Chap 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ bởi vì tôi là một người quá mức tiêu cực cùng với tính tình hèn yếu nên đối với mọi chuyện đều không thể trong phút chốc mà bộc phát tình cảm mãnh liệt, cũng không có loại xúc động như thiêu thân lao đầu vào lửa. Tôi cũng không cho là cuộc sống sẽ làm mất đi cảm xúc nồng nàn của tình yêu ban đầu, ngược lại cảm thấy tình cảm nhẹ nhàng thế này hương vị sẽ mãi giữ được lâu.

Tình yêu có lúc tựa như một bình rượu, nếu không được bảo quản tốt thì mùi vị của nó chẳng bao lâu sẽ bay mất, nhưng nếu để tâm giữ gìn và chăm sóc, thời gian càng lâu, hương thơm sẽ càng nồng nàn.

Trong mắt tôi, Hyomin không phải là nữ vương cao cao tại thượng, cũng không phải cái gọi là ngự tỷ trong truyền thuyết, cô ấy chỉ có thói quen dùng sự trầm tĩnh uy nghiêm của mình che giấu mỏi mệt cô đơn, là một cô gái hoạt bát thích tươi cười giữa cuộc đời, biết cách hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, hơn nữa còn là một người nhiệt tình với nghệ thuật và tài hoa hơn người. Tôi chưa từng thấy cô ấy tự hào về địa vị tiền tài, mà chỉ thấy cô đối mặt với tranh đấu bất đắc dĩ, ánh hào quang của cô ấy cũng không phải nhà cao cửa rộng sau lưng, mà là sự kiên cường dũng cảm. Mỗi lần cô trải qua một việc ngoài xã hội, ngăn cản gió sương của thế tục, từ đáy lòng tôi sẽ mơ hồ đau đớn, cô ấy chỉ là một người con gái hướng tới khát vọng bình thường chân thật chờ mong có được sự ấm áp dịu dàng nhưng cô ấy chưa từng được cảm thụ được một gia đình hạnh phúc hết lòng vì nhau bởi vì người thân duy nhất còn lại trên đời cũng đã từ bỏ cô.

Tôi không thể bù đắp được gì cho cô ấy ngoại trừ việc yêu thương cô hơn. Tôi chỉ có một mong ước duy nhất là có thể chia sẻ với Hyomin một chút sầu lo, làm chỗ dựa phía sau cô ấy, Hyomin sẽ mệt mỏi, sẽ kiệt sức, tôi muốn nếu như có một ngày cô ấy mệt mỏi kiệt sức, tôi có thể vì cô mà trở thành bến bờ bình yên, có thể cho cô một cuộc sống không cần lo lắng ngày mai, không còn sợ vì cô ấy nghỉ ngơi mà cuộc sống của chúng tôi trở nên túng quẫn. Có lẽ tôi không có được khả năng kinh tế lẫn vật chất to lớn như vậy nhưng ít ra có thể cho cô ấy thứ cô muốn, có thể đưa cô ấy đến bất cứ nơi nào cô ấy thích, làm bất cứ việc gì mình muốn làm. Tôi muốn cô ấy được vui vẻ, vui vẻ không vương chút âu lo, ý nghĩ đó đến bây giờ vẫn luôn là động lực phấn đấu và mục tiêu cho tôi cố gắng.

Người dũng cảm vì kiên trì mà có được tình yêu, còn tôi có thể là do quá mềm yếu nên trong tình yêu mới tìm thấy kiên trì và dũng cảm.

Sau khi giải quyết xong chuyện đánh người, Qri lại bắt đầu luyện tập bản lĩnh phóng đại của cô ấy, đem kể với tôi và Hyomin chuyện ngày đó cô ấy và Eunjung ra tay thế nào, trí nhớ được tô vẽ thêm một đống hoa lá cành, tái hiện lại khung cảnh ngày hôm đó một lần nữa, cái gì mà kinh tâm động phách, cái gì mà chết đi sống lại đều được cô dùng một loạt từ ngữ hoa lệ diễn tả. Điểm quan trọng nhất là tuyệt thế thần công của Eunjung không khác gì ''Ám nhiên tiêu hồn chưởng'' của Dương Quá, một chiêu đánh xuống, đầu đen thành dưa đỏ, còn mồm năm miệng mười nói thật là kích thích, muốn nhìn lại cảnh đó thêm lần nữa. Eunjung lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nói đây chỉ là chuyện nhỏ, điều hối tiếc nhất đời của cô ấy là không có mang theo dao phẫu thuật bên người, nếu không ngay tại hiện trường sẽ trình diễn cho bọn họ biết thế nào là ''Tiểu Lộ phi đao''.

Tôi và Hyomin ngồi đó nghe hai người họ nước bọt văng tung toé tự khen tự sướng được tắm táp trong mưa vần gió vũ. Hyomin lại đặc biệt nghiêm túc lắng nghe, nhìn hai người đùa giỡn không chút kiêng kỵ, thỉnh thoảng còn cười thật sự vui vẻ, tôi lại cảm thấy hai cô gái đang giương nanh múa vuốt trước mắt không phải người mà chính là hiện thân của yêu quái ăn thịt người.

Hai người đắc ý mấy ngày rồi cũng dần trở lại quỹ tích bình thường của cuộc sống nhưng trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, họ đây giống như núi lửa có thể phun trào dung nham bất kỳ lúc nào, không thể đoán được trong một giây tiếp theo họ lại làm ra chuyện gì, cũng không biết họ kế tiếp sẽ gây ra cái dạng tai hoạ thế nào. Tôi cơ hồ mỗi ngày đều phải cầu nguyện, cầu nguyện cho hai người trải qua một ngày bình yên, cầu nguyện chốn giang hồ đừng xuất hiện ''Tiểu Lộ phi đao''.

Hyojoon kiên quyết muốn mua một căn nhà ở Busan cho ba mẹ dưỡng lão, tôi cũng nghĩ chuyện đó là cần thiết, Seoul đúng là không thích hợp cho người già nghỉ ngơi, trời băng đất tuyết cũng sẽ có nhiều nguy hiểm. Nhân lúc không có nhiều công việc bận rộn sắp xếp thời gian, đi khảo sát một chút, nếu thấy được thì quyết định luôn, sớm hoàn thành mọi việc.

Hai bà điên vừa nghe tôi nói muốn đi xuống Busan, sống chết bắt tôi ôm dừa về cho họ, họ muốn ngồi xích đu dưới tán dù trong phòng khách, đội nón che nắng uống nước dừa, ăn cơm dừa, tôi hiện giờ không dám phản kháng vì sợ bọn họ không chịu ở bên chăm sóc cho Hyomin.

Chọn được thời gian và mua vé xong, buổi tối sau khi ăn cơm với Hyomin, tôi bắt đầu chuẩn bị đồ đạc lên đường, đơn giản chỉ mang theo mấy bộ quần áo cùng với vài vật phẩm cá nhân. Tôi đối với khí hậu nơi đó cũng không quen thuộc, mặc dù có xem dự báo thời tiết cũng không thể biết rõ được, hiện giờ Seoul đã gần cuối năm, tôi không tưởng tượng nổi nếu không có áo khoác và áo bông mùa đông thì cảnh tượng sẽ thế nào. Xếp đồ xong tôi đi tắm, sau đó tựa vào đầu giường cùng xem TV với Hyomin, thật ra thì tôi rất muốn cô ấy đi cùng tôi, lấy danh nghĩa người yêu, đồng thời cũng là người thân tiến vào cuộc sống của tôi nhưng tôi không nói ra với cô ấy, một phần là bởi tôi không muốn cô ấy ngồi máy bay chịu khổ, sợ cô ấy sẽ lo lắng bất an, một phần là không muốn cô ấy băn khoăn, dù sao cô ấy và Hyojoon cũng từng xảy qua chuyện không vui, suýt chút nữa vì tôi mà cắt đứt quan hệ hợp tác ba năm của hai người.

Cô ấy vẫn tựa vào người tôi nhìn màn hình TV, không nói lời nào, tôi kéo chăn đắp lên bụng cô ấy, dùng giọng điệu tự nhiên nói với cô ấy.

"Minnie...''

"Ơi?"

"Công trình xây dựng thị trấn của chị và Hyojoon còn bao lâu nữa thì hoàn thành?''

Tầm mắt cô ấy rời khỏi màn ảnh, quay đầu nhìn tôi, rất nghiêm túc nói.

''Công trình đó mất ba năm, sang năm hẳn có thể làm xong, sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?"

Tôi lắc lắc đầu, nở nụ cười.

''Không có, chỉ là thuận miệng hỏi thôi''

"Yeonnie, từ trước đến giờ em chưa từng hỏi chị mấy chuyện này''

Tôi nghĩ một chút, nhìn cô ấy hỏi.

''Minnie, chị muốn đi cùng em không?"

Cô ấy mỉm cười, gật đầu.

''Muốn, nhưng chị không thể đi cùng em''

Nói xong, cô ấy dựa trở lại vào người tôi.

''Yeonnie, chắc em nghĩ chị vì Hyojoon nên không đi cùng em đúng không? Bọn chị bây giờ gặp nhau cũng thoải mái, anh ấy cũng xem chị như người nhà mà đối đãi, sở dĩ chị không đi với em là vì nghĩ như vậy là không cần thiết. Thật ra về tình mà nói, chị và chị dâu có vai trò giống nhau trong gia đình, đều là những thành viên gia nhập sau, mặc dù chị với em chỉ như một nhưng dù sao em và Hyojoon mới là con ruột của ba mẹ, do đó chuyện này nên là hai người đi làm. Nếu như chị đi sẽ ảnh hưởng đến quyết định của em, cũng như nếu chị dâu đi sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Hyojoon vậy''

Tôi thoải mái gật gật đầu, ôm vai cô ấy thật chặc, cô ấy thật sự là người nghĩ cho tôi nhiều nhất trên đời.

"Minnie, cảm ơn chị''

Cô ấy chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt gian tà nhìn tôi.

''Vậy em muốn cảm ơn chị thế nào đây?"

Tôi thản nhiên chấp nhận khiêu khích của cô ấy, học dáng vẻ thần bí của cô.

"Hìhì, chờ em một chút''

Tôi xuống giường lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo ra, ôm nó chui lại vào trong chăn, đặt lên tay cô ấy, gương mặt cô ấy tỏ vẻ tò mò khó tin.

"Đây là cái gì?"

''Chị mở ra xem thử đi''

Hyomin cười mở hộp ra, bên trong là chiếc chuông gió màu tím, khi tôi đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ vô tình nhìn thấy, cảm thấy rất đẹp hơn nữa âm thanh cũng rất êm tai nên bỏ tiền ra mua.

Cô ấy tựa hồ vô cùng ngạc nhiên thích thú, nhìn chuông gió một chút rồi lại nhìn tôi, cười như một đứa trẻ.

"Thích không?"

"Ừm, thích''

Tôi lấy chuông gió trong hộp ra, âm thanh thanh thuý dễ nghe phút chốc truyền ra. Tôi nhìn đồ vật hình xoắn ốc trong tay bắt đầu thấy chút khó khăn.

''Nên treo nó ở đâu mới thích hợp?''

Cô ấy cũng bắt đầu nhìn bốn phía, cuối cùng cô ấy chỉ ra cửa.

''Yeonnie, treo ở đó đi''

"Dạ''

Xuống giường, tôi lấy một cái móc dính dán xuôi theo mép cửa, sau đó treo chuông gió lên. Cô ấy đi đến lấy tay nhẹ nhàng chạm vào một hình trái tim màu tím, trong phòng tràn ra tiếng kim loại va chạm đinh đinh đang đang êm tai, cô ấy nhìn chiếc chuông gió đang đung đưa cười vui vẻ, mà tôi lại có chút ảo não, treo ở đây không phải là mỗi lần ra vào cửa sẽ đụng phải nó sao? Đụng hư thì làm sao bây giờ?

Cô ấy nhìn về phía chuông gió một hồi, đi tới kéo tay tôi nói.

''Yeonnie, ngủ đi, ngày mai em còn phải lên máy bay''

"Vâng''

Ôm cô ấy nằm trên giường, cô ấy khẽ hôn lên mặt tôi.

"Ngủ ngon''

"Ngủ ngon''

Nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro