Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jiyeon, xảy ra chuyện gì?"

Khi tôi đang bị sự thẹn thùng này làm mê dại thì từ đầu hành lang truyền đến tiếng nói quen thuộc.

"Anh, em đánh người của phòng cháy''

Anh nhìn tôi, ngẩn người một lúc.

"Jiyeon, mặt em sao vậy?"

"Anh, mặt của Jiyeon là bị bọn chúng..."

Qri đem sự việc nói lại một lần, Hyojoon lông mày vẫn nhíu chặc,

"Jiyeon, công ty bị cháy có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng không nhẹ''

"Hiện giờ giấy chứng nhận là chuyện nhỏ, quan trọng là thương thế mấy người đó thế nào rồi? Em đánh người tới mức phải nhập viện, bị truy tố trước nhất là tội tấn công cảnh sát, ngăn cản người thi hành công vụ, làm trọng thương người ta là cố ý gây thương tích. Đây là chuyện lớn, nếu bị phán quyết sẽ không dưới ba năm''

"Anh, là bọn chúng ra tay trước đánh Jiyeon, sao chúng ta lại phải chịu trách nhiệm?''

"Qri, chúng ta không sai, nhưng mười mấy người đánh ba vậy thì không nói được, dù có tự vệ thì cũng không thể làm vậy''

"Anh, đừng vội, đợi xem thế nào rồi nói sau, chuyện này rõ ràng là có người cố ý gây sự. Em đã qua hỏi thăm chỗ Jang đội trưởng, trước tiên điều tra rõ vụ hỏa hoạn rồi tính tiếp''

Suy nghĩ của Hyomin luôn luôn bình tĩnh như vậy.

"Được, anh có người bạn bên phòng cháy, anh cũng qua chào hỏi trước một tiếng. Hyomin, chuyện bên công ty vật liệu anh giao cho em, bất kể chuyện thế nào cũng phải đè xuống, không thì Jiyeon xong rồi''

"Anh, yên tâm đi, Jiyeon sẽ không có việc gì đâu''

"Jiyeon, em đừng lo lắng, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu''

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hyojoon, nhìn thấy ánh mắt anh tràn đầy ấm áp và kiên định, tôi tin tưởng gật đầu.

Eunjung sau khi đi ra khỏi phòng cấp cứu, tinh thần nhàn nhã, thấy bốn người chúng tôi đều ở đây, không để ý đến ai chỉ bừng bừng căm phẫn.

"Qri, cậu nói cái tên đầu hói thịt nhiều da dày, hai chúng ta đá như vậy mà mông cũng không bị làm sao, vậy mà nằm một đống giả chết''

"Hắn là giả bộ à? Sớm biết như vậy mình nhắm vào đầu hắn mà đá, thật hối hận''

Qri vỗ đùi.

''Eunjung, bọn chúng rốt cuộc thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không?"

"Đại khái chỉ trầy trụa một chút, một bên xương sườn bị gẫy, một tên đầu bị đá mấy lỗ, tên hói đầu không bị gì, chỉ gãy sống mũi, rách mông''

"Thế này mà còn không phải chuyện lớn?''

Hyojoon có chút chịu không nổi.

''Tên hói đầu kia là người nào?"

"Đầu mập tai to, trên đầu không có mấy sợi tóc, mũi to, mắt nhỏ, môi dày, tóm lại hắn chính là quái vật, liếc nhìn một cái thì ói mấy năm''

Sắc mặt của anh có một chút thay đổi.

"Mấy em đánh đại đội trưởng của phòng chữa cháy rồi, bây giờ việc lớn thật rồi, người đó anh biết, phía trên có chống đỡ, bị đánh thành như vậy không có chuyện hắn bỏ qua. Eunjung, bệnh viện của em nhanh bố trí cho bọn chúng, phải là phòng bệnh tốt nhất, anh và Hyomin chạy bên ngoài một chuyến, Jiyeon và Qri ra ngoài mua quà, nói lời xin lỗi trước, mặc kệ hắn có thái độ gì nhưng phải để cho hắn có chút thể diện. Dù sao cũng là chúng ta đánh người, việc này phải giải quyết sớm''

"Nói xin lỗi? Anh, hắn đem Jiyeon ra đánh còn phải xin lỗi hắn?"

Eunjung lại nói.

"Eunjung, nói là nói như vậy, nhưng chúng ta đánh người như vậy cũng không đúng, việc này giải quyết không tốt Jiyeon có thể vào tù''

"Việc này là do em, nếu không phải vì em thì cũng không dến nỗi đánh nhau, Jiyeon là vì em mà chịu một bàn tay, nếu vào tù thì phải là em vào, không liên quan gì tới Jiyeon''

Tôi kéo nhanh cái người không não này qua một bên.

"Eunjung, đầu cậu không có óc à? Công ty là của mình, có chuyện xảy ra thì mình phải chịu trách nhiệm. Cậu có thể giải quyết gì chứ? Mau đi lo sắp xếp cho mấy người kia đi, đừng làm khổ mình nữa''

''Eunjung, sự tình chưa có gì rõ ràng, mình cùng với anh ra ngoài xem thử rồi hãy nói, cậu và Jiyeon không ai có việc gì đâu''

"Hyomin, chúng ta đi thôi''

Hyomin nhìn thoáng qua tôi rồi đi theo Hyojoon, sau đó tôi và Qri cũng đi ra ngoài bắt đầu quá trình đấu trí gian nan với ba tên nằm trong bệnh viện.

Mua xong lễ phẩm chuẩn bị cùng Qri đi xin lỗi, phòng bệnh đã chật kín người, đại đa số chỉ là giả vờ, chỉ có mấy người nhà. Tôi cầm theo đống đồ kéo Qri ra ngoài.

"Qri, đợi một lát hãy vào, bên trong nhiều người lắm''

"Ừm, được, nếu như bọn chúng thấy chúng ta mà tức giận muốn đánh, hai ta qua bên kia trốn''

Chúng tôi đi đến khu hút thuốc, đặt đồ vật lên cửa sổ.

"Qri, thì ra lá gan của cậu còn nhỏ hơn mình''

"Sao lại nói là nhát gan? Cái này gọi là coi trọng sinh mạng, Đại trượng phu biến tiến biết thoái, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt''

"Qri, cậu nói thử xem hai chúng ta đi xin lỗi không phải là có chút tự rước lấy nhục à?"

"Đúng, điều này hiển nhiên có thể khẳng định. Hyojoon ở ngoài xã hội nhiều năm như vậy, chắc chắn so với chúng ta hiểu biết rộng rãi hơn, anh ấy nói không thể sai, chúng ta nghe anh ấy sẽ không sai. Jiyeon, thật hâm mộ cậu có người anh như vậy''

"Hâm mộ gì? Bây giờ không phải cũng là anh của cậu hay sao? Hừ, so với mình còn thân thiết hơn, bây giờ không biết mình có phải là máu mủ ruột thịt không nữa''

"Hắc hắc, ghen tị sao? Qri mình là người dễ thân thiết như vậy đó, thật không có biện pháp''

Qri dương dương đắc chí nói.

''Hai ta vẫn nên bàn bạc một chút xem lát nữa đối phó với tên hói đầu thế nào, đối phó với kẻ địch phải coi rẻ phương pháp, coi trọng chiến thuật, ta phải làm tổn thương quân ta xuống mức thấp nhất''

Tôi gật đầu đồng tình.

"Nhanh như vậy đã nói lời xin lỗi a''

Tôi quay đầu về nơi phát ra âm thanh.

"Wang Ni?"

"Thế nào? Không nhận ra?"

Wang Ni tựa đầu vào tường hút thuốc, vẫn là điệu bộ ghét đó.

''Cô chính là Wang Ni?"

Qri cau mày quan sát cô ta, Wang Ni đi tới liếc mắt nhìn Qri.

''Đổi nhanh vậy sao? Hừ, nhìn không ra cô đào hoa như vậy''

Một làn khói phun đến trước mặt tôi, tôi vội tránh ra.

"Cô ở đây làm gì?"

"Cô đánh cậu tôi, tôi tới thăm một chút không được sao?"

"Gã hói đầu đó là cậu của cô? Chả trách sao vừa tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa''

Qri bên cạnh nói một câu.

"Ngon! Mẹ kiếp cô lặp lại lần nữa!''

Wang Ni ném tàn thuốc xuống đất, chỉ vào người Qri, Qri gạt tay cô ta ra.

"Không phải, tôi nói sai rồi, cô và tên hói đầu ấy căn bản là không giống nhau, liếc hắn một cái nhiều lắm chỉ ói một ngày, còn liếc cô một cái thì phải ói cả năm a''

Wang Ni giơ tay lên định đánh Qri, tôi theo bản năng bắt lấy tay cô ả. Qri cầm lấy đồ trên bệ cửa sổ kéo tôi chạy ra ngoài, chạy đến phòng Eunjung mở cửa chui vào, mệt mỏi thở dốc, tôi cũng hổn hả hổn hển.

"Cái ả Wang Ni này cũng thật đáng sợ, may mà mình có tập chạy, nếu không cô ta đuổi kịp mất''

"Qri, mình nói cậu nhát gan, còn không chịu nhận''

"Không phải mình nhát gan, mình không sợ cùng cô ta đánh nhau, nhưng đây là bệnh viện, cô ta không biết xấu hổ chứ mình thì vẫn còn đó nha''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro