27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin vừa lái xe vừa huýt sáo, ngay trên ghế phụ ô tô là một giỏ lương thực to ụ dành chuẩn bị cho bữa tối ngày hôm nay. Dẫu những mối hiểm hoạ vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt - tuy nhiên, say sưa no nê trong một khoảnh khắc nhất định cũng chẳng phải điều gì đó quá mức xa xỉ. Khỏi nghĩ cũng thừa biết Taehyung sẽ vui sướng tới độ nào. Sau một hồi vẩn vơ ngây ngẩn, cuối cùng Jimin đã về đến phòng trọ. Hắn đỗ xe tại một vị trí tương đối kín đáo, xong không chần chừ liền tiến vào bên trong. Để rồi kinh hoàng đánh rơi cả giỏ lương thực trên tay. Khi giữa gian phòng chẳng hiểu từ lúc nào đã trở nên bừa bộn là một người đàn ông lạ mặt nằm chỏng chờ, hai mắt trợn ngược, lưỡi thè ra. Jimin hít vào một hơi thật sâu, hắn không hề bận tâm về việc người này là ai và vì sao lão lại chết. Hắn chỉ cảm thấy lo lắng cho Taehyung.

"Taehyung à, cậu đang ở đâu vậy?" 

Jimin cất tiếng gọi. Mà mười giây trôi qua rồi vẫn chưa nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào. Bụng dạ hắn cuộn lên, lồng ngực hắn siết lại bởi những ý nghĩ có thể giẫm nát cả một tương lai phía trước. Một làn hơi sương trào dâng từ đáy mắt hắn. Giọng nói hắn nghèn nghẹn. "Taehyung, trả lời tôi đi. Mẹ kiếp, lẽ ra tôi không nên để cậu một mình."

Nơi cuối góc phòng, từ bên trong tủ quần áo bỗng văng vẳng một thanh âm yếu ớt. "Ji… Jimin."

Nghe ra tiếng gọi của người yêu mình, Jimin vui mừng khôn siết. Chỉ với một giây thôi, hắn liền tức khắc lao tới mở toang tủ quần áo ra. Và rồi quả tim hắn như vỡ tan thành trăm mảnh, khi nhìn thấy Taehyung đang ngồi bó gối. Toàn thân cậu run rẩy, đôi mắt sưng húp và ướt nhèm.

Cúi người xuống, Jimin ôm chầm khuôn mặt Taehyung và lựa lời thủ thỉ. "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."

Chợt, Taehyung nhổm dậy ghì cứng lấy Jimin. Cậu không thút thít nữa mà khóc oà lên, coi bộ dạng đáng thương đến tột cùng. "Ông ta bảo tôi chính là kẻ đã giết vợ con ổng. Tôi không có. Tôi không phải kẻ giết người."

Jimin quay đầu lại nhìn thoáng qua cái xác còn chưa kịp thối rữa trên sàn nhà. Trong một khắc, hắn liền hiểu hết chuyện gì vừa xảy ra. Kim Taehyung hiện tại thật chẳng khác gì hoá thân của Park Jimin vào thời niên thiếu cả. Nhỏ bé, xây xát và lạc lõng vô bờ. 

"Phải phải." Jimin mang khuôn mặt Taehyung chôn vào lồng ngực mình. Nước mắt cậu ướt mềm cả vạt áo hắn. "Cậu không phải kẻ giết người. Thằng ngu nào lại dám phát ngôn bậy bạ vậy chứ?"

"Tôi không phải, không phải… Không phải kẻ giết người."

"Đúng đúng, không phải."

Mất một hồi lâu gần nửa tiếng đồng hồ, Jimin mới có thể dỗ cho Taehyung nín khóc. Hoá ra trẻ con cũng không quá khó chiều và đáng ghét, miễn là bạn đủ kiên nhẫn. Đoạn hắn ghé sát vành tai cậu thì thầm.

"Giờ cậu ra ngoài trước. Ngồi trong ô tô đợi tôi, được chứ? Tầm mười phút thôi."

Đầu óc trống không, Taehyung chỉ biết gật gù làm theo lời căn dặn của Jimin. Sau đó Jimin mới xắn tay áo lên, dọn sạch hiện trường và thu gom hành lý để chuẩn bị cho một cuộc lẩn trốn khác. Không chỉ trốn Don thôi, còn phải trốn luôn cả cảnh sát. Tình hình hiện tại tồi tệ hơn bao giờ, hắn thầm nghĩ. Nhưng dù có thế nào chăng nữa thì cũng phải bảo vệ Taehyung, bảo vệ đến cùng. Bảo vệ tới khi thân xác hắn mục rữa và hóa thành tàn tro. Đối với hắn, đây chính là sứ mệnh cuối cùng. Một sứ mệnh hệt như một lời nguyền thảm khốc. 

Để lại tiền thuê phòng cho chủ trọ, xong Jimin liền rời khỏi cùng hai chiếc vali. Một dành đựng tư trang và một dành đựng xác chết của người đàn ông xấu số nọ, quẳng chúng vào cốp xe. Sau đó hắn vội vã lên đường.

"Có tôi ở đây." Chạy tầm ba cây số, đoạn Jimin vuốt ve mu bàn tay Taehyung. Người nãy giờ vẫn chưa hết bần thần ngơ ngác. 

"Tôi nên đi tự thú."

"Ngốc." Jimin bất bình cất cao giọng. "Nghĩ nhiều quá. Mọi chuyện cứ để tôi lo."

"Lo kiểu gì?" Taehyung phản bác, mặt mày cậu nhăn nhó nom vô cùng khắc khổ. "Trong nay mai thôi, tôi sẽ trở thành đối tượng truy nã trên phạm vi toàn quốc."

"Thì tôi đưa cậu sang nước khác. Ý, Lào hay Việt Nam gì đó. Tụi mình đổi tên họ, rồi tiêm thêm filler vào mặt để không ai nhận ra hết."

Bỗng dưng, có một làn mưa đạn dội tới từ đằng sau ô tô - khiến Jimin hoảng hồn đến chao đảo cả tay lái. Mới bảy giờ thôi mà đường xá cứ tối om - tuy nhiên, thông qua gương chiếu hậu, hắn vẫn có thể nhận ra những kẻ đang ra sức truy bắt mình là Donghae, Eunhyuk. Một bộ đôi chuyên thực thi nhiệm vụ trái phép theo mệnh lệnh Don. Giống hắn và Yoongi, song luôn bị đánh giá thấp hơn vài bậc.

"Chúng là ai thế? Cảnh sát nước mình được sử dụng súng liên thanh giữa chốn công cộng từ khi nào vậy?" Tình thế nguy cấp đốt rụi hết những trăn trở day dứt lúc bấy giờ trong Taehyung.

"Mấy thằng kép của Don ấy mà." 

Jimin cắn chặt răng. Hắn điều khiển xe lạng lách đánh võng hòng né tránh hằng hà sa số những viên đạn. Thế nhưng thật không may, khi ô tô của hắn vừa bị kẻ địch làm cho thủng mất một bên lốp. Vận tốc chạy cũng vì vậy mà giảm hẳn đi. Hắn rít lên, chợt trông thấy một khúc ngoặt liền nhanh chóng rẽ vào. 

"Nó không thể chạy xa thêm nữa đâu. Kèo này thắng chắc." Donghae từ đằng sau lái xe đuổi theo. Khoé môi nhếch lên đầy đắc ý.

Eunhyuk thận trọng nhíu mày. "Đừng chủ quan. Thằng Jimin không phải một đứa dễ xơi đâu."

Donghae chỉ nhún vai, rồi ngay tức khắc cũng rẽ vào khúc ngoặt. Không gian từ tối om đột nhiên chuyển hóa thành tối thẳm. Dưới đất cỏ mọc um tùm, còn hai bên vách tường phủ đầy tới chục lớp rêu bụi. Ô tô chầm chậm di chuyển thêm tầm năm mét nữa thì thạt nhiên, Donghae và Eunhyuk phát hiện ra chỗ vai áo màu đỏ sẫm của Jimin - đang lấp ló ngay phía sau nhánh trái của ngã ba cách xa khoảng chục bước chân đổ lại. Thế là Donghae vội vàng tắt đèn pha, xong ghé sát tai Eunhyuk, hạ thấp giọng hết mức có thể. 

"Manh động kẻo nó lại chạy mất. Hay để tao xử nó cho. Còn mày ngồi yên đây, yểm trợ tao từ xa là được."

Eunhyuk lưỡng lự trong vòng vài ba giây, rồi cũng gật đầu đồng ý. "Cẩn thận."

Sau đó Eunhyuk thò đầu ra cửa kính, giương súng liên thanh lên mà chú tâm quan sát nhất cử nhất động của đồng đội mình - ngay từ khi Donghae mới bước khỏi cửa ô tô, đến cẩn trọng men theo mạn tường trái dưới chủ đích muốn tiếp cận mục tiêu phía trước. Tốt lắm, gần như vậy là đủ rồi, mau ra tay đi. Nào ngờ, vừa thầm nghĩ xong thì Eunhyuk lại ngỡ ngàng nhìn thấy một Jimin khác. Phóng ra từ nhánh phải của ngã ba, và nhanh như một mồi lửa - hắn làm cho đầu Donghae vỡ toang hoác chỉ bằng duy nhất một cú bóp cò. Hoảng hồn chấn động, Eunhyuk xả nhanh chục phát đạn về phía Jimin - mà không hề ý thức được nguy hiểm thực sự đang kề cạnh mình. Trong vòng năm giây kể từ lúc lồng ngực lãnh trọn hai viên đạn, Eunhyuk ngoẹo cổ sang bên - chỉ để trông thấy một gương mặt đẹp như tạc tượng.

Taehyung chính là người đã nghĩ ra phương kế lấy áo Jimin khoác lên xác Jeon Seungwon. Nhờ vậy mà họ mới thành công đánh lạc hướng được bọn Donghae, Eunhyuk. Và giờ thì ta có tổng cộng đến ba thi thể nằm chất chồng bên trong cốp ô tô. Đêm nay, lại một đêm dài vô phương lang bạt. Chạy hơn những mười cây số song vẫn chưa tìm ra nơi trú ngụ dẫu chỉ là một tấm vải bạt mái hiên. Mệt lả, Jimin đành quyết định tạm dừng chân dưới mấy tán lá cây cạnh một ven biển ngợp vẻ hoang vu quạnh vắng. Ngáp dài một hơi, rồi hắn mang Taehyung đặt trọn vào lồng ngực mình. 

"Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Ngủ đi chân ái à."

Taehyung không đáp lời, cũng không màng động đậy. Chỉ có mỗi hơi thở chứng minh được hiện giờ cậu còn sống. Đoạn Jimin khép chặt cánh mi, sau khi đinh ninh rằng Taehyung đã ngủ vùi. Đến canh ba, giật mình tỉnh dậy bởi tiếng thét gào tận sâu trong tiềm thức, và Jimin chẳng thấy Taehyung đâu. Giống như vừa có một gáo nước lạnh tạt từ đầu xuống chân, hắn thất thần lao khỏi ô tô. Gân cổ lên mà gọi to tên cậu. 

"Taehyung? Taehyung? Cậu đang đi vệ sinh đúng không?" 

Song đáp lại chỉ toàn là tiếng gió hú. Tứ phía chung quanh tối đen đặc quánh thiếu điều muốn nuốt chửng lấy Jimin. Quả tim trong lồng ngực mặc nhiên đập liên hồi, thùm thụp đầy chấn động - tới mức làm cho bờ vai hắn buốt tê và đau nhức. Bằng đôi chân run lẩy bẩy, hắn quành ra sau cốp xe tìm đèn pin, bật lên. Đầu tiên là rọi chiếu khắp nền cát. Chẳng thấy nổi một bóng người. 

"Taehyung? Taehyung…"

Giờ nhìn Jimin hớt hải và tuyệt vọng không khác gì một đứa trẻ lên ba bị lạc mẹ. Hắn chạy về phía bờ biển, vừa chạy vừa quay quắt ngóng tìm. Những hạt cát len lỏi qua mấy kẽ ngón chân, châm chích như hàng nghìn mũi kim tẩm độc. Nước mắt giàn giụa cả tầm nhìn khiến hắn túng quẫn phải gạt tới rồi gạt lui. Mãi cho tới khi mặt nước ngập ngang đầu gối, hắn mới trông thấy một phần ba bóng lưng Taehyung. Bởi hai phần còn lại đã hoàn toàn chìm sâu xuống lòng biển.

Nhận ra Taehyung có ý định tự kết liễu đời mình, Jimin hốt hoảng quẳng luôn cả đèn pin. Hắn phóng tới như một ngọn giáo rồi ôm chặt lấy Taehyung. Không chút ngập ngừng liền kéo cậu quay trở về với đất liền. 

"Mẹ kiếp." Jimin tức giận đến nổi không thể khống chế lời nói của chính mình. Chỉ trách hắn quá yêu Taehyung. Yêu vô cùng vô tận. "Cậu nghĩ gì vậy? Cậu muốn chết ư? Sao không nhờ tôi giết cậu luôn đi? Cậu chọn cách âm thầm lặng lẽ ra đi, cậu bỏ tôi. Cậu quyết định bỏ tôi - sau trăm vạn lần tôi cố gắng vì cậu, vì bình yên của cậu, vì tương lai phía trước của hai đứa mình. Cậu thật ích kỷ!"

Từ lòng biển, ven bờ cho tới lúc tiến vào hẳn buồng lái, Jimin vẫn không ngừng luyên thuyên với những lời trách khứ. Ấy thế mà Taehyung vẫn cứ trơ ra, gương mặt cậu không nhoáng lên bất kỳ loại cảm xúc nào dù là buồn đau hay tuyệt vọng. Và mỗi lần cậu như vậy thì ruột gan hắn lại co cuộn vào nhau. Hắn còn giận cậu lắm chứ, nhưng suy cho cùng vẫn thương cậu nhiều hơn.

"Lạnh lắm phải không?" Nhẹ nhàng thở xuống, rồi Jimin hôn lên vầng trán Taehyung. Mắt hắn vẫn rưng rức nước. "Để tôi thay đồ cho cậu. Hồi nãy tôi nói nhăng nói cuội không, cậu hãy quên hết đi, nhé."

Viền môi Taehyung từ từ biến thành một đường gấp khúc. Và trong vòng một giây sau thôi thì cậu liền khóc nức lên. Cậu co người lại, đầu vùi chôn xuống gối. "Tôi ghét hiện thực. Tôi ghét chính bản thân mình. Tôi ghét tôi vấn vít toàn mùi thuốc súng, mùi tanh tưởi hôi thối của xác người. Tôi ghét những ánh mắt thù địch, những cuộc rượt đuổi không hồi kết… Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa. Tôi quá mệt mỏi rồi. Tôi ước gì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc. Ngay lập tức. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người thôi. Tôi muốn sống tới mức tôi muốn chết đi. Tôi muốn ngủ hoài ngủ mãi."

Khoé mi rát bỏng, rồi đôi cánh tay Jimin bao phủ cả cơ thể Taehyung. Tự dưng hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng quá, có mỗi việc làm cho người mình yêu hạnh phúc mà cũng chẳng xong. Càng nghĩ hắn lại càng đau, hắn đau gấp trăm gấp nghìn lần cậu, và nỗi đau của hắn không thể diễn tả thành lời. "Ngày mai. Tôi chắc chắn sẽ kết thúc tất cả mọi thứ vào ngày mai. Tin tôi. Tôi không muốn thấy cậu khóc thêm bất cứ lần nào nữa."

"Cậu tính làm gì?"

Trầm ngâm một thoáng, đoạn Jimin nâng khuôn mặt Taehyung lên. Họ hôn nhau thật lâu và thật sâu. Hôn thay cho lời cam đoan cũng như ao ước xuất phát từ tận đáy lòng Jimin - đôi ta sẽ vứt bỏ thế giới này, sẽ đi tới một nơi xa xôi, không bao giờ quay về nữa. Mỗi sáng vươn mình đón nắng mai, mỗi tối nhờ mặt trăng và những vì sao đêm dẫn lối trong cơn mê mang hồ điệp. 

"Taehyung, tôi yêu cậu. Cậu yêu tôi chứ?"

Tiếng sóng vỗ ngoài khơi, tiếng thở dốc trong buồng lái. Từng giọt sương trên tán lá cây nhỏ xuống nền cát tựa những hạt mồ hôi đã thấm đẫm cả tấm bạt phủ ghế xe. Họ cuộn lấy nhau, níu giữ nhau. Chỉ tiếc rằng không thể hoà vào nhau đến suốt đời suốt kiếp. Jimin luôn miệng nói yêu Taehyung. Còn Taehyung vẫn ương bướng không chịu bày tỏ tấm chân tình. Thế nhưng trên thực tế việc đôi chân chia đôi ngã đã nói lên tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro