Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa định đi ra ngoài, cô gái ngồi bàn bên cạnh liền đi vào, tôi lại chạm phải ánh mắt ban nãy, cô ta đóng cửa không cho tôi ra.

''Cô là T phải không? Tôi vừa nhìn đã biết ngay là đồng loại''

"Đồng loại? Phải, đều là nhân loại mà, có thể tránh ra một chút không?"

Tôi không quen biết cô ấy, cũng không có ý muốn biết, nhưng vừa nghe giọng nói đã sinh ra ác cảm.

"Haha, nói chuyện hay thật, có thể cho biết số điện thoại không?''

"Xin lỗi, tôi vừa mất điện thoại''

''Trùng hợp vậy sao? Tôi chưa bao giờ gặp được T như cô''

Cô ấy khoanh tay một bên bắt đầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới, một bên giả vờ cao quý.

"Có thể nhường đường không?"

"Được chứ, cô cho tôi số điện thoại, tôi sẽ để cô đi''

"Cô..."

"Jiyeon...''

Tôi đang sắp không kiềm được cơn giận thì nghe có người gọi tên mình, quay đầu lại thấy Giám đốc đang đứng phía sau.

"Jiyeon, chờ chị ở đây à?"

Giám đốc dịu dàng nhìn tôi cười, đi tới nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay tôi.

''Chị xong rồi, đi thôi''

''À, dạ''

Tôi nhất thời bị ánh mắt kia câu mất hồn, định đi mở cửa, cô gái kia lại tiếp tục ngăn cản, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tôi nói để số điện thoại lại thì mới đi được''

"Nếu không thì sao?"

Ánh mắt dịu dàng vừa nãy của Giám đốc thoắt cái trở nên lạnh lùng, tỏa ra khí thế không thể xâm phạm.

"Không à? Cô cũng không hỏi tôi là ai? Wang Ni tôi chưa từng bị T từ chối''

Khuôn mặt ngày càng khó coi hướng về phía Giám đốc.

''Có phụ nữ bên cạnh cũng vậy thôi''

Sắc mặt Giám đốc không chút thay đổi, hơi nhăn mày, lạnh lẽo nói.

"Cô là con gái Wang Goon?''

"Haha, cô cũng có chút hiểu biết đó, ông trùm vật liệu xây dựng Wang Goon chính là cha tôi''

Vẻ mặt tự phụ của cô ấy làm người ta muốn tát cho vài cái, tôi định đẩy cô ấy qua một bên thì Giám đốc nhẹ kéo vai tôi, cười nhẹ.

"Cô về nói cho Wang Goon biết, ông ta sắp không còn là ông trùm rồi''

"Ăn to nói lớn vậy sao? Cô là ai?''

Cô ấy lộ ra vẻ ngờ vực.

"Park Hyomin''

Giám đốc vừa nói ra, khí thế của cô ấy nhanh chóng biến mất, mặt lập tức tối sầm, khoanh tay, sợ sệt hỏi.

"Cô chính là Tổng tài HD, Park Hyomin?"

''Có thể tránh ra chưa?"

Tôi không đợi cô ấy nói xong vội vàng đẩy qua,   mở cửa theo Giám đốc ra ngoài, đằng sau vẫn nghe tiếng cô ấy nói vào điện thoại.

Quay lại chỗ ngồi, Qri và Eunjung vẫn đang tán  hưu tán vượn, tôi vội hối hai người ra về, tôi không muốn lại nhìn thấy gương mặt đáng  ghét đó nữa. Ra khỏi quán rượu, Qri sống  chết không chịu về nhà, muốn đi KTV, Eunjung cũng theo phụ họa rằng phải giãn gân giãn cốt, Giám đốc có vẻ như không hề bị việc khi nãy làm ảnh hưởng, luôn cười rạng rỡ còn nói tối nay cô ấy mời. Không có cách nào, thiểu số phải phục tùng đa số, lên xe, tôi bắt đầu nói về việc lúc nãy.

"Hyomin, cô gái vừa rồi là ai? Sao lại coi thường người khác quá vậy?"

"À, cha của cô ấy có một công ty buôn bán vật liệu xây dựng, có chút tiền mới có thể ngang ngược như vậy, trước đây từng nghe nói Wang Goon có một người con gái rất hoang đàng, không ngờ lại gặp ở đây. Sao vậy? Sợ xảy ra chuyện à?"

Nói xong quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của tôi, nhẹ nhàng cười, lại vỗ nhẹ lên đầu tôi.

"Wang Goon ngày trước là dựa vào HD mà làm giàu, bây giờ cũng vậy, không có HD, ông ta sẽ không kiếm được tiền''

Một câu nói của cô ấy làm tôi vô cùng nhẹ nhõm.

"Chả trách sao vừa mới nghe đến tên chị chợt giống như chuột gặp phải mèo, thì ra là cả gia đình đều nằm trong tay chị''

"Thật ra thì cũng không nghiêm trọng vậy đâu, nhưng tổn thất của ông ấy thì cũng không phải là ít''

Ánh mắt của cô ấy chợt kiên định nhìn vào   phía trước, tựa như vừa quyết định một chuyện gì đó.

"Sao lại có cô gái như vậy chứ''

Tôi nhớ lại vẻ mặt ngông cuồng của cô ấy, máu  nóng lại chợt dâng lên đầu, Giám đốc cười cười không nói gì. Không khí chợt trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tôi nhỏ giọng mở miệng.

''Hyomin...''

"Sao?"

''Em phát hiện sau khi chị từ Mỹ về đã thay đổi rất nhiều''

"Thật không? Thay đổi thế nào?"

Cô ấy nghiêng người chống tay vào má, nheo mắt hỏi tôi.

"À, là chị cười nhiều hơn''

Tôi nhìn cô ấy mở to miệng cười, thật ra là cười ngây ngô, cô ấy cũng cười.

"Thật sự cũng không có gì, chỉ là trong thời gian đó đã nghĩ thông suốt một số chuyện nên tâm trạng cũng tốt hơn''

"Cười nhiều vẫn tốt hơn, cười một cái sống thêm ít nhất mười năm, một nụ cười tác động đến bảy mươi hai dây thần kinh trên mặt, da mặt sẽ đẹp hơn đó''

"Jiyeon, em cũng thay đổi, không còn khách sáo như trước, thích nói đùa với chị''

"Em là người khó tiếp xúc, khó gần gũi, nhưng chỉ cần qua một thời gian, có khi em lại thành làm phiền chị mất''

"Không đâu, đùa giỡn như vậy rất vui''

Cô ấy chợt để mắt đến cổ tay tôi, giọng nói bỗng trầm xuống.

"Đồng hồ chị tặng em không thích à?"

"Thích"

"Vậy sao lại không đeo?"

Tôi vừa định giải thích, đã bị cô ấy ngắt lời.

"Vì rất quý, nên không nỡ đeo''

Tôi bị sự thay đổi cảm xúc đột ngột của cô ấy làm hơi sợ, không dám nói to, khi cô ấy nói chuyện lạnh lùng quá uy nghiêm, cả ánh mắt cũng lạnh như vậy. Chiếc đồng hồ cô ấy tặng   tôi khi từ Mỹ về, mới nhìn qua đã biết là rất xa xỉ, huống chi đây là món quà đầu tiên cô ấy tặng cho tôi nên tôi không dám đeo vào, nhưng một tháng nay cô ấy chưa từng nói đến vấn đề này, sao hôm nay lại phản ứng mạnh như vậy?

Cô ấy quay đầu đi, một lúc lâu không nói gì, tôi cũng không dám nhiều lời nữa, xe vẫn trên đường đến KTV, lúc xuống xe cô ấy mới bình thản nói.

"Jiyeon, chỉ có những thứ để trong lòng mới là thứ quý giá nhất''

Nói xong, cô ấy mở cửa xe, không quay đầu lại mà đi thẳng.

Hyomin, thật ra thì em vẫn luôn đặt chị trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro