19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc ban trưa, chính Jimin đã đưa Taehyung tới quán cà phê Luna nhưng lại không đón. Gọi gần chục cuộc nhưng hắn vẫn không nhấc máy dù chỉ một lần. Vẫy taxi về nhà, Taehyung định bụng sẽ mắng chửi Jimin cho tới khi nào cổ họng khô ran mới đành thôi. Có giỏi thì tàng hình luôn đi, ấy vậy mà hắn lại tàng hình thật. Một giờ đêm và chẳng thấy tăm hơi hắn đâu. Cảm giác gắt gỏng bực bội sớm hóa thành bồn chồn lo lắng. Thiếu điều Taehyung muốn lật nhào cả thế giới để rượt theo cái bóng đổ ngược chiều với ánh tà dương của Jimin - từ thuở nào đã thôi không còn rực rỡ.

Bỗng, tiếng gõ cửa lọc cọc vang lên và hút lấy từng bước chân hối hả của Taehyung. Trong một khắc ngắn ngủi, tầm mắt cậu phải đón nhận một loại cảnh tượng kỳ lạ tới mức khiến hơi thở cậu như nghẹn đặc đến không sao thoát khỏi kẽ môi hay khoang mũi. Cái thân xác mềm èo, rũ xuống tựa một nhành lúa chín của Jimin đang cheo leo lắt lẻo trên bờ vai một thiếu niên. Mà người này không ai khác chính là thằng đàn em Gray. Nó mới mười sáu tuổi thôi nhưng nom già khú đế. Nằm chình ình từ góc mắt cho đến tận mang tai nó là một vết sẹo đen đúa xù xì chẳng khác là bao so với con rết độc. Bằng một chất giọng trầm đục òm òm như mấy lão già sẽ bám lấy nghề làng chài tới cuối cuộc đời, nó cất tiếng nói trong khi Taehyung cứ ngây ngẩn trố to đôi mắt - tạm thời chưa thể hiểu nổi chuyện quái gì đang diễn ra.

"Jimin bị thương nặng lắm. Nhưng dù sao cũng qua cơn nguy kịch rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ ổn cả thôi, có lẽ vậy." Vừa dứt lời thì Gray liền truyền cho Taehyung cái cơ thể như đã hao hụt hơn chín mươi trên một trăm phần năng lượng của Jimin.

Đỡ lấy Jimin, nhưng tâm trí Taehyung vẫn hoàn toàn trống hoác. Rồi vài giây sau đó, giọng nói Gray lại vang lên. "Jimin, ảnh giống như bị khùng ý. Đứng còn không vững mà cứ nằng nặc đòi về nhà. Ở căn cứ thiếu gì chỗ cho ảnh ngủ nghỉ. Chắc ảnh không muốn để anh một mình đây mà."

Cuối cùng thì những từ ngữ cũng như đợt hơi khí đầu tiên cũng thoát khỏi cổ họng căng cứng của Taehyung. "Đã có chuyện gì xảy ra thế? Sao Jimin lại ra nông nỗi này?"

"Đi báo thù cho một thằng bạn bị chơi tới dã man." Âm giọng Gray nghe sao mà chua xót quá. Nó não nề thở xuống, cùng một nụ cười hết sức gượng gạo. "Thôi em đi đây. Nhờ anh chăm sóc cho Jimin nhé. Đừng lo lắng, bác sĩ sẽ đến thăm khám mỗi ngày. Giờ mới hiểu ra vì sao ông anh Jimin của tôi lại mê mệt anh đến vậy. Nhìn anh ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh gấp mấy lần."

Qua loa chào tạm biệt Gray, rồi Taehyung dìu Jimin vào bên trong căn hộ. Nhẹ nhàng hết mức có thể, Taehyung đặt Jimin nằm xuống giường và ngồi lặng thinh giữa những nỗi hoang mang chơi vơi mà ngắm nhìn hắn - người hiện đang nhắm nghiền đôi mắt, chật vật dưới từng đợt hơi thở thoi thóp nặng nề. Mãi một lúc khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau thì Taehyung bật khóc, cậu vừa ý thức được một cách rõ ràng rằng suýt chút nữa Jimin đã mất mạng. Suýt chút nữa cậu lại phải một mình. Và rồi gương mặt hiền hậu như ánh trăng ngà của bà nội bỗng sáng vụt lên trong tâm trí. Chỉ để cậu tiêu điều nhận ra, ai cũng sẽ bỏ cậu mà đi thôi.

"Chân ái à, Taehyung. Đừng khóc chứ." 

Vừa nghe thấy âm giọng thều thào song dịu dàng một cách quá đỗi của Jimin, Taehyung liền ngước đôi mắt ướt nhèm nên. Có vẻ như hắn hẳn mỏi mệt lắm, vì đôi cánh mi vẫn cứ khư khư khép chặt. Một hiện thực như khiến quả tim Taehyung càng đớn đau quặn thắt. Đoạn cậu lại thổn thức, mà thật ra cậu chỉ muốn được khóc òa lên. "Cậu tỉnh dậy khi nào thế?"

"Cậu khóc om sòm làm tôi tỉnh giấc đó."

"Vậy không khóc nữa." Taehyung ngượng nghịu quệt vội nước mắt. Rồi cậu nghiêng đầu và đặt trên mu bàn tay Jimin một nụ hôn. "Không được chết đâu đấy, biết chưa hả đồ khốn?"

Ví như vẫn còn đủ sức lực, Jimin sẽ bổ nhào tới và ôm chầm lấy Taehyung ngay. Ôm cứng ngắc. Ôm cho đến khi cả hai cùng bay lên vườn địa đàng. "Sao mà chết? Tôi còn phải sống với Taehyung tận năm tám mươi tuổi cơ."

Sương mai lại nhỏ xuống từ đôi mắt đã cong cong thành hình bán nguyệt của Taehyung. "Cậu chết rồi, tôi không thiết sống nữa."

Những vết thẹo xù xì như những con sâu bên ngoài lớp da thịt chợt hóa bướm rồi bay tràn vào lồng ngực Jimin - mang theo cả một vùng thảo nguyên xanh ngan ngát. "Xem ra bị thương nặng cũng không hẳn là một việc quá tồi tệ. Cậu đó, không mau thừa nhận là cậu cũng yêu tôi đi. Nào, nhanh đi."

"Có một chuyện mà cứ nhắc đi nhắc lại mãi." Taehyung bĩu môi.

"Nhanh đi." Jimin ho khan. Mồ hôi lạnh lăn xuống từ hai bên thái dương hắn. "Tôi mệt quá, sắp ngất tới nơi rồi."

Những ngón tay Taehyung dịu dàng vuốt ve quanh viền hàm Jimin. "Vậy nghỉ ngơi đi."

"Vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận hả?" Dám thề với những linh hồn ở tít tầng địa ngục thứ mười chín, Jimin chỉ muốn đánh đòn Taehyung bằng vô vàn thương yêu chiều chuộng. "Vậy nói gì nghe vui vui chơi, tôi mới nghỉ ngơi được. Giờ tôi đang là một kẻ yếu đuối cần lắm những lời an ủi động viên."

Taehyung chớp chớp mắt vẻ không thể hiểu nổi. "Nói gì giờ? Gì mà vui vui?"

"Gáng nghĩ đi. Gì cũng được hết."

Trầm ngâm trong vòng vài giây, xong Taehyung dõng dạc tuyên bố. "Gáng gáng khỏe nhanh nhanh nha. Rồi tôi cho cậu chịch."

Lời hứa hẹn còn chẳng biết có đáng tin hay không kia lại hệt như một thứ thuốc tiên thần kỳ chảy róc rách khắp huyết quản Jimin, khiến hắn chưa chi đã nổi cơn phấn chấn. "Chết mẹ rồi, tôi cương lên rồi."

"Tuổi trẻ tài cao." Taehyung nhếch môi vẻ đánh giá. "Thôi nói nhiều quá. Mau nghỉ ngơi đi."

Gian phòng liền chìm trong nhịp thở yếu ớt mà tràn đầy sức sống của Jimin. Không lâu sau đó, bên dưới chân giường là Taehyung cũng đang dần lịm thiếp. Chừng ba giờ sáng, cậu bỗng giật mình tỉnh giấc và rồi không tài nào tìm về với chốn mộng mị - khi quá lo sợ rằng Jimin sẽ biến tan theo mây khói, làm rạn vỡ bao thương nhớ mộng mơ. 

Rạn vỡ cả cậu cùng cái cuộc đời chết giẫm này.

Không mất quá nhiều thời gian, khoảng tầm một tháng để những vết thương cũng như thể lực Jimin hoàn toàn hồi phục. Nhờ vào sự tận tụy của vị bác sĩ do tổ chức cử đến và vẫn là không thể không đề cập tới những triền trà tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng Taehyung. Như thể cậu đã đặt trọn mạng sống của mình vào chính mạng sống hắn vậy. Và cậu sẽ không lãng phí bất kỳ một giây nào để nghi hoài hay hối hận đâu.

Hôm đó là một trong vài ba ngày mùa ghé. Jimin, cùng với làn tóc rối lòa xòa - trên người chỉ bận mỗi chiếc quần xi líp màu đỏ đang loay hoay dưới gian bếp để nấu bữa trưa cho người yêu xinh đẹp của mình. Cơ mà hắn lại đâu hay biết rằng nãy giờ Taehyung vẫn lặng yên đứng giữa ngưỡng ra vào và ngắm nhìn hắn bằng một ánh mắt lấp la lấp lánh. Xin thề là thân hình Jimin quyến rũ chết đi được. Loại tạng người không quá bệ vệ nhưng coi khỏe khoắn chẳng ai sánh bằng. Bên trên nước da trắng nhẵn sáng loáng còn có một vài vết sẹo mới cũ mà đối với Taehyung, chúng lại đẹp đẽ chẳng kém cạnh gì so với đường nét của những gợn mây nơi phía triền đồi thoang thoảng. 

Chợt Jimin xoay ngoắt người. Hắn đặt mâm thức ăn nóng hổi xuống bàn rồi dợm bước tiến tới trước Taehyung. Nâng mặt cậu bằng cả hai tay và hôn khẽ vào đôi phiến môi ngọt ngào đỏ thẫm. Một việc làm mà hắn sẽ chẳng đời nào cảm thấy chán ngán. "Còn nhớ khi tôi bị thương nằm liệt giường, cậu đã hứa với tôi điều gì không?"

Taehyung đảo tròn mắt, nhún vai phớt lờ. Rồi cậu hướng thẳng về phía bàn ăn xong ngồi xuống. Nhanh nhảu gắp vào miệng một lát thịt ba chỉ vấn vít chút vị hương thảo. Ai tin nổi, bằng cách nào mà một tay sát nhân máu lạnh như Jimin đây lại có thể biến tấu ra thứ thức ăn ngon đúng điệu nhường này. "Tôi nhớ chứ."

Jimin chậm rãi ngồi kề sát Taehyung. Khuỷu tay chống trên mặt bàn, và hắn ngắm nhìn cậu như thể cậu còn ngon đúng điệu hơn cả mấy thứ thức ăn kia. "Vậy khi nào thì…"

"Tối nay đi." Taehyung thảy lên không trung một hạt hạnh nhân nướng rồi há to mồm để hứng lấy.

Nhoẻn nên một nụ cười gian manh, xong Jimin luồn tay vào ống quần tà lỏn của Taehyung, cực lực vuốt ve bắp đùi mềm mại. "Sao không làm ngay bây giờ luôn? Còn chần chừ cái gì?"

"Chốc lát nữa tôi phải đi gặp một người. Sau khi ăn trưa xong."

Một bên chân mày Jimin nhướn lên vẻ tọc mạch. "Gặp ai? Ngoại trừ tôi ra, cậu còn có ai để gặp hả?"

"Mẹ tôi." Ánh mắt Taehyung bỗng trôi lạc về một vùng trời xa xăm vô định nào đó. Đoạn cậu day day hai bên thái dương. "Boyoung nói là con trai ruột của bà ấy, tức tôi đây đã chết từ lúc vừa chào đời rồi. Tôi cũng chẳng hiểu nổi nữa. Rốt cuộc thực hư thế nào? Giá mà bà nội còn sống để giúp tôi giải đáp hết thảy những thắc mắc."

Jimin biết rằng hiện tại Taehyung cần lắm một chiếc ôm. Nên hai cánh tay hắn liền vòng qua bao trọn lấy cơ thể cậu. Vẫn là câu nói cũ mèm ấy nhưng may thật, Taehyung thích hoài niệm và thích luôn cả sự tồn tại rõ ràng của Jimin. "Thực hư thế nào thì cậu vẫn còn có tôi đây."

Nở một nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai, rồi Taehyung hôn chụt lên chóp mũi Jimin. "Thử lảng vảng quanh đứa con gái khác lần nữa xem? Để coi dám bưng mồm múa mép tiếp không?"

"Đồ thù dai." Jimin yêu chiều bẹo má Taehyung. "Biết mà, xin chừa. Chủ tịch còn giao cho tôi những nhiệm vụ mất dạy đại loại nữa, tôi ký đầu ổng luôn."

"Ờ phải ha." Taehyung nhìn thẳng trong đôi mắt thoáng chút bần thần của Jimin. "Về chuyện Don bảo cậu thuyết phục tôi gia nhập cái tổ chức tội ác gì đó của ổng, cậu tính giải quyết thế nào?"

Không muốn Taehyung phải mảy may lo lắng, Jimin liền nhún vai để biểu lộ sự thản nhiên hết mức có thể. "Tùy cơ ứng biến. Khi nào ổng gặng hỏi, tôi lại lảng tránh thôi. Tới đâu hay tới đó vậy. Ổng làm dữ quá thì tôi mới tính tiếp."

"Không thôi, cậu hãy rút khỏi cái tổ chức đó luôn đi."

Và thế là giây phút này cũng xảy đến, Jimin thầm nghĩ. Song trên thực tế, hắn vẫn gắng bày ra một vẻ mặt vô tư lự. "Đùa, làm như dễ ăn lắm á. Chuyện này so với chuyện chịch được cậu chỉ dễ hơn một chút xíu thôi."

Taehyung bắt đầu cuống quýt. "Nhỡ đâu cậu bị tẩm quất giống như Seokjin thì phải làm sao đây?"

"Đừng nhắc đến anh ấy nữa." Jimin bỗng gào lên. Và rồi rất nhanh sau đó thì hắn liền nhẹ nhàng thở xuống với chủ đích muốn tìm lại sự bình tĩnh cũng như dáng vẻ đằm thắm dịu dàng - ngay khi vừa trông thấy một tấm màn nước trong vắt nơi đáy mắt Taehyung. Sẽ đau lòng và ân hận lắm nếu hắn khiến mảnh hồn Taehyung tổn thương dù chỉ là một nửa. "Mọi thứ đã qua rồi, chấm dứt rồi. Đừng gợi nhớ nữa. Tôi không sao đâu. Cậu tin tôi, nhé. Tôi nhất định, chắc chắn và luôn luôn có mặt trong ngày mai của cậu. Vì cậu chính là tương lai của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro