18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào khoảng mười hai giờ trưa, coi quán cà phê Luna với không gian ẩm thực Pháp tinh tế sao mà quá đỗi yên ắng và vắng lặng. Một trong số những loe hoe vài mống khách không ai khác chính là Lee Boyoung. Lựa chọn một vị trí kín đáo riêng tư tận sâu nơi góc khuất, đoạn ả gọi ra một tách trà Bá Tước thơm phưng phức và chờ đợi Kim Taehyung dưới sự chế ngự của những khối hoang mang, lo lắng lẫn bồn chồn. Chừng mười phút sau thì Taehyung xuất hiện.

"Con đến rồi đấy ư?" Boyoung chào đón Taehyung bằng một nụ cười không thể nào rạng rỡ hơn. "Ấy thế mà dì cứ tưởng con đã quên mất cuộc hẹn ngày hôm nay kia chứ. Con gọi đồ uống chưa? Con thích gì? Trà, cà phê, hay là nước ép?"

Taehyung thở hắt ra một hơi - ngay khi vừa ngồi xuống chiếc ghế tựa và đối diện với Boyoung. "Rườm rà quá đi mất. Có gì muốn nói? Nói lẹ lên. Đừng lãng phí thời gian của nhau nữa."

Sau một thoáng ậm ờ lưỡng lự, Boyoung mới rụt rè thỏ thẻ. "Thành thật xin lỗi con, Taehyung ạ. Dì sai rồi. Dì ngu xuẩn quá. Dì không hiểu vì sao bản thân mình lại có thể phun ra những từ ngữ ác ý độc địa đó. Con hãy tha thứ cho dì nhé, được không?"

Lời thú tội nghe có vẻ hết sức chân thành của Boyoung khiến cổ họng Taehyung bỗng nhiên như đắng chát và nghẹn đặc. Song cậu vẫn mực duy trì một trạng thái lạnh nhạt dửng dưng. "Chỉ vậy thôi hả? Còn gì nữa không? Nếu không thì tôi sẽ rời khỏi nơi đây ngay."

Boyoung lặp lại thêm lần nữa. "Con hãy tha thứ cho dì nhé, Taehyung?"

Nặng nhọc thở xuống, đoạn Taehyung chán chường nhìn thẳng vào đôi mắt nhuốm màu ủ dột của Boyoung. "Tha thứ, hay không tha thứ? Khác gì nhau đâu chứ? Tôi đối với dì lại có thể quan trọng đến thế ư? Để mà nói cho tròn nghĩa, thì tôi chỉ là một thằng nhóc sở hữu cái đầu nhảy số nhanh thừa sức giúp cậu con trai gia bảo của dì tiến bộ hơn trong học tập. Hiểu hết, Kim Taehyung này hiểu hết đó. Còn nếu như, dì muốn tôi tha lỗi cho dì. Được thôi, tôi tha lỗi. Xong chuyện. Tạm biệt dì. Tôi đi đây."

"Taehyung à!" Thống thiết, Boyoung duỗi thẳng cánh tay dọc theo chiều dài mặt bàn để níu giữ những bước chân Taehyung, khiến cậu phải ngẩn người trong thoáng chốc. "Nghe này, hãy hiểu cho dì. Dì có nỗi khổ riêng. Con nói không sai. Jungkook không phải con ruột của dì. Con ruột của dì đã chết rồi, chết từ khi nó vừa chào đời kia."

Từng đốt xương bên trong cơ thể Taehyung như biến tan thành tro cốt. Và cậu lại ngồi thụp xuống, giữa vô vàn hoảng loạn. "Sao cơ? Con ruột của dì đã chết rồi?"
 
Boyoung mang chiếc khăn mùi xoa từ túi xách ra, để thấm đi những giọt long lanh ươn ướt hẳn đang trải đều khắp đáy mi ả. "Chuyện Jungkook không phải con ruột của dì, là ai đã nói con nghe vậy? Có phải phu nhân họ Chung tầng dưới không? Quả là một mụ đàn bà tọc mạch!"

"Không phải. Tôi có hề quen biết bà ta."

"Vậy thì còn ai vào đây kia chứ?"

"Nếu đủ may mắn, hoặc xui xẻo - thì đến một lúc nào đó, dì cũng hiểu ra thôi. Vì sao mà tôi biết được một sự thật tầm cỡ nhường này."

"Chỉ cần Jungkook không biết…"

"Yên tâm đi." Ngắt ngang lời Boyoung, xong Taehyung nở một nụ cười gượng gạo và có phần chát chúa kỳ cục. "Không cần phải lo lắng về việc tôi tiết lộ bí mật cho Jungkook nghe đâu. Tuy nhiên, tôi rất lấy làm thắc mắc. Con ruột của dì chết rồi ư?"

"Thế nên mới bảo, dì có nỗi khổ riêng." Khóe mắt Boyoung lại ngân ngấn nước. "Dì từng lập gia đình và mang thai trước khi tiến tới hôn nhân với Jeon Seungwon, tức cha của thằng bé Jeon Jungkook. Trớ trêu thay, ngay tại thời điểm dì chuyển dạ, thì dì lại hay tin chồng mình vừa xuôi tay nhắm mắt theo một tai nạn giao thông. Dì trầm uất khôn nguôi. Và cứ ngỡ cuộc đời này đối với dì như thế là đã quá tàn nhẫn rồi - cho tới khi dì tỉnh dậy sau cơn mê man, dư âm từ cuộc sinh nở. Họ nói đứa bé gắn liền với từng khúc ruột của dì đã chết ngạt. Tin được không? Dì thậm chí còn chưa kịp nhìn nó lần nào. Mà dì cũng không dám nhìn nó. Không dám nhìn mọi ước mơ, hi vọng và tương lai của mình cuốn trôi vào cõi hoang tàn lãng quên. Hôm ấy trời mưa như trút nước, dì lao qua cổng bệnh viện, và cắm đầu chạy thục mạng - tới mức đâm sầm vào một chiếc ô tô. Chỉ bị xơ xước trầy trật ngoài da thôi, nhưng dì cứ oán hận gào thét. Rồi cửa ô tô bật tung ra, một người đàn ông bước xuống và dìu dẫn dì lên xe. Vừa yên vị tại hàng ghế sau, thì dì liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Là tiếng khóc của Jungkook. Chính âm thanh đó, âm thanh đã cứu rỗi cuộc đời dì. Dì ôm Jungkook vào lòng, vỗ về nó như thể nó chính là con ruột của dì vậy. Tựa một phép màu ấy, Jungkook nín khóc ngay Taehyung ạ. Một thoáng không lâu sau, người đàn ông kia - Jeon Seungwon mới đau xót trải lòng rằng, mẹ đẻ Jungkook đã không thể vượt qua cửa sinh tử."

Hơi thở Taehyung vẫn luôn tắc nghẽn giữa cuống họng xuyên suốt những dòng hồi tưởng bi đát của Boyoung.

Đoạn giọng nói Boyoung lại tiếp tục vang lên. "Jungkook là toàn bộ lẽ sống của dì. Nếu mất đi Jungkook, thì dì sẽ chẳng là bất cứ thứ gì dù một hạt cát trên sa mạc. Dì sợ lắm…" Nỗi xót xa chợt dâng trào, rồi dày vò và cào xé tâm khảm Boyoung, khiến ả không thể nào hoàn thành nốt những câu từ dở lở.

Bàn tay Taehyung khẽ lần đến, và nắm lấy bàn tay đang run thành từng hồi bần bật của Boyoung. Cũng chẳng còn cảm nhận được sự dửng dưng lạnh nhạt trong tông giọng cậu nữa. "Con xin lỗi. Con không biết. Dì đã quá khổ sở rồi."

"Cái thằng bé này, xin lỗi cái gì kia chứ." Ánh mắt Boyoung vẫn lấp lánh những khát cầu thương cảm. "Chỉ cần con giúp dì. Làm sao mà đừng để Jungkook biết được sự thật rằng dì không phải mẹ ruột của nó."

"Con hứa đó."

Khóe môi Boyoung cong lên thành một nụ cười vô cùng hiền dịu. "Khi nào rảnh rỗi, lại ghé sang nhà dì ăn tối nhé."

Đang đậu xe ở ngã tư giữa đại lộ số 47 thì tiếng chuông điện thoại của Jimin chợt réo vang. Là Yoongi. Hắn khẽ cau mày, khi mà dự cảm chẳng lành chẳng khác gì một sợi dây thừng đang ra sức siết chặt cần cổ hắn. Chừng mươi giây sau đó thì hắn liền nhấn phím chấp nhận cuộc gọi.

"Dụ gì vậy?"

"Không xong rồi." Đâu phải tự dưng mà sự hoảng loạn lại có thể áp chế cả âm lượng lẫn âm sắc trong tông giọng vốn trầm ổn của Yoongi. "Seokjin chết rồi."

"Sao chứ?" Suýt chút nữa thì Jimin đánh rơi cả chiếc di động trên tay. "Không đùa?"

Yoongi gắt gỏng. "Đùa cái đéo. Bộ anh mày hay đùa lắm hả? Giờ em đang ở đâu?"

Ừ nhỉ, Yoongi nào phải kiểu người ưa thích mấy trò đùa nhạt nhẽo đến mất não thế này. Thầm nghĩ, song Jimin vẫn không dám tin vào sự thật rằng mạng Seokjin đã toi mất rồi. Chắc hẳn là phải có nhầm lẫn gì ở đây.

"Này Jimin." Rõ ràng là Yoongi đang mất dần kiên nhẫn. "Vẫn còn nghe máy chứ hả?"

Vài khắc im lặng, rồi Jimin mới rầm rì cất tiếng. "Còn…"

"Tới căn cứ mau. Nhanh lên. Sau đó tụi mình chơi tới bến bọn thằng Fred."

"Thằng Fred giết Seokjin?" Jimin hoang mang thắc mắc.

"Chính xác." Yoongi khẳng định chắc nịch. "Fred cay từ hồi mà tụi mình tìm ra viên kim cương Centenary trước bọn nó."

"Thế nên nó giết Seokjin? Seokjin thì liên quan đách đẻ gì đến ân oán giữa hai bè phái kia chứ?"

"Nó vẫn ra tay đấy thôi." Cúi đầu trước định mệnh, Yoongi chỉ đành chua xót chậc chậc lưỡi. "Đến căn cứ mau đi. Đến và nhìn xem nó biến Seokjin thành cái dạng gì đây này."

Khoảng chừng mười lăm phút sau thì Jimin liền có mặt tại căn cứ bí mật tập đoàn ON. Chỉ để nhận ra tất cả những gì mà Yoongi vừa khăng khăng đều là sự thật. Đây một cỗ quan tài đựng những ngổn ngang các bộ phận rời rạc thuộc về thể xác đã thối rữa chẳng biết từ bao giờ của Kim Seokjin. Đầu đứt lìa khỏi cần cổ, còn cần cổ và hai cánh tay, hai cẳng chân thì đứt lìa khỏi cái thân mình - cũng đã bị chặt ra thành từng khúc, từng khúc nốt. Máu thịt lẫn lộn bê bết bầy hầy. Nhìn quá mức buồn nôn, nhưng Jimin chỉ cảm thấy buồn khóc.

"Tụi nó quăng xác Seokjin bên cạnh con sông cách căn cứ tầm hai kilomet." Những ngón tay Yoongi chạm lên đôi bờ vai cứng ngắc và lạnh tanh như một thanh đoản kiếm của Jimin. Đoạn anh mở khóa di động. "Thằng Fred còn gửi cho anh một dòng tin nhắn. Em biết nó nói gì không?"

"Nói gì?" Đồng tử Jimin vẫn không dịch chuyển khỏi đống hổ lốn đỏ lòm từng là Seokjin kia.

"Thế nào? Tụi mày thích món quà của tao chứ? Đúng ba giờ chiều nay, tụi mày hãy tới gặp tao tại bãi đất trống 2A nằm trên con đường Circle nhớ. Bằng không, tao lại chặt đứt đầu một thằng nhãi nhép yểu xìu khác. Thương tụi mày lắm lắm."

Những đường gân li ti đỏ ngầu sòng sọc long lên giữa đôi tròng mắt Jimin. Cùng một cái chau mày phẫn nộ song khắc khổ một cách tột độ, hắn liếc nhìn sang Yoongi. "Rồi anh tính sao đây?"

"Còn sao nữa." Yoongi hờ hững phì cười. "Chơi tới bến tụi nó chứ sao?"

Lổm nhổm trên vầng trán Jimin là một mảng vằn vện nhăn nhúm. "Anh hỏi ý kiến của chủ tịch chưa?"

"Làm chi? Chủ tịch chắc chắn không màng tới. Bởi ổng có nhớ nổi Kim Seokjin là thằng đéo nào đâu."

Dường như người đang đứng bên cạnh Jimin không còn là Yoongi - thứ sinh vật cấp cao luôn gò ép bản thân vào tất thảy mọi khuôn khổ do một tay Don đúc kết nữa thì phải.

"Sợ hả Jimin?" Yoongi khẽ huých vai Jimin. "Em sợ cái thằng khốn bẩn tưởi hèn hạ đó?"

Đuôi mắt Jimin quắc lên, coi nhọn hoắt một cách hiểm hóc chẳng kém cạnh gì một đầu mũi tên được mài giũa đến nghìn năm đằng đẵng. "Lên đường thôi. Ngay cả anh còn muốn chơi tới bến tụi nó thì em lại sợ cái đéo gì kia chứ? Em thề đấy Yoongi ạ, em chắc chắn sẽ bắn nát sọ từng đứa từng đứa một."

"Tốt lắm. Đợi anh đi lấy xe."

"Chỉ có mỗi hai đứa mình thôi hả?"

"Dĩ nhiên là không." Yoongi vừa nói, vừa thong dong rảo bước hướng thẳng về phía bãi đỗ. "Anh gọi cho đám thằng Gray rồi."

Không thừa không thiếu bất kỳ một giây nào - đúng ba giờ chiều, Yoongi và Jimin liền có mặt tại khu vực bãi đất trống 2A nằm trên con đường Circle. Bao trùm khắp không gian là màu nắng nhàn nhạt, xanh xao và trần trụi một cách tan hoang bệnh hoạn.

"Sao mà chẳng thấy thằng khỉ nào thế này? Tên khốn Fred còn dám lừa tụi mình hả?" Vừa dợm bước xuống ô tô, Jimin liền lớn tiếng gắt gỏng.

"Chắc không đâu." Yoongi đóng sầm cửa xe lại, rồi huých khẽ vào khuỷu tay Jimin. "Anh và em chia nhau ra đi. Thấy thằng nào, giết ngay thằng đó."

"Bây giờ ư? Không đợi bọn thằng Gray tới hả?" Jimin nhíu mày nghi hoặc.

"Bọn nó cũng sắp tới rồi." Yoongi bình thản nhún vai. "Đừng rề rà nữa. Mau chia nhau ra. Anh hướng Đông, em hướng Tây."

Dứt lời, Yoongi liền ngoảnh mặt cất bước. Còn Jimin thì ngẩn ngơ trong vòng vài giây, đoạn hắn cũng hành động theo đúng với lời đề nghị mang tính cương quyết đến từ phía Yoongi.

Lá khô và cát bụi xoáy tung theo chiều gió cuốn làm nghe ra âm thanh lạo xạo chết chóc cằn cỗi. Ấy thế mà Jimin vẫn ung dung rảo bước, cùng một khẩu súng ngắn được nạp đầy đạn treo lắt lẻo trên mấy đầu ngón tay. Chợt, hắn thoáng khựng lại - khi trực giác và kinh nghiệm thực chiến vừa mách bảo với hắn rằng, có kẻ địch đang ngấm ngầm theo dõi.

"Thò cái mặt chó mày ra đây tao xem nào." Jimin giương vũ khí lên, để họng súng sánh ngang tầm mắt hắn. "Ra đây và bắt lấy tao như cái cách mày đã bắt lấy Seokjin ấy."

Có tiếng cụ cựa rất khẽ thoang thoát ở hướng một giờ, cách xa tầm sáu mét - Jimin siết cò ngay khi phát giác được. Kẻ địch vẫn chưa chết đâu, nhưng đã bị thương nặng lắm rồi. Jimin lại duỗi thẳng cánh tay. Khẩu súng đi trước, còn hắn nối gót theo sau.

"Thế nào? Máu chảy có nhiều không? Để tao băng bó giúp mày cho nè. Mà mày không phải thằng Fred đâu nhỉ? Mày là ai? Thôi kệ đi, khỏi giới thiệu. Bởi vì đằng nào mày chả chết."

Đùng đoàng rồi xoèn xoẹt. Một sóng âm thanh không phải đến từ hơi khí mà chắc chắn là pháo đạn lao vụt qua màng nhĩ Jimin. Theo quán tính, hắn xoay ngoắt người lại. Và nhận ra có họng súng cách xa chừng năm mét đang chĩa thẳng về phía hắn. Jimin duỗi tay bóp cò, bắn lủng trán cái thằng đang đứng sau họng súng chỉ trong một nốt nhạc. Rồi hắn phóng người chạy vọt đi, tìm thấy một tảng đá to tổ bố mà ẩn thân lùm núp. Còn đến tận ba kẻ địch cần phải xử lý gấp, Jimin thầm nghĩ xong mang điện thoại ra và quay số liên lạc của đàn em Gray. Tín hiệu chờ ngân vang chưa đầy năm giây thì Gray liền nghe máy.

"Có chuyện gì vậy anh?"

"Mày đến đâu rồi?" Jimin hối hả đốc thúc.

"Ủa là sao anh?" Như thể Gray vừa rơi xuống từ tầng mây thứ chín vậy.

"Mày đùa tao chắc? Yoongi…"

Vẫn chưa kịp hoàn thành nốt câu nói, thì tiếng súng chợt nổ ầm lên. Jimin nghiến chặt răng, hắn chồm người qua tảng đá và xả mấy phát liên tục. Ngồi thụp xuống, hắn lại áp di động vào vành tai.

"Con mẹ nó. Đến đây ngay đi. Dò theo định vị của tao!"

Ngắt hẳn liên lạc, và rồi Jimin hoàn toàn tập trung vào cuộc thực chiến. Hắn cẩn trọng phóng mắt tới hướng một giờ - trong khi chờ đợi chi viện đến giúp thì xử đẹp cái thằng khỉ họ vốn bị thương trước đã. Đoạn hắn nhảy phốc qua tảng đá, vừa chạy vừa nã súng hòng lấy mạng kẻ địch càng nhanh càng tốt. Kẻ địch mất bình tĩnh, nó bắn loạn cả lên nhưng không thể ghim được bất cứ viên đạn nào vào da thịt Jimin. Như là một lẽ tất yếu, kẻ địch chết toi khi Jimin vừa nã tới phát súng thứ ba.

Lại một tiếng nổ khác vang vọng từ đằng sau Jimin, và rồi bắp đùi hắn phải miễn cưỡng đón nhận một cảm giác bỏng rát đến đảo điên nhức nhói. Pháo đạn cứ bay vùn vụt qua hai bên màng nhĩ hắn. Trong tư thế khập khà khập khiễng, hắn toan bỏ chạy. Được chừng bốn mét thì hắn ngồi thụp xuống phía sau một tấm ván gỗ mục ruỗng. Ngay bên cạnh hắn là một thi thể lạnh toát - do chính bản thân hắn vừa tạo ra, và một thằng nhãi nhép nào đó vẫn đang sống sờ sờ, ngồi cách hắn chỉ đôi ba mét cũn cỡn. Phản xạ Jimin nhanh hơn phản xạ loài báo, hắn bóp cò - làm một cái đầu cứ thế nổ toác hoác. Óc át máu me văng tùm lum.

Còn một thằng nữa, Jimin vừa nghĩ vừa liên tục ấn mạnh xuống vết thương trên bắp đùi nhằm cầm chặt máu. Đoạn hắn nhổm đầu lên để do thám tình hình, chẳng có bất kỳ một động tĩnh nào cả. Sức lực đang dần vơi đi, Jimin vốn cảm nhận được nên hắn toan tính sẽ án binh bất động cho tới khi chi viện đến giúp. Nào ngờ tiếng súng lại dội vang, lần này thậm chí càng to hơn, rõ hơn so với những lần trước. Trong số tổng cộng năm viên đạn, thì tồn tại một viên đạn đâm xuyên qua tấm ván gỗ rồi cắm sâu vào bả vai Jimin. Hắn gân cổ rít lên, xong chủ động lăn vòng trên mặt đất và giữa làn mưa đạn cùng một ý muốn sẽ tìm được thứ lá chắn khác - an toàn, cứng cáp kiên cố hơn. Thời khắc hắn yên vị đằng sau một tảng đá to tướng hệt như một pho tượng đồng, Jimin chợt phát hiện ra có kẻ địch đang lẩn trốn bên dưới những tán lá xum xuê hướng chín giờ cách xa chừng bảy mét. Nên hắn siết cò bằng tay trái. Nhanh chóng tước thêm một cái mạng quèn.

Jimin xé toạc vạt áo sơ mi để băng bó vùng bả vai nhèm nhẹp máu. Chắc chắn rằng xung quanh không còn mống kẻ địch nào, hắn mới mệt nhọc nâng người đứng dậy. Giờ đây, tâm trí hắn là thinh không, và tầm nhìn hắn là mây mù. Hắn cứ lảo đảo rảo bước mãi cho đến khi trông thấy - đằng xa xăm hướng mặt trời lặn là bóng dáng thân quen của Yoongi và thân hình gầy gò một cách ma mãnh xỏ lá trông y khuôn thằng Fred. Khốn nạn, Fred đang uy hiếp Yoongi đấy ư? Với viên đạn cuối cùng sót lại từ cuộc đọ súng thấm đẫm máu tanh, Jimin làm cho đầu Fred nổ banh chành. Trước thời khắc hắn ngã khuỵu xuống, trước thời khắc một mảng đen kịt vây lấy hắn và sự tồn tại dần dà mờ phai của hắn - Jimin nghĩ rằng thị giác hắn đã cảm nhận được một nhoáng kinh ngạc đến lạ lẫm vừa lướt ngang gương mặt Yoongi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro