8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều của rất nhiều lần, Taehyung hằng tự nhủ với bản thân, cậu thật sự chẳng cần ai bên cạnh cả. Thế nhưng ngay tại thời khắc khi cậu chỉ muốn trốn chạy khỏi quá khứ và tương lai, Jimin cùng với đôi thân ảnh luôn được chia nửa rạch ròi bởi ánh sáng và bóng tối lại xuất hiện, nhắc cậu nhớ rằng cậu không hề đơn độc.

Cứ như tất cả đã là sự phó mặc của số phận.

"Vậy đây chính xác là nơi mà cậu thường tìm đến vào mấy lúc tâm trạng cậu tuột dốc à?"

Jimin chống đôi khủy tay lên thành lan can, ánh mắt lang thang vô định giữa những bụi sao li ti lấp lánh vẫn đính chặt trên bầu trời đêm huyền ảo. Theo đúng như mong muốn của Taehyung, hắn vừa lái xe và đưa cậu đến một chung cư đã bị bỏ hoang từ nhiều năm về trước.

Taehyung buông lỏng hai cánh tay, để mặc cho từng đợt gió lạnh thổi xuyên qua các lớp áo, rồi xuyên qua các lớp da và cuối cùng là thấm đẫm lại trong những thành tế bào.

"Chẳng lẽ vào mấy lúc tâm trạng tuột dốc, liền điên khùng chọn ghé qua các quán bar và sòng bạc?" Taehyung vội vàng quệt đi một giọt long lanh đang chực chờ để lăn xuống đôi gò má. "Mà Seokjin đâu nhỉ? Trước đó anh ta đã đưa tôi đến chung cư Vincent, trở ra thì chẳng thấy đâu nữa."

"Tôi bảo anh ta lui đi rồi. Không cần đến anh ta nữa khi đã có tôi ở đây bên cạnh cậu." Jimin khinh khỉnh nhoẻn miệng cười. "Cậu quan tâm tới Seokjin hơi nhiều ấy nhỉ?"

"Tôi quan tâm anh ta đến mức nào, cũng không thể bằng cậu quan tâm tôi. Nhưng chẳng phải là cậu bảo rằng đang bận chút chuyện, chưa thể giải quyết ngay ư?"

"Vẫn bận, và vẫn muốn chiu chắt ra chút thời gian nếu đối phương là cậu. Ơ mà mắt cậu..." Jimin bất giác chăm chú nghiêng đầu nhìn Taehyung. "Mắt cậu bị sao vậy? Lúc nào từ chung cư Vincent bước ra, mắt cậu cũng đỏ hoe lên hết là như thế nào?"

Taehyung lặng thinh không đáp lời, cậu ngồi bệt xuống nền đất, nơi đã bị bao phủ bởi những hạt tinh thể trắng xóa vừa sớm đông thành cả tảng băng.

"Đứng dậy đi, lạnh lắm. Cậu là con nít đó hả?" Jimin cởi áo khoác của mình ra, định bụng sẽ choàng thêm một tầng ấm áp cho Taehyung thì đột nhiên khựng lại khi phát hiện đôi vai cậu đang run lên bần bật. Khóc rồi? Thật sự khóc rồi?

"Này, cậu...?"

"Tại sao chứ? Tại sao tôi phải hứng chịu những chuyện như thế này?" Taehyung nghèn nghẹn cất lời, gương mặt vẫn một mực cúi gầm xuống nền đất. "Thiệt ra thì tôi có mẹ, tôi muốn bà ta biết về sự tồn tại của tôi. Tôi thậm chí cũng muốn tìm hiểu xem, bà ta có bao giờ hối hận không khi đã bỏ rơi tôi. Nhưng mà mỗi lúc tận mắt nhìn thấy bà ta bên cạnh người con trai hiện tại, toàn thân tôi đều trở nên bủn rủn, vật vã đến mức ngay cả hít thở cũng làm không xong. Thế mà tôi còn ước được gọi bà ta hai tiếng mẹ ơi, ước được nghe bà ta gọi tôi là con trai à. Này, tôi như vậy, phải chăng là quá mức ngu xuẩn rồi?"

Tiếp đến là âm thanh của tiếng gió trời đang xé lòng gào thét. Taehyung thật sự không hiểu nổi, tại sao những mảnh hồn thừa luôn được cậu chôn giấu tại nơi sâu thẳm nhất, lại trở thành những mảnh hồn thừa - bị chính cậu mang ra phô diễn mỗi khi cậu đối diện với Jimin.

"Taehyung à." Jimin dịu dàng xoa xoa lên mái tóc của Taehyung, chủ động ngồi xổm xuống ngay bên cạnh cậu. "Đừng khóc, Taehyung à. Cậu không ngu xuẩn, cậu chỉ đơn giản là quá ngây thơ mà thôi. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

"Không hiểu." Taehyung xoay đầu lại để cùng đối diện với Jimin, con ngươi đen bóng của cậu thu trọn lấy hình hài hắn. "Ngây thơ với ngu xuẩn thì có khác gì nhau đâu chứ."

"Cậu không muốn hi vọng quá nhiều, nhưng cậu vẫn không thể ngừng ôm ấp hi vọng. Đấy không phải là ngây thơ ư?"

"Còn cậu thì sao, Jimin?" Taehyung thổn thức hạ thấp giọng. "Tôi muốn hỏi tại sao trông cậu lại luôn quá đỗi bình thản?"

"Đó chẳng phải việc tốt hay sao? Sống với một tâm thế bình thản, chính là mơ ước của tất cả những người còn tồn tại trên quả địa cầu này."

"Không, ý tôi là." Taehyung nhích mông tới gần Jimin hơn một chút. Và ở khoảng cách này, cậu có thể nghe thấy tiếng trống ngực hắn đang đập thành từng hồi dồn dập. "Bản thân tôi quay quắt như vậy, sụp đổ như vậy, là bởi vì tôi sợ phải mất mát, bởi vì tôi khao khát quá nhiều điều. Còn cậu, tựa hồ cậu chẳng có gì để đánh mất cả. Cậu khóc, mà nước mắt cậu không rơi. Loại trải nghiệm ấy thật sự rất tồi tệ, đúng chứ?"

Jimin ngây người ra, hắn không biết nên phản ứng như thế nào, hóa ra đây chính là cảm giác khi bản thân bị người khác đọc vị. Phải, cuộc sống của hắn chẳng phải một vòng tuần hoàn hay một đường thẳng tuyến tính. Mỗi sáng khi thức giấc, hắn không biết chặng đường mình đang đi rồi sẽ dẫn đến một điểm nhất định nào, hắn sẽ gặp được ai, sẽ ở đâu và sẽ tiếp tục sống vì điều gì hoặc không tiếp tục sống vì cái gì. Việc hít thở và hô hấp đối với hắn thật nhẹ nhõm làm sao, nhẹ nhõm và nhạt nhào đến từng màu mè trước mắt.

Cả Jimin và Taehyung đều đắm chìm trong một chuỗi thinh lặng cùng cực, mãi cho đến khi Taehyung tiếp nhận được một cảm giác nóng ấm vừa phớt nhẹ qua gò má mình. Cậu thẩn thờ mất vài giây, sau đó là kinh ngạc giật nảy lên.

"Con mẹ cậu, lại phát bệnh nữa hả?"

"Tôi không bệnh, tôi say rồi."

"Đừng có xạo chó, tôi không hề ngửi được mùi rượu từ trên cơ thể cậu."

"Tôi không say rượu, tôi say cậu."

Toàn thân Taehyung bỗng nhiên nóng phừng phực như lửa đốt, hơi nóng xuất phát từ trong những mạch máu, bắt đầu tràn qua da thịt và cuối cùng là lấn át cả luồn không khí lạnh lẽo bên ngoài. Không rõ nguyên nhân là do ngại ngùng hay gắt gỏng, cậu đứng phắt dậy rồi thực hiện thao tác phủi qua phủi lại trên vùng mông, khiến những lớp bụi dày đặc bay một vèo lên mặt Jimin.

"Đang buồn bực mà đi nói chuyện với cậu, thật chả giải quyết được vấn đề gì cả."

"Này, cậu cố ý đúng không?" Jimin ôm miệng ho sặc sụa, sau đó hắn cũng nhanh nhảu bật người đứng dậy. "Tôi sai rồi, cậu không ngây thơ chút nào cả. Lúc cần tôi bên cạnh, cậu bày ra vẻ mặt trông đáng thương lắm. Còn lúc không cần tôi nữa, cậu liền nhẫn tâm phủi mông quay đi."

"Đưa tôi về nhà mình."

"Sao?" Vì quá mức ngỡ ngàng, đôi tròng mắt của Jimin như thiếu chút nữa thôi sẽ lập tức rơi xuống. "Cậu nói gì? Nhà mình?"

"Tôi muốn về tắm. Nhà của tôi đã bị cậu đốt trụi, còn quần áo của tôi cũng đã bị cậu gom đi hết rồi còn gì." Taehyung ngập ngừng trong giây lát, ba chữ không hài lòng bỗng dưng hiện rõ giữa vầng trán cậu. "Sao? Cậu bảo sao là sao? Chẳng phải cậu từng nói, tôi đây có thể ra vào nhà cậu tùy ý à?"

"Tôi có nói như vậy ư?" Một nụ cười tinh quái sượt qua khóe môi của Jimin. "Ừ thì đúng là tôi có nói như vậy thật. Nhưng tôi cũng đâu hề đề cập đến cụm từ nhà mình? Cậu đó, nghe nhầm rồi đúng không?"

"Ừ, tôi nghe nhầm đấy." Taehyung hừ lạnh một hơi. "Vậy phiền cậu đưa tôi về bệnh viện giúp nhé."

"Không." Đôi mắt của Jimin nhấp nháy sáng bừng lên, giống như hai ngân hà thu nhỏ đang ra sức xé toạc cả đêm đen tịch mịch, hắn nhảy vài ba bước lên phía trước, năm ngón tay hắn trực tiếp đan vào năm ngón tay Taehyung. "Phải về nhà mình chứ!"

Ngôi nhà của Jimin, à không - ngôi nhà của Jimin và Taehyung là một chốn dừng chân tuyệt đối biệt lập với thế giới bên ngoài. Đó là căn hộ nhỏ duy nhất, nằm sâu trong một con hẻm vắng người hoặc về cơ bản mà nói, hoàn toàn không hề có người qua lại.

"The Notebook của Nicholas Sparks?" Taehyung cầm lấy một cuốn tiểu thuyết trên kệ sách, ánh mắt lấp lánh vài tia giễu cợt. "Cậu mà cũng đọc tiểu thuyết lãng mạn ư?"

"Sao? Hả? Cái đó?" Jimin không biết nên đáp lại Taehyung như thế nào. Ngôi nhà này chính xác là một trong những phần thưởng mà Don đã ưu ái trao cho. Thời điểm khi hắn lần đầu bước qua cánh cửa, tính đến nay cũng đã ngót nghét hơn hai năm giời rồi. Tuy vậy, hắn vẫn chưa một lần chú ý ngó ngàng đến những món đồ nội thất xung quanh.

"Thôi nào Jimin, chẳng có gì phải ngại ngùng cả."

"Tôi không có ngại ngùng." Jimin quẳng cặp sách sang một bên, hắn cởi áo ra và phơi bày một thân trên trần trụi.

"Này, cậu đang làm gì vậy?"

"Làm gì?" Jimin có chút khó hiểu. "Tôi theo thói quen, mỗi khi ở nhà đều không mặc áo."

"Quần áo của tôi đâu? Nhà tắm ở đâu?" Không rõ vì lí do gì mà Taehyung lại đột nhiên trở nên cuống quýt lên như vậy.

"Tại sao phải gấp gáp?" Jimin nhảy tới sô pha, lười biếng duỗi thẳng người. "Còn nhiều thời gian mà, đi vòng quanh để tham quan nhà mình thêm vài phút."

Taehyung vẫn ngoan cố hối thúc Jimin mau chóng giao ra quần áo của cậu. Sau đó thì cậu mau mắn chạy tọt vào buồng tắm và đóng sầm cửa lại.

Sự thật là, một thân trên lõa thể của Jimin đã khiến cho phần thân dưới của Taehyung nổi lên phản ứng.

Không xong rồi.

Taehyung quả thực không xong rồi.

Cậu thừa biết bản thân không hẳn là kiểu người giỏi khống chế tâm tình hay cảm xúc. Dẫu là vậy chăng nữa thì cậu cũng không thể ngờ rằng, sẽ có một ngày cậu phải đối diện với loại tình huống trớ trêu như thế này.

Taehyung gặm cắn lấy đôi môi, vị máu tanh nồng chẳng mấy chốc đã sượt qua đầu lưỡi. Mẹ nó, kết cấu tỉ lệ cơ thể hài hòa, cân xứng đến hoàn mỹ của Jimin, làn da sáng bóng và trơn mướt, xương quai xanh nhấp nhô, sắc nét và tuyệt đẹp, vẽ ra hình thù của những đồi thung lũng cao nhất ở Lotschental Thụy Sĩ. Còn có cả các khối cơ bụng săn chắc tỉ mỉ, đường cong uyển chuyển nối liền giữa phần chân ngực cùng với phần thắt lưng.

Mê đắm, gợi tình và gợi cảm. Những từ ngữ hệt như những cánh bướm đang bay lượn quanh tâm trí Taehyung, giúp cậu loại bỏ hết tất cả các loại tạp niệm có phần sáo rỗng và thừa thải.

Taehyung quả thực không xong rồi.

"Taehyung à!" Jimin đứng bên ngoài buồng tắm, lòng bàn tay giáng ầm ập lên cánh cửa. "Hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Cậu tắm lâu đến vậy, nếu không phải đã ngất xỉu thì chắc chắn là cậu đang thủ dâm nhỉ?"

"Cậu con mẹ ồn ào cái gì vậy?" Taehyung mở cửa bước ra ngay lập tức. "Vẫn còn chưa chịu mặc áo vào sao?"

"Cậu kì lạ thật đấy!" Jimin yên tâm quay trở vào phòng khách, lấy ra một điếu thuốc và châm lên. "Đừng có nói là việc tôi cởi trần đã khiến cho cậu phải cương cứng đó nha, tôi còn chưa kịp động tay động chân gì kia mà."

Taehyung không màn đáp trả cho dù đã bị đâm trúng vào tim đen. Bởi vì ngay lúc này đây, điếu thuốc trên tay Jimin mới là thứ đang thu lấy lực chú ý từ cậu.

"Cậu hút thuốc?"

"Ừ, không nhiều, nhưng ừ, tôi có hút." Jimin thản nhiên rít một hơi.

"Đừng hút thuốc nữa, ít nhất là những khi có tôi bên cạnh cậu, được chứ?" Taehyung cáu kỉnh nêu ra yêu cầu của mình.

"Sao vậy?"

"Tôi không muốn chết sớm. Việc hút thuốc, và cả khói thuốc đem đến rất nhiều các tác hại. Điều đơn giản như thế này, chẳng mấy ai lại không biết."

"Sao cậu không thử một lần đi." Jimin châm thêm một điếu thuốc, trực tiếp đưa tới trước cánh môi của Taehyung. "Thỉnh thoảng hãy hút thuốc để khuây khỏa."

"Nếu cậu làm một điều gì đó và mong đợi được khuây khỏa, cậu sẽ không bao giờ khuây khỏa."

Một triết lý rất đời, rất thực tế, và cũng rất thắm đẫm tình người. Jimin tinh nghịch nháy mắt.

"Tôi không nghĩ là tên nhóc bất cần như cậu đây, lại muốn sống thật lâu ấy chứ."

"Tôi chưa muốn chết, cho nên sẽ khư khư giữ lấy cái ý định được sống đến năm tám mươi tuổi. Đợi cho tới khi nào tôi muốn chết thật rồi, tôi có thể chết ngay trước mắt cậu luôn. Bây giờ thì cậu hãy giúp tôi dập tắt hết hai cái tia lửa chết tiệt kia đi, quá nhiều khói thuốc rồi đấy."

"Tuân lệnh."

...

Đêm qua sau khi vừa đưa Taehyung quay lại bệnh viện Yonsei, Jimin liền đánh thẳng một giấc ngủ thật sâu. Cụm từ "nhà mình" chui thọt vào những giấc mộng của hắn, ở trong đó và tổ chức cả một bữa tiệc rượu linh đình. Cũng có lẽ vì vậy mà cho nên sáng nay, hắn suýt chút nữa thì quên béng đi một việc vô cùng hệ trọng, nếu như không kịp thời đọc được dòng tin nhắn của Min Yoongi.

"Mau chóng tiếp cận Sekyung."

Jimin ngán ngẩm thở dài một hơi, tại sao lại là tiếp cận Sekyung mà không phải là tiếp cận Kim Taehyung cơ chứ. Lười biếng lăn lộn trên giường đến mấy vòng đoạn Jimin mới có thể nâng người ngồi dậy. Hắn bước vô nhà vệ sinh, vừa soi mình trong tấm gương, vừa không quên gật gù tâm đắc.

"Anh bạn này quá đẹp trai rồi."

Jimin đến trường từ rất sớm nhưng hắn không vào hẳn lớp học mà lại đứng trước cổng trường để chờ đợi Sekyung. Trong lúc chờ đợi vẫn tranh thủ gửi cho Taehyung một tin nhắn.

"Nhớ không lầm thì hôm nay cậu sẽ nghỉ học để chăm sóc bà mà đúng chứ? Cậu dậy chưa? Tôi đã bảo Seokjin mang đồ ăn tới cho cậu rồi, nhớ là phải ăn uống đầy đủ đó."

Chưa đầy năm phút sau, đã thấy được hồi âm từ phía Taehyung.

"Món gì vậy?"

"Kimbab và kimchi."

"Cho tôi đặt thêm một phần Egg Drop và một lon coca nữa, được không thưa chủ quán?"

"Tuân lệnh."

Sau khi gửi cho Seokjin danh sách những món cần phải mua thêm, Jimin ngẩng đầu nhìn lên thì liền trông thấy Sekyung đang bước dần đến từ hướng ba giờ.

"Tôi đợi cậu mãi, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nhé." Jimin bất ngờ phóng tới, chắn ngang cả tầm nhìn của Sekyung.

Ngược lại, Sekyung còn không buồn phản ứng. Dưới đáy mắt nhạt nhòa của cô, Jimin và một luồng hơi khí trống rỗng nào đó thật chẳng khác nhau là bao.

Jimin gồng chặt nắm đấm trong tay, thanh âm răng rắc phát ra từ các khớp xương của hắn. Trước đây hắn thậm chí đã từng xuống tay với cả phụ nữ lẫn trẻ con. Nếu như không phải vì Sekyung đang sở hữu một thứ mà cả tổ chức của Don luôn hằng tìm kiếm, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

"Cậu còn muốn lạnh nhạt đến chừng nào đây?" Jimin cười cười, lẽo đẽo theo sau Sekyung như một cái đuôi nhỏ. "Buổi chiều hôm qua tôi đi cùng cậu đến tận cửa nhà, cậu bảo rằng tôi rất phiền. Sáng nay tôi rút kinh nghiệm, không ghé qua nhà cậu nữa mà đợi cậu tại trước cổng trường, cậu lại đối xử với tôi như đối xử với một kẻ vô hình ấy."

Đoạn đường từ cổng trường cho đến tận canteen, Jimin vẫn không ngừng luyên thuyên độc thoại. Sekyung ngồi xuống bàn ăn, hắn ngồi ở hướng đối diện. Sekyung mang thức ăn ra, hắn cũng mang thức ăn ra. Sekyung cầm thìa lên, hắn cũng cầm thìa lên. Sekyung nếm lấy một ít thức ăn, hắn gắp vào đĩa cô một ít thức ăn.

"Như vậy là sao chứ?" Sekyung phẫn uất hất văng cả phần ăn của mình. "Tại sao cậu cứ phải bám theo tôi?"

"Con gái xinh đẹp không nên đơn độc."

"Cậu để cho tôi yên đi được không? Cuộc đời của tôi là một mớ hỗn độn, cậu để cho tôi yên đi được không?"

"Bởi vì lẽ đó, cho nên những kẻ tầm thường mới ngần ngại không dám chủ động tiếp cận cậu. Nhưng một người đàn ông đủ đẳng cấp như tôi đây thì khác." Jimin ung dung mang phần thức ăn của mình tới trước mắt Sekyung. "Nhường cho cậu, mau ăn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro