Chap 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng vậy, tại sao lúc đầu tôi không có can đảm đi tìm cô ấy? Tại sao không dám thừa nhận? Tại sao không tự mình hỏi cô ấy có yêu người đàn ông kia không? Tại sao chỉ biết chờ đợi vô nghĩa? Tại sao tôi không đi cứu cô ấy?

Tôi rốt cuộc là đã tàn nhẫn làm người tôi từng yêu thương như sinh mạng tổn thương đến mức nào? Khi cô ấy nắm tay người mình không yêu đi trên lễ đường sẽ là cảm giác thống khổ ra sao? Khi cô ấy cùng người mình không yêu cùng giường cộng chẩm sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng và dày vò? Khi cô ấy khóc nói với tôi câu xin lỗi thì cô ấy đã tự tay đâm bao nhiêu nhát dao vào trái tim mình? Mà tôi vẫn còn ở đây oán hận, tới bây giờ vẫn là sự yếu hèn của tôi đã làm tổn thương cô ấy, đem đến cho cô ấy đau khổ mênh mông, là tôi tự tay đẩy cô ấy xuống vực sâu đau khổ, làm cô ấy đau đớn dưới danh nghĩa tình yêu, là tôi tự tay chôn vùi đi tuổi trẻ và ước mơ của cô ấy chôn vùi cả mười năm.

Cô ấy vẫn đang nức nở trên vai tôi, tôi không biết làm thế nào đáp lại, chỉ biết là trong tim đang chịu đựng một loại tra tấn như lăng trì.

"IU, thật xin lỗi..."

Cô ấy chợt khóc to lên.

"Mình không muốn nghe câu xin lỗi, mình không muốn..."

Sau đó cô ấy đẩy tôi ra, chạy đi.

Tôi không đuổi theo, chỉ là xoay qua nhìn hình ảnh chật vật của mình phản chiếu trong gương. Tôi chưa bao giờ hận mình như vậy, người trong gương đó, sao tâm hồn có thể độc ác như vậy?

Tôi không biết làm thế nào trở về nhà, không biết làm thế nào nằm trong lòng Hyomin, chỉ nhớ rằng cô ấy vẫn dịu dàng ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, lau đi nước mắt không ngừng rơi trên má tôi.

Mười năm, quãng thời gian tươi đẹp như vậy lại bị sự hèn yếu của tôi phá huỷ. Tôi và IU không để lại chút dấu vết gì mà lướt qua đời nhau. Nếu như lúc đầu tôi có thể dũng cảm một chút, có lẽ kết cục sẽ khác, chúng tôi sẽ không lặp lại sai lầm hết lần này đến lần khác, nhưng không có nếu như, không thể thay đổi điều mình đã chọn, trong con đường tìm kiếm lẫn nhau, chúng tôi dần buông tay nhau ra, cuối cùng không thể nắm lại được nữa.

IU, không còn kịp nữa rồi, chúng ta không còn kịp hối tiếc, không thể quay về, chúng ta đã lạc mất nhau, không thể quay đầu lại được nữa.

Tôi không hối hận từng khắc đầy tên cô ấy trong mười năm năm tháng, không hối hận để cô ấy nắm giữ một phần ba cuộc đời mình, không hối hận nhiệt huyết và thanh xuân đã cho đi vì cô ấy, cũng không hối hận sự chờ đợi ngu ngốc yếu hèn của tôi, bởi vì tôi đã không ép cô ấy vào đường cùng, không bắt cô ấy phải làm ra lựa chọn nghiệt ngã, càng không để cô ấy vì tôi mà mất đi cuộc sống bình thường. Tôi chẳng qua là thấy thương tâm và tiếc nuối, chúng ta không thể chạy thoát sự trêu đùa của đinh mệnh, không thể thoát khỏi thực tế phũ phàng. Cô ấy là tất cả của tôi, là cả thế giới của tôi, nhưng bây giờ hết thảy phải thêm vào phía trước hai chữ đã từng, đã từng là người yêu thương luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, từng là thiên sứ ngày đêm tôi mong nhớ, nhưng những điều đó cũng chỉ là đã từng.

Chúng ta sinh ra đã xác định là trời cao và biển rộng, không có điểm tiếp giáp, suốt đời cách xa nhau, chuyện cũ của chúng ta đã trở thành bụi đất tán lạc trong tàn ảnh hoàng hôn, ngọn gió thổi qua, phiêu linh khắp nơi, tản mác nơi cuối trời.

Tôi cứ như vậy nằm trong ngực Hyomin, nước mắt thấm ướt ngực cô ấy, thấm ướt lòng cô ấy, cô ấy vén những sợi tóc rơi trên mặt tôi ra sau tai, thở dài, dịu dàng nói.

"Bảo bối, em còn có chị''

Mấy chữ này như kim châm đâm vào lòng tôi.

Bảo bối? Em có tư cách gì mà làm bảo bối của chị? Em dùng mười năm làm tổn thương một người con gái yếu đuối như vậy, em dùng sự hèn nhát và sợ hãi đem mười năm năm tháng vẽ thành bức tranh cả đời tiếc nuối. Em có một tâm hồn vô cùng đen tối độc ác, một kẻ xấu xa vô tình như vậy có tư cách gì làm bảo bối của chị? Em đã từng làm chị tổn thương nặng nề, để chị bị bệnh tật hành hạ, để chị chờ đợi trong đau khổ. Em cứ như vậy mà lấy danh nghĩa tình yêu để rời khỏi người em yêu, em cứ như vậy mà cầm dao đâm thẳng vào tim người mình yêu thương.

Em có gì đáng giá chứ? Em chẳng qua là một kẻ ngu dốt kém cỏi, một đao phủ lãnh khốc vô tình, có tài đức gì mà làm một phụ nữ hoàn mỹ như chị yêu thương, có tài đức gì mà luôn được chị bao dung tha thứ?

Cô ấy ôm chặt tôi, thì thầm tự nói.

"Nếu như IU quay lại với em, chị không ngại chia sẻ em với cô ấy''

Tôi đứng dậy đối mặt với cô ấy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt sưng đỏ làm tôi đau nhức.

"Minnie, nếu như Xinbo trở lại, chị không ngại em cùng anh ta chia sẻ chị sao?''

Cô ấy nhìn tôi mỉm cười, hốc mắt đỏ lên.

"Chị ngại''

''Em cũng ngại''

Cô ấy lại ôm chặt tôi, dịu dàng nói.

"Đồ ngốc''

Tôi không phải là đồ vật cũng không phải tài sản chung của ai cả, cho dù IU có quay lại, chúng tôi cũng không có khả năng, bởi vì giờ phút này người tôi yêu là Hyomin, tim của tôi, thân thể của tôi đều khắc tên của cô ấy. Tôi khổ sở không phải do hối hận vì không thể sống cùng IU, chỉ là cảm thấy ân hận và tiếc nuối. Chúng tôi đã bỏ phí mười năm hoa mộng, đi qua những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, nhưng rồi lại lạc mất nhau nơi lối rẽ ở ngã tư đường.

Đến hôm nay, tôi vẫn không cách nào tưởng tượng khi Hyomin nhìn thấy người mình yêu trong lòng mình rơi lệ vì một cô gái khác sẽ là cảm giác khổ sở và đau lòng thế nào, lời cô ấy nói ra kia cần bao nhiêu dũng cảm và rộng lượng. Cô ấy vẫn luôn dùng tình yêu đầy vị tha của mình bao dung cho sự ngu xuẩn của tôi, tha thứ cho sự ngu ngốc ngây ngô của tôi, từng bước cho tôi can đảm và sức mạnh, từng bước làm tôi cảm động.

IU một mình quay về khách sạn, Qri tìm được cô ấy ở đó, cô ấy mua vé chuyến bay buổi tối, ăn cơm xong sẽ phải đi. Tối đó mọi người tập trung với nhau, Eunjung cũng đi tiễn IU, Qri cũng không giới thiệu nhiều về Eunjung, chỉ nói là bạn thân. Thật ra thì Eunjung cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, cô ấy cũng không đối xử với IU như khi cô ấy nói không thích, IU là bạn của Qri nên cô ấy rất tôn trọng, cũng rất khách sáo.

Tôi không biết khi ở một mình cô ấy đã nghĩ gì, có lẽ cũng giống như tôi, vì tiếc nuối mười năm mà xót xa, cũng có thể trong đáy lòng của cô ấy vẫn tồn tại oán hận đối với tôi, chỉ là những thứ đó đều không quan trọng, tôi chỉ hy vọng cô ấy có một cuộc sống khoẻ mạnh bình yên bên cạnh người chồng thật tâm yêu cô ấy cùng với đứa bé em hết mực yêu thương.

Ăn cơm xong, bốn người chúng tôi đưa IU đến sân bay, cô ấy gọi điện hỏi thăm sơ qua chuyện nhà rồi hỏi rất kỹ về tình hình của đứa bé, nhắc đến con, trên mặt của cô sẽ toả ra nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Đến đại sảnh, IU ôm chúng tôi.

"Eunjung, cảm ơn cô đã đến tiễn tôi''

Eunjung thần kỳ nhịn xuống giọng nữ cao của mình.

"Cảm ơn gì chứ, cô là bạn của Qri thì cũng là bạn của tôi, sau này rảnh rỗi quay lại đây chơi''

"Ừm, tôi sẽ''

Em ấy rời khỏi Eunjung lại đến ôm Qri.

"Qri, khi nào về nhà nhớ nói mình biết, mình mời cậu ăn cơm''

Qri cười hì hì.

"Vậy mình sẽ sớm về, đừng đến lúc đó quỵt nợ a''

''Mình mới không giống cậu ý, toàn quỵt nợ''

IU và Qri tình cảm thật sự rất tốt, ồn ào với Qri một hồi lại đi tới ôm Hyomin.

"Hyomin, chúc chị và Jiyeon trăm năm đầu bạc''

Sau đó lại đùa giỡn.

"Ngàn vạn lần phải giam lại cho kỹ, nếu không tôi sẽ quay lại cướp cậu ấy đi''

Hyomin liếc nhìn tôi cười cười.

"Cảm ơn em, IU, tôi sẽ làm vậy. Hy vọng em có thể đến đây thường xuyên, chúng tôi luôn chào đón em''

IU rất cảm kích gật đầu một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro