Chap 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không còn cảm thấy đau có lẽ vì đáy lòng đã tuyệt vọng, tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

"Hyomin, cảm ơn chị''

Cảm ơn chị cho em cảm giác được yêu thương, được cảm nhận tình yêu ngọt ngào lẫn cay đắng. Cảm ơn chị cho em một đêm như vậy, mặc dù cuối cùng chỉ còn sự tiếc nuối, cũng cảm ơn chị đã thắp lên một khoảng đường tươi sáng trong đời em, kí ức của em sẽ vì chị mà được lấp đầy, cuộc sống của em vì chị mà có thêm nhiều màu sắc, em không hối hận vì mình rút lui bởi vì hôm nay em đã nhìn thấy chị có hạnh phúc viên mãn.

Tôi thật may mắn, ông trời rất công bằng, cướp đi của Hyomin hai mươi năm tình yêu thương của mẹ, trả lại cho cô ấy một đời hạnh phúc bình yên. Đối với tôi đây là kết cục tốt nhất, cũng là lý do cho quyết định của tôi.

Cô ấy nhẹ nhàng lắc lắc đầu trên vai tôi, rời khỏi người tôi, quay trở lại. Tôi xuống lầu đem vứt vỏ chai rượu, rửa chiếc ly để vào chỗ, thay giày, mở nhẹ cửa, lái xe trở về.

Tôi nghĩ là nước mắt sẽ tuôn tràn trên mặt tôi, tim sẽ đau quặn lại, nhưng mà tôi lại trở nên bình tĩnh, trong lòng không một gợn sóng, không vì chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy mà khổ sở, cũng không vì tình yêu của họ mà bi thương, tôi nghĩ là tôi đã thật sự buông tay.

Từ lúc yêu cô ấy hèn nhát, đến khi rời xa cô ấy đau khổ, mất đi cô ấy tuyệt vọng, tôi dường như không có niềm vui thật sự, cũng không có hạnh phúc thật sự. Tôi thật sự không phải người biết cách yêu thương, tôi sẽ không vì yêu mà quên đi mọi thứ, cũng sẽ không để tình cảm làm mất đi lý trí. Tôi rất ích kỉ, ích kỉ đến mức chỉ yêu chính mình, ích kỉ nghĩ vì tổn thương chính mình mà buông bỏ tình yêu.

Về đến nhà, cửa phòng Eunjung vẫn còn đóng, tôi xuống bếp làm điểm tâm, ăn một chút rồi ngã lên giường, trùm đầu ngủ say.

Có lẽ mùa đông này là mùa đông không bình thường, đã thay đổi mọi thứ của tôi, cuộc sống tĩnh lặng của tôi ngày trước cũng như thế giới lặng lẽ của tôi.

Mơ mơ màng màng ngủ say bị đánh thức bởi một loạt tiếng chuông dồn dập, tôi dụi dụi mắt, sờ tới điện thoại.

"Dì à, làm sao vậy?"

"Jiyeon, dì xin lỗi con, công ty bị cháy rồi...''

Bên tai truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của dì.

"Jiyeon..."

Tôi từ trên giường ngồi dậy, định hỏi sao lại thế này, sao lại tự nhiên phát cháy? Nhưng lại sợ hỏi như vậy sẽ làm dì càng thêm tự trách.

"Dì à, đừng vội, con chạy qua ngay''

Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội mặc quần áo, đi ra thấy Eunjung đang ăn điểm tâm.

"Eunjung, cho mình mượn xe, mình phải ra ngoài một chuyến''

Không đợi cô ấy nói chuyện, tôi cầm chìa khóa xe chạy ra cửa, vội vàng lái đến công ty, xuống xe thấy một đám người vây quanh ở cửa. Trong không khí bụi bay mịt mù, trong sân có hai đống gỗ đã bị đốt cháy thành than, bên cạnh đống gỗ cũng có dấu vết bị đốt. Tôi vọt vào trong nhà, dì nhìn thấy tôi, nước mắt rớt xuống.

''Jiyeon, dì xin lỗi con..."

"Dì, nói chuyện này làm gì, cái này không phải lỗi của ai cả, nếu xin lỗi thì con phải xin lỗi dì dượng. Chúng ta là người một nhà, đừng nói như vậy''

Dì lau nước mắt gật đầu, tôi biết bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, cũng không phải xin lỗi có thể giải quyết được vấn đề, hiện tại quan trọng nhất là làm rõ mọi chuyện.

"Dì, dì và dượng có ai bị thương không?"

"Không, lửa cháy lúc nửa đêm, dì và dượng đều đang ngủ, nếu không phải hàng xóm nhìn thấy thì dì dượng cũng không biết''

"Nửa đêm, buổi tối có người nào đáng ngờ không?"

"Không có, dì và dượng con trước khi ngủ đã khóa hết các cửa lớn, cũng kiểm tra một lần, thấy không có gì mới đi ngủ. Ai biết vẫn xảy ra chuyện...''

"Dì, đừng gấp, coi như của đi thay người, chuyện này không ai đáng trách cả, công ty vật liệu xây dựng nào mà không từng xảy ra chuyện. Dù sao thì chỉ có hai kiện gỗ, tổn thất cũng không lớn, không có gì đâu''

"Jiyeon..."

"Dì, đều là người một nhà đâu phải ai xa lạ, dì dượng ở đây kiểm tra lại, con ra ngoài xem một chút''

Ra cửa, nghe hàng xóm nói là khoảng ba giờ sáng phát hiện cháy, lúc nhìn thấy thì hai đống gỗ đã cháy gần hết, không thể cứu được nhưng cũng may là mấy chỗ khác còn có thể dập lửa, nếu không chỉ trong một đêm, mấy chục vạn sẽ tan thành tro bụi. Tôi tỉnh táo hơn một chút, nhìn lại những thứ đã cháy, dù có cứu được cũng không còn giá trị, nhiều nhất chỉ có thể thu hồi vốn, thậm chí có thể mất trắng. Cả gia tài của tôi suýt tí nữa là bị lửa đốt sạch, hàng bị cháy không nói, còn phải bồi thường cho người ta.

Đang lúc kiểm tra thiệt hại, điện thoại lại reo lên liên tục, tôi cũng không kịp nhìn là ai gọi đến vội đưa lên nghe, giọng nói oang oang truyền thẳng vào tai,

"Khủng long con, xảy ra chuyện gì?''

"À, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi''

"Chuyện nhỏ con khỉ, mau khai thật với bà''

Eunjung bên kia bắt đầu rít gào, tôi quay sang nhìn những đầu gỗ còn đang bốc khói.

"Thật ra không có chuyện gì lớn, chỉ là phát hỏa thôi''

"Cháy? Có ai bị thương không? Cháy nhiều hay ít?"

"Người không bị thương, không cháy nhiều lắm, buổi tối trời lạnh, tự nhiên bốc cháy''

"Khủng long con, cậu giỏi lắm!"

Không chờ tôi nói xong, điện thoại chợt bị ngắt. Tôi chạy nhanh vào kho xua khói đi nhưng không thể, không đóng cửa được cũng không thể để bay sang những nhà khác, đang tính toán xem phải xử lý thế nào cho tốt thì thấy Eunjung bước xuống khỏi taxi, nhìn một đống hỗn độn, lớn tiếng.

"Cái này con gọi là chuyện nhỏ?''

Vừa nhìn vừa vọt tới đứng cạnh tôi.

"Sao lại thế này? Sao mà cháy tốt như vậy?"

"Không biết, nửa đêm thì cháy''

"Nửa đêm? Nửa đêm không ai tới, không ai thức, có thể cháy à?''

"Ừm, mình cũng thấy thần kì''

Eunjung hung hăng đẩy đầu tôi.

"Cậu còn có thể cười hả? Cậu đúng là ngàn năm bất tử vạn năm quy''

"Cảm ơn cậu chúc thọ mình sống ngàn năm vạn năm, đến lúc đó cậu còn phải gọi mình là bà cô đó''

"Cậu giỏi lắm, cậu chỉ xứng gọi là khủng long con thành tin thôi''

Tôi vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy dồn dập tiếng xe, dừng trước cửa một chiếc xe tải, từ trong từng người chạy xuống, đều hướng vào trong sân, không chờ tôi kịp phản ứng thì Qri cũng chạy vào sau cùng, giữa sân nhìn vài vòng, thở hổn hển hỏi.

"Lửa đâu? Lửa đâu? Không phát nói cháy hả?"

Lúc sau lại nhìn chằm chằm Eunjung hỏi.

"Không phải cậu nói cháy sao? Lửa đâu rồi?"

Eunjung chỉ chỉ hai đống gỗ đã cháy đen bên cạnh, Qri quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Xong rồi hả? Mình còn tưởng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng''

Lúc ấy tôi chỉ có một ý tưởng, là phải giết chết cô ấy, không lưu tình đem ra xử tử ngay lập tức.

"Qri, mình không chờ cậu tới đã dập tắt lửa, chắc là cậu đặc biệt thất vọng?"

"Thất vọng thì không, chẳng qua là có chút tiếc nuối. Mình vừa nghe thấy chuyện của cậu, lôi hết người ở công ty đến đây cứu hỏa, không ngờ khi tới vẫn muộn''

Qri đi vòng quanh đống than bụi mịt mù kia, vẻ mặt không vui.

"Không, không, Giám đốc Lee nể mặt như vậy sao có thể làm ngài không hài lòng chứ? Bây giờ mình đi châm lửa, làm Giám đốc Lee vui lòng''

Nói xong tôi đi qua hướng đối diện, Qri giữ chặt tôi.

"Không cần, không cần, chuyện này thực sự không cần, sau này còn nhiều cơ hội, Giám đốc Lee tôi đây không vội, không vội''

"Vậy cảm ơn Giám đốc Lee"

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo''

"Cậu có tin hôm nay mình xử cậu tại đây không?"

"Jiyeon, chuyện này vài chục năm sau hãy nói, trước mắt thì cho nhân viên mình vào nơi ấm áp một chút''

Qri không để ý đến tôi dẫn hơn mười người tiến vào trong nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro