11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kang Seungyoon không biết vì sao lại thế, không biết là do nước mưa, hay do tâm trạng mà Yoon lại thấy lạnh như thế này. Dẫu cho bộ quần áo ướt sũng ban nãy đã được thay ra.

Cậu cuộn tròn người trong chăn ấm cả tiếng rồi, có cả máy sưởi, vậy mà người Seungyoon vẫn run lên.

Trời vẫn mưa, cửa kính trong căn phòng mờ đi vì nước. Jiho chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ. Dưới thứ ánh sáng mờ mờ, Seungyoon bỗng thấy khó thở. Cậu ghét cái cảm giác này, ghét cảm giác mọi thứ trước mắt cứ mù mịt. Thà là tối hẳn cũng không khiến Seungyoon sợ như thế này. Kang Seungyoon là người có thể trải qua bóng tối. Cuộc đời cậu có thể tối đen như mực, nhưng không thể mông lung không biết gì.

Cậu thích Kim Jinwoo, thích nhiều điểm, cũng không thích nhiều điểm. Yoon không thích bị anh ta kề dao vào cổ, không thích bị anh ta sắp xếp cậu phải làm cái này cái nọ, không thích cả hai chiến tranh lạnh với nhau. Hơn hết, Yoon ghét bị anh ta bỏ lại. Chỉ nghĩ thế thôi là cậu phát điên cả lên rồi.

Anh ta bảo sẽ tới đón cậu, bảo cậu phải trốn cho kĩ. Yoon nghe lời rồi, cậu trốn kĩ rồi. Cậu ngoan rồi mà, cậu có sai gì đâu. Tại sao anh ta cứ luôn thế này.

Cảm giác tủi thân làm Seungyoon bật khóc. Sao anh ta cứ mãi không chịu hiểu rằng cậu, rằng Kang Seungyoon chỉ có anh ta thôi,

một mình anh ta.

Chăn bị kéo ra, Woo Jiho xuất hiện trước mặt Yoon. Gã ta áp tay lên trán cậu, nói gì đó qua điện thoại.

Là tiếng của Kim Jinwoo.

Yoon bật dậy. Một thứ bản năng khó hiểu nào đó khiến cậu bám chặt lấy Woo Jiho. Gã vươn tay, muốn đẩy Yoon ra, nhưng khi chuẩn bị chạm vào người cậu, Zico rụt tay lại, vẻ lúng túng làm gã ta trông kì lạ.

"Là Kim Jinwoo đúng không? Cho tôi nghe, đưa tôi."

Yoon gấp gáp vươn tay muốn lấy điện thoại. Gã cũng không cản cậu lại. Cậu nhanh chóng cầm điện thoại, không nhìn gì mà trực tiếp đưa lên nghe. Yoon liên tục gọi tên Jinwoo, nhưng đáp lại cậu, chỉ màn hình tối đen và sự im lặng. Thứ tiếng động duy nhất bây giờ mà Yoon có thể nghe thấy là tiếng mưa, tiếng thở của cậu, và Woo Jiho.

"Cậu..."

Tiếng gã vang lên, ngập ngừng, do dự. Ấy vậy mà nó lại như một chiếc chìa khoá mở ra hòm khó báu ẩn chứa những điều mà Yoon suy nghĩ bây lâu. Cậu nhớ về những lần Kim Jinwoo biến mất, nhớ về việc Kim Jinwoo không bao giờ mặc áo cộc tay kể cả vào mùa hè, nhớ về việc Kim Jinwoo mang dao bên cạnh dù là ở trong nhà, nhớ về hàng tá dao lam trong hộc tủ của anh ta, và gần nhất, là cánh tay run rẩy đến không thể kiểm soát nổi.

Kang Seungyoon cảm thấy sức lực của mình như bị rút cạn, tim cậu đập liên hồi, nhanh đến mức Yoon thở không nổi. Cậu thẫn thờ ngồi sụp xuống giường, bàn tay vẫn bám chặt trên áo của Jiho.

"Anh biết đúng không? Đừng thế, anh biết mà, nói gì đó đi."

Jiho thấy Yoon cúi đầu. Gã thở dài, đưa tay xoa đầu của cậu.

Trong đêm chỉ còn tiếng khẩn cầu, và nức nở.

.

"Không sốt chứ gì?"

Jinwoo mở loa ngoài, anh đặt điện thoại lên bàn rồi mặc lại áo. Xen lẫn giữa tiếng của Jiho là tiếng nhắc nhớ của y tá. Jinwoo nhìn vết khâu trên cổ tay mình, bật cười.

Thêm một vết cũng chẳng nhằm nhò gì. Dù sao cũng chưa chết được.

Cổ áo cọ vào vết cắn trên vai, Jinwoo cau mày.

Song Minho, hắn ta lúc nào cũng như con chó vậy, thích cắn bừa.

"Đưa nó về hộ tôi, nói chuyện với nó á, không muốn. Kệ nó đi."

"Tắt máy đây."

Jinwoo rời khỏi phòng khám. Trời vẫn mưa, đường phố vắng tanh, chỉ có mình Jinwoo lái xe ra đường. Bàn tay vốn đã bình thường của anh bỗng run lên. Vết khâu vì cử động mạnh mà rách ra, tấm băng trắng muốt dần thấm đỏ, rồi từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống vô lăng.

Jinwoo không cảm thấy đau, thứ chất lỏng có mùi tanh đó còn làm Jinwoo cảm thấy phấn khích.

Cảm giác này lại đến.

Nó cứ đến rồi đi mà không bao giờ báo trước. Jinwoo chẳng bao giờ kiểm soát nổi nó, cũng lười kiểm soát nó. Anh cứ mặc nó điều khiển mình, điều khiển cảm xúc của mình.

Jinwoo nhấn ga, chiếc xe lao vụt đi trong màn đêm, không hề dừng lại cho đến khi đâm phải giải phân cách.

Đầu xe bẹp dí, cửa kính vỡ vụn. Jinwoo ngồi trong xe, đầu anh đang chìm trong túi khí, máu chảy dọc cánh tay.

Anh lại cười, cười lớn, cười đến vui vẻ.

Trò này, dù làm bao lần thì Jinwoo vẫn thấy thích.

như lần đầu vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro