Chap 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, đến thời điểm ra về, IU nói với Hyomin.

"Hyomin, có thể cho tôi mượn Jiyeon một buổi chiều không?"

Hyomin thoáng nhìn qua tôi.

"Ừm, được''

Mượn một buổi chiều? Từ lúc nào mà tôi biến thành vật phẩm trao đổi giữa hai nàng vậy?

Ra khỏi phòng, tôi đưa Hyomin và Qri về JM, một mặt để Qri nghỉ ngơi thật tốt, một mặt cũng muốn cho cô ấy ở bên cạnh Hyomin, chuyện ở Queen's có thể để cho quản lý trông coi.

Hai người ngồi trong xe không tìm thấy đề tài nào thích hợp, chạy trên đường không có mục đích.

"IU, muốn đi đâu?"

Cô ấy suy nghĩ một chút.

"Jiyeon, chúng ta đi về trường đi, mình muốn nhìn một chút, không biết là có thay đổi gì không''

"Ừm''

Nói xong tôi quay đầu xe về hướng trường học.

Tìm một nơi đậu xe gần trường rồi đi xuống, cùng cô ấy sóng vai nhau, tốc độ ngày càng chậm, bước chân cũng ngày càng nặng nề.

Giảng đường, phòng thí nghiệm, ký túc xá quen thuộc, nơi này mỗi chỗ đều có dấu vết chúng tôi từng đi qua, chúng tôi cùng nhau ngồi trong phòng học nghiêm túc nghe giảng, cùng nhau ở trong phòng thí nghiệm làm những thí nghiệm nhàm chán, cùng nhau ở trong thư viện đọc những câu chuyện xưa đẹp đẽ, cùng nhau quay về ký túc xá, cùng nhau tắm giặt. Khi đó, chúng tôi chỉ hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều được ở bên nhau, mỗi phút mỗi giây đều không muốn tách khỏi nhau. Mười ngón tay của chúng tôi đã từng đan vào nhau thật chặt, chúng tôi từng ôm hôn nhau quên cả trời đất, nhưng vì cái gì mà chúng tôi thất lạc, vì cái gì mà chúng tôi đi lầm đường?

Đường đi sớm đã không còn vết tích của ngày đó, chúng đã bị vô số dấu chân của người sau che lấp, đã bị vô số mưa gió cọ rửa sạch sẽ nhưng tôi như cũ vẫn có thể cảm nhận được tiếng cười trong trẻo của tuổi trẻ, có thể thấy rõ ràng hình ảnh xinh đẹp khi ấy, hai cô gái lưng đeo cặp sách, thân mật cùng nhau bước đi về phía phòng học, sau đó ghi chép bài cẩn thận, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau rong chơi trên những con đường ngập vàng ánh nắng, cùng nhau ngồi ở quảng trường nhìn người đến người đi. Khi một cô gái ngủ quên sẽ bị một cô gái khác len lén hôn tỉnh, sau khi tỉnh dậy nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô ấy sẽ quên mọi thứ, các cô ấy trẻ trung như thế, trong sáng như thế, trong sáng đến nỗi không biết có hiện thực tồn tại, trong sáng đến nỗi không biết có cái gọi là tương lai.

Chúng tôi cứ như vậy mà đi thẳng về phía trước, không ai nói lời nào, đang đi cô ấy chợt ngừng lại,

''Jiyeon, chúng ta đi thôi''

Nói xong xoay người hướng về nơi dừng xe, lên xe, chúng tôi vẫn không nói gì, cảnh tượng quen thuộc càng lúc càng xa.

Khi đi ngang qua rạp chiếu phim, cô ấy quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

"Jiyeon, chúng ta xem phim đi''

Tôi cười gật đầu.

"Ừm''

Vào rạp, cô ấy đứng trước màn ảnh nhìn thật lâu.

"Muốn xem phim kia không? Mình đi mua vé''

Cô ấy chỉ một hình trên màn ảnh.

"Xem cái này đi''

"Ừm, chờ mình, nhanh thôi''

Sau đó tôi đi xếp hàng mua vé, khi tới lượt, tôi nhìn nhân viên bán vé nói.

"Tình đầu chè đậu đỏ, hai vé''

Người trong phòng chiếu không nhiều lắm, tên phim như vậy sẽ không làm nhiều người thấy hứng thú. Chúng tôi mỗi người ngồi ở ghế của mình im lặng xem, xem một nhóm người trẻ tuổi ngây ngô, kiên trì mà cố chấp, vì yêu mà vui vẻ, vì yêu mà khổ sở, nhưng một câu chuyện xưa cũ bình thường như vậy lại chạm thật sâu vào tim tôi. Khi Botak mình đầy vết thương đặt túi chè đậu đỏ lên tay Anna, khi cửa xe ngăn cách hai người yêu nhau, khi cậu ấy nói lời hẹn gặp lại lần cuối với Anna, khi cậu ấy khóc nức nở dưới tàng cây giữa cơn mưa, khi cậu ấy và Anna lại một lần nữa lướt qua nhau trên đường, thanh xuân đánh mất, tình yêu hạ màn, nước mắt tôi cũng không kìm được rơi xuống.

IU, chúng ta cũng từng ngây thơ hồn nhiên như vậy, cũng từng có một tình yêu đẹp đẽ như vậy, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chạy không thoát sự trêu đùa của số phận. Khi gặp lại nhau ở ngã tư đường, chúng ta cũng chỉ có thể lướt qua vai nhau mà đi, cậu có chốn trở về của cậu, mà mình cũng có hướng đi riêng.

'Tôi không biết đây có được xem là mối tình đầu của tôi hay không, nhưng mà tôi vĩnh viễn không thể nào quên được hương vị của nó. Giống như giữa một buổi chiều nóng bức, ăn vào miệng những hạt chè đậu đỏ, vừa ngọt lại vừa lạnh, lạnh đến nỗi đầu lưỡi đau đớn, nhưng còn chưa kịp cảm thụ mùi vị, tất cả đều đã tan...''

Tình đầu của tôi, tình đầu của chúng tôi cứ như vậy mà giống như chè đậu đỏ kia, vừa ngọt lại vừa lạnh, ngọt đến đau lòng, lạnh đến đông cứng mười năm năm tháng, nhưng bây giờ nó lại như vậy mà tan, không để lại một chút mát mẻ, cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, cứ như vậy mà chảy xuôi theo thời gian, xuôi theo cuộc đời, biến mất.

Ánh sáng yếu ớt được bật lên, tất cả mọi người thoải mái mãn nguyện đi ra ngoài, chỉ có chúng tôi vẫn ngồi đó lặng yên không nhúc nhích, tiếng hát u buồn lãng đãng bên tai.

''Người là sóng biển dữ dội, tôi là bờ cát mệt mỏi, ánh tà dương ấm áp treo trên đôi vai chúng ta. Người dùng sóng mắt làm tôi ngây dại, buộc lại sợi dây yêu thương, cứ như vậy mà đam mê, như vậy tươi đẹp. Người nhẹ nhàng mềm mại cúi đầu dưới mưa, mái tóc dài đẫm ướt của người mấy mươi năm sau cũng không thể lau khô. Tôi sẽ từ từ ghi nhớ, vài chục năm sau cũng sẽ không quên...''

Tôi nhìn sang IU, nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống, cũng từng chút từng chút làm tim tôi đau. Tôi định đưa tay lau nước mắt trên mặt cô ấy nhưng cô ấy chợt đứng dậy chạy về hướng toilet, tôi cũng chạy theo sau cô ấy nhưng lúc tôi vào đến không còn nhìn thấy bóng dáng cô ấy đâu.

"IU...''

Tôi gọi lên mấy tiếng nhưng không ai trả lời, một lúc sau, ở vách ngăn nào đó truyền ra tiếng khóc mơ hồ.

Tôi đứng trước cửa, gõ lên.

"IU..."

Cô ấy không trả lời, vẫn đang khóc, tiếng khóc thút thít cố nén biến thành nức nở, cuối cùng là khóc to lên, từng tiếc nấc nghẹn làm lòng tôi xót xa.

Tôi chợt nhớ đến một đêm của hai năm trước, cô cũng như vậy ở bên kia điện thoại không ngừng khóc nức nở, không ngừng nói với tôi thật xin lỗi, thật xin lỗi.

"IU, đừng khóc..."

Nói xong nước mắt tôi cũng rớt xuống như nước thuỷ triều. Hồi trước, IU thường sẽ vì thành tích không tốt, điểm số không cao mà khóc, sẽ vì một khối thi thể đáng sợ mà khóc, sẽ bởi vì kỳ thi sắp đến mà khóc, sẽ giận tôi mà khóc, sẽ vì chia tay tôi vào kỳ nghỉ đông mà khóc, sẽ vì tôi khổ sở mà khóc, sẽ vì nhớ thương tôi mà khóc. Khi đó tôi thường trêu cô ấy là người làm từ nước mắt, bởi vì cô ấy luôn rơi lệ, sau đó cô ấy sẽ trừng phạt tôi theo cách dịu dàng nhất rồi tươi cười chạy đến một nơi thật xa, để lại cho tôi bóng hình xinh đẹp được bao phủ trong ánh mặt trời ấm áp.

IU, chúng ta không thể quay lại, cũng không thể trở về những năm tháng tươi vui, tìm lại không được quãng thời gian đẹp đẽ ấy. Ở nơi này, chờ đợi hay phải chờ đợi là trò chơi mà dù cho ai là người từ bỏ trước, kết cục cũng giống như nhau, chúng ta đều là người thua cuộc, thua mất tình cảm, thua mất thanh xuân.

Tôi đứng lặng ở cửa rơi nước mắt, lắng nghe tiếng khóc thút thít của cô bên trong, không biết qua bao lâu, cửa chợt bị đẩy ra, cô ấy lao ra ôm lấy tôi, đôi mắt đỏ lên vì khóc, nước mắt ràn rụa.

"Tại sao cậu không đi tìm mình? Tại sao cậu không hỏi cuộc sống của mình có tốt hay không? Tại sao cậu lại hèn nhát như vậy? Tại sao cậu không dám đối diện với chính mình? Tại sao bây giờ cậu lại cùng một người khác không phải là mình hướng về cuộc sống phía trước? Tại sao? Jiyeon, cậu nói cho mình biết tại sao đi..."

Cơ thể yếu mềm của cô ấy không ngừng run rẩy, lòng tôi cũng vậy.

"Họ không chịu cho mình trở lại, không cho mình sống với cậu, họ bắt mình phải kết hôn..."

Nước mắt cô ấy thấm vào vai tôi, thấm ướt chiếc áo mà Hyomin chuẩn bị cho tôi, thanh âm của cô bởi khóc mà khàn đi.

"Cậu tại sao không đi tìm mình? Jiyeon, tại sao cậu không dẫn mình đi? Mình bây giờ đã có con, mình có con với người đó..."

"Tại sao cậu không đi tìm mình? Mình vẫn yêu cậu như vậy..."

Lời nói đứt quãng của cô ấy tựa như sấm sét nổ ầm bên tai tôi, tôi đờ đẫn nhìn về phía trước, ngực đau như bị xé rách. Cô ấy không yêu anh ta, cô ấy không yêu người đàn ông đó, cô ấy không quên ước hẹn, cô ấy vì bất đắc dĩ mà phải vội vàng kết hôn với người khác, thì ra là cô ấy gạt Qri, thì ra tôi vẫn hiểu lầm cô ấy, thì ra cô ấy còn yêu tôi. Số phận lại lần nữa trêu cợt tôi, sau khi chúng tôi sai lầm lại cho chúng tôi biết được sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro