùa cợt. Hắn vừa điều khiển xe, vừa ngâm nga theo một giai điệu ngẫu nhiên và có phần tươi sáng đang phát vang từ thiết bị âm thanh được lắp đặt trên phương tiện.

"Thế nên tôi mới bảo, gắng đợi tới ngày nghỉ đi. Khởi hành vào buổi sáng sẽ thoải mái hơn, cũng an toàn hơn nữa."

"Có tôi ở bên cạnh, vậy mà cậu còn sợ không an toàn ư?" Khóe môi Jimin nhếch lên. Và như thường lệ, Sekyung chẳng bao giờ phát giác được những ẩn ý trong nụ cười hắn.

"Nói thì hay lắm." Sekyung cóc nhẹ vào đầu Jimin, xong thở dài thườn thượt. "Lần đó, cậu bị mấy kẻ xấu xa kia tẩn một trận đến nhừ cả xương. Nhớ không hả? Tôi vẫn chưa hết sợ hãi đây này."

"Sống trên đời phải biết đánh đổi chứ. Nhờ vậy mà tôi mới có ngày hôm nay."

Hơn mười lăm phút sau, Jimin dừng xe trên một con đường vắng lặng, tù mù cách xa trung tâm thành phố khoảng mười kilomet. Hạ cửa kính ô tô xuống, hắn tập trung quan sát. Thì ra cổ ả cất giấu bản thiết kế tại nơi này - một cánh rừng hoang với những lùm cây khẳng khiu mọc thành từng nhánh thưa thớt. "Tôi không ngờ đấy Sekyung ạ."

"Sao nào?" Sekyung tinh nghịch nháy mắt. Cô cởi bỏ dây an toàn. "Xuống xe thôi, chúng ta đi bộ. À, đừng quên mang theo xẻng nhé. Tôi chôn bản thiết kế dưới đất ý."

Jimin nhảy khỏi ô tô, hắn quành ra phía sau và mở toang cốp xe. Không chỉ riêng xẻng thôi, hắn còn mang theo một chiếc thùng đen nhám với chất liệu da thú và gỗ tuyết tùng, chuyên dụng đựng đàn phím điện tử. Hành động của Jimin khiến Sekyung không khỏi thắc mắc.

"Cậu tính làm gì với thứ đó?"

"À, tôi đang học chơi nhạc cụ ý mà." Jimin nói dối không chớp mắt. "Phải mang theo, sợ lũ trộm lắm."

"Cậu lo xa thật đấy." Sekyung cau mày khó hiểu. "Mà này, cậu chưa từng bảo rằng cậu học chơi nhạc cụ."

"Tôi dự định luyện tập cho đến khi nào thật thành thạo thì mới dám trổ tài. Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên kẻo trễ."

Jimin nắm lấy tay Sekyung, dẫn cô đi xuyên qua hàng nghìn những hạt tuyết bay lất phất rét căm căm và tiến thẳng vào cánh rừng hoang vu nghiệt ngã. Hắn đưa mắt dòm ngó xung quanh, gật gù tâm đắc trước cảnh quang tựa hồ một bức tranh thời chiến với vẻ đẹp hiện thực chết chóc, tù tàn và thảm khốc mang tính kiến trúc của tỷ lệ hoàn hảo. Song, hắn vẫn không quên ngoảnh đầu lại nhìn Sekyung. Cô nàng đang choàng khoác bộ trang phục mùa đông trắng muốt, nom tinh khiết và yếu đuối một cách bệ rạc - quả là một dáng vẻ cực kỳ thích hợp để từ giã cõi đời.

"Ngay đây này." Đang di chuyển thì Sekyung bỗng dừng bước. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh một gốc cây được đánh dấu bằng vệt sơn màu xanh lá.

"Chính cậu sơn lên gốc cây này đấy ư?" Jimin đánh tiếng hỏi, dù cho hắn đã biết trước câu trả lời.

"Đúng vậy."

"Mau đứng dậy đi." Jimin đặt thùng đàn sang một bên. Hai tay hắn cầm chặt cán xẻng, rồi hì hục xới tung từng lớp đất.

Suốt quá trình Sekyung vẫn kề cận Jimin, say sưa nhìn ngắm hắn đang dốc công cật lực vì mình. Lòng cô lại gợn lên một cảm giác ấm áp và yên bình đến lạ thường. Xin người đừng bao giờ mang cậu ấy đi - nhiều lần, Sekyung thầm nguyện cầu với thượng đế. Thế nhưng cô đâu hề hay biết, thượng đế vẫn ngày đêm than khóc xót thương cô.

"Là thứ đó đúng không?" Jimin dứt khoát quẳng cuốc xẻng rồi khum người nhặt chiếc rương còn vương đầy bùn đất.

"Phải phải. Cậu nhanh ghê đấy nhé." Sekyung không ngớt lời khen ngợi Jimin. "Tôi mất hơn ba mươi phút mới đào sâu đến vậy. Ấy thế mà cậu chỉ cần mười phút để nhìn thấy chiếc rương. Thật không thể tin được."

"Tôi mở chiếc rương ra đây. Tôi muốn xem qua bản thiết kế." Cách Jimin hỏi ý kiến Sekyung thoạt nghe chẳng khác gì một mệnh lệnh. Tuy nhiên Sekyung cũng chẳng bận tâm cho lắm.

"Ừm, cậu cứ việc."

Lúc này, nhịp tim Jimin còn nhanh hơn cả nhịp thở của chính hắn. Tất cả lượng máu lưu thông khắp cơ thể hắn chạy rần rật nhanh gần bằng với vận tốc âm thanh. Hắn mở chiếc rương ra, và phát hiện một mảnh giấy cói cứng cáp, thẳng thóm gấp làm tư. Xong hắn lại vứt chiếc rương đi, vứt luôn cả chiếc mặt nạ tốt đẹp tinh xảo vốn được chạm khắc bởi gian trá, mưu mô và hèn hạ. "Là cái bản thiết kế chết tiệt ấy? Phải không Sekyung thân mến?" Jimin nhếch mép.

"Sao cơ?" Hai mắt chớp chớp. Sekyung vẫn ngây ngốc như một con nai vàng. "Mà nè, tự dưng cậu lại quẳng chiếc rương vậy?"

Jimin mở toanh mảnh giấy. Và rồi dòng chữ AZ-513 nguy nga, sắc nét liền đập thẳng vào mắt hắn. Bên dưới dòng chữ còn là đủ thứ những hình vẽ mô phỏng các cấu tạo bên trong khẩu súng một cách rõ ràng, chi tiết tới mức hắn không tài nào hiểu thấu cũng như nắm bắt nổi. Và chính nó. Thứ mà Don tìm kiếm bấy lâu nay. Jimin dám cam đoan dưới mạng sống của chính mình.

"Mau quay về đi." Sekyung quýnh quíu vòng hai cánh tay ghì chặt nửa thân trên. "Tôi lạnh quá. Chết cóng mất."

"Về ư? Mọi thứ vẫn chưa kết thúc đâu." Jimin nhét bản thiết kế vào túi áo khoác, sau đó tiến thẳng đến vị trí thùng đàn. Hắn ngồi xổm xuống, mau mắn mở nắp thùng ra. Vài thứ hay ho, bắt mắt và hữu dụng bên trong chiếc thùng này còn đang chờ đợi hắn.

"Cậu nói gì vậy hả? Jimin, cơ mà tại sao tôi chẳng nhìn thấy cây đàn nào thế?" Những lỗ chân lông của Sekyung đồng loạt giãn nở. Cảm giác rờn rợn, ớn lạnh như một con lươn đang bò loằng ngoằng trên sống lưng cô.

"Mẹ kiếp." Jimin đứng phóc dậy, rồi xoay người để đối diện với Sekyung. Tay trái hắn cầm một khẩu súng ngắn, và tay phải vừa bật lên một con dao với lưỡi răng cưa tựa móng sư tử, tưởng chừng có thể cắt đứt cả không khí, ánh sáng lẫn âm thanh. "Quên lắp ống giảm thanh mẹ rồi. Nổ súng ở đây sẽ không bị ai phát hiện đấy chứ?"

Sekyung thụt lùi theo bản năng. Ánh mắt cô ngập tràn hoang mang. "Jimin à, cậu mang theo súng và dao để làm gì? Tại sao cậu lại có súng chứ?"

"Để giết người." Xin thề, nhìn Jimin còn tỉnh hơn cả ban ngày. "Cụ thể là giết cô đấy, Sekyung. Shin Sekyung, con gái độc nhất của ngài Shin Sungrok."

"Cậu biết cha tôi?" Ngay lập tức, tất cả dây thần kinh của Sekyung căng ra tới nỗi muốn mục vữa.

"Ồ biết chứ!" Khóe miệng Jimin ngoác lên đầy tự hào. Và hắn tiếp tục nói, bằng một ngữ điệu nhịp nhàng, du dương đến hủy hoại thính lực đối phương. "Vì tôi chính là người đã giết lão mà. Giết cha cô và anh em trai cô. Chỉ bấy nhiêu thôi."

Điều xác tín kia chẳng khác gì một chảo nước sôi dội thẳng khắp người Sekyung. Xương cốt hóa lỏng lẽo, cô ngã khuỵu xuống. Miệng không ngừng lẩm bẩm. "Nói dối, nói dối..."

"Cô yêu tôi lắm đúng không?" Jimin dợm bước tiến đến và ngồi xổm trước mặt Sekyung. Hắn cúi thấp đầu để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt cô. "Tôi biết, nhưng tiếc thật. Thằng này không thích con gái. Nhất là những đứa con gái dễ phụ thuộc như cô. Vô vị, nhạt nhẽo, chán phèo."

"Đừng nói nữa." Toàn thân Sekyung run rẩy, co ro như một con tôm luộc. Cô chôn đầu vào giữa hai đùi gối. "Nói dối, nói dối..."

"Tôi không hiểu tại sao cô lại có thể tuyệt đối tin tưởng tôi. Vì tôi quyến rũ và ngọt ngào ư? Ừm, hợp lý lắm. Bên cạnh đó, tôi mong cô hãy dành lời khen ngợi cho khả năng diễn xuất thượng thừa của tôi. Được không Sekyung?" Jimin ngẩng cổ khoái trá cười khà khà. Đoạn hắn tằng hắng một cái, chậc chậc lưỡi biểu lộ sự ngán ngẩm. "Xin lỗi nhưng nhìn cô suy sụp khiến tôi muốn nôn mửa quá đi mất. Mà thôi, không nói nhiều với cô nữa. Chúng ta vào thẳng vấn đề chính nhé."

Hắn dúi con dao sáng loáng vào lòng bàn tay Sekyung. "Hãy tự sát đi, tôi không muốn giết cô. Dù gì chúng ta cũng từng bên nhau như hình với bóng kia mà." Thật ra thì hắn đâu tử tế đến vậy. Hắn không muốn giết Sekyung - chỉ vì hắn không muốn giết Sekyung bằng chính đôi tay mình. Cụ thể hơn, hắn không muốn xài dao. Hắn ghét xài dao. Máu tươi phún ra sẽ dính nhớp, loang lổ và bẩn tưởi vô cùng. Hắn thích sử dụng súng. Thích cả âm thanh cành cạch mỗi khi hắn bóp cò. Và chỉ bằng một cú bóp cò thì mọi thứ liền được giải quyết. Gọn gàng cùng nhanh chóng. Trớ trêu thay, hắn đã quên mất phải lắp ống giảm thanh. Nơi này tuy vắng vẻ, nhưng hắn không dám chắc rằng - sẽ không có bất cứ ai nghe thấy tiếng súng nổ. Ôi Jimin à, đến bao giờ thì em mới thôi bất cẩn đây? Giọng nói đều đều bình ổn mà hết sức giễu cợt của Yoongi lại vang vọng nơi tâm trí hắn.

Sekyung ngẩng đầu lên, chi chít trong đáy mắt hoang mang và hoảng loạn của cô là hoàng loạt các tơ máu đỏ ngầu. Oán hận, những ngón tay cô siết chặt lấy cán dao. "Cậu giết cả nhà tôi, cậu lừa dối tôi, cậu chà đạp tôi và nỗi đau của tôi. Giờ cậu còn bảo tôi tự sát. Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của cậu ư?"

"Đúng vậy." Jimin gật đầu tán thành. "Cuối cùng thì cô cũng hết ngu rồi đấy. Nào, tự sát đi. Cứa vào cổ ấy. Và đừng cố tấn công tôi hay chạy thoát thân làm gì. Vô ích lắm. Cô thừa biết mà."

Sekyung muốn thét lên như ngày tận thế nhưng không thể, vì sức lực cô đã hoàn toàn cạn kiệt. Người cô yêu thương bằng cả con tim chân thành, ngây dại không vướng chút vẩn đục lại chính là kẻ đã giết chết cả nhà cô. Hắn còn đang thôi thúc cô hãy mau tử sát! Từng dòng suy nghĩ như những cái nanh nhọn hoắt của loài dã thú cuồng nộ cắn phập vào quả tim Sekyung.

Lưỡi dao lóe sáng và rồi, xoẹt một đường ngọt xớt trên cần cổ Sekyung. Cô bật ngửa ngã ra, máu nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng. Cô ôm cổ giãy dụa chẳng khác gì một con cá lóc vừa bị đập đầu. Cuống họng cô mỗi lúc một nặng nề hơn bởi những âm thanh ằng ặc không hề trùng khớp với bất kỳ loại ngôn ngữ nào nhưng Jimin có thể hiểu được, cô đang nguyền rủa hắn dưới tất cả hơi thở yếu ớt còn sót lại. Đoạn hắn nhặt con dao lên, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt với hai tròng đen trợn ngược của Sekyung. Thở dài tỏ vẻ thất vọng.

"Cuối cùng tôi vẫn phải ra tay nhỉ. Cắt ở vị trí đó thì làm sao mà chết ngay được. Nhiều khi cô lại may mắn thoát chết ấy chứ. Cô không muốn chết ư? Cô quá thảm hại để tiếp tục sống, thân mến ạ. Tôi nói có sai không. Không, không hề. À còn một điều tôi vẫn chưa kịp thổ lộ với cô. Shin Sekyung, cô phiền chết mẹ đi được." Nhẹ nhàng và bình tĩnh, hắn lia lưỡi dao cắt vỡ động tĩnh mạch cổ bên trái của Sekyung. Sau đó đứng phắt dậy hòng tránh né những dòng chất lỏng đỏ tươi đang òng ọc phún lên như một đài phun nước. Miệng bắt đầu đếm ngược. "Một trăm hai, một trăm mười chín, một trăm mười tám..."

Năm mươi chín, Sekyung ngừng giãy dụa tại thời khắc Jimin điểm đến con số năm mươi chín. Chắc chắn rằng Sekyung đã chết, hắn xoay người với ý định tiến đến phía thùng đàn. Bỗng dưng, hắn trông thấy một vạt áo bay phấp phới đằng sau một thân cây cách xa hắn chừng bốn mét. Kẻ theo dõi, hay chỉ là người qua đường? Jimin không biết, nhưng hắn biết bản thân hắn phải thủ tiêu đối tượng ngay lập tức. Hắn duỗi thẳng cánh tay, sẵn sàng bắn xuyên não đối tượng. Đối tượng nhanh chóng chạy vụt đi. Ngỡ ngàng, Jimin đánh rơi cả khẩu súng. Bởi vì "đối tượng" không ai khác chính là người mà hắn không đời nào muốn mảy may thương tổn.

"Taehyung? Cậu ấy thấy hết rồi ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro