CHAP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, Hyomin lại từ quán bar đi ra, nhưng lần này thì khác. Cô không uống rượu mà thản nhiên khoác tay Hani rời khỏi đó. Hani đưa cô về đến nhà. Hyomin bước xuống xe, chào tạm biệt rồi đến mở cổng.

Bỗng cổ tay bị một người nắm lấy, lôi cô vào trong xe mặc cho cô không ngừng phản kháng.

Vì Hyomin phản kháng kịch liệt, không còn cách nào khác nên Jiyeon bế thốc cô lên vắt trên vai. Mở cửa vào căn hộ, Jiyeon mới buông Hyomin từ trên vai xuống. Vừa tiếp đất, Hyomin lập tức chạy đi nhưng lần nữa bị Jiyeon giữ lại. Nó đẩy cô vào tường và đưa hai tay lên chặn lại, khóa cô ở giữa.

"Đến đây rồi chị nghĩ em sẽ cho chị đi dễ dàng sao?"

Hơi thở của Jiyeon chứa đầy mùi rượu, Hyomin quay mặt đi để tránh.

"Vừa rồi chị đi cùng với ai?" - Jiyeon nâng cằm Hyomin, ép cô nhìn mình.

"Em tự nhìn mà không biết à?" - Hyomin vênh mặt, thái độ rõ ràng là đang thách thức. - "Đi cùng với Hani!"

Bàn tay Jiyeon vung lên, gạt hết mớ đồ trên bàn xuống đất. Biểu hiện của Jiyeon khiến Hyomin đắc ý cười. Một người như Jiyeon nhất định sẽ không chấp nhận việc người con gái của mình lại thân mật với người khác, đây là cách trả thù Hyomin dành cho Jiyeon?

Đôi khi muốn tổn thương một người không nhất định phải cầm dao đâm vào họ, chỉ đơn giản là cầm con dao ấy, tự đâm chính mình...

Cả căn nhà chìm trong im lặng. Một lúc lâu sau, qua kẻ răng Jiyeon rít lên một chữ:

"Được!"

Hyomin khó hiểu nhìn nó.

Dứt lời Jiyeon kéo Hyomin vào phòng ngủ và thô bạo đẩy cô lên giường. Tiếp theo, cả người Jiyeon ập xuống. Bờ môi phủ lên và ngấu nghiến môi Hyomin. Lúc này, cơ thể của Hyomin trở thành nơi để Jiyeon phát tiết. Nhưng, Hyomin chỉ nằm im như một khúc gỗ, cô không hề đáp trả nụ hôn của Jiyeon. Bị Jiyeon làm đau, cô cũng cắn chặt môi không kêu một tiếng.

Jiyeon đưa tay kéo mạnh khiến áo Hyomin rách toạc, nó quăng áo xuống sàn, bờ môi di chuyển đến cổ Hyomin, hôn dọc theo xương đòn của cô. Hyomin vẫn không thèm phản kháng. Trong lúc Jiyeon đang cuồng nhiệt hôn Hyomin thì đập vào mắt nó là dấu vết trên da cô, khi cô say sỉn trở về nhà vào tối, vì lảo đảo đi đã va đập phải nhiều thứ trong nhà, chi chít những vết bầm.

"Là do ai làm?"

"Không liên quan đến em!"

Jiyeon siết chặt lấy cổ tay Hyomin khiến nó gần như vỡ vụn, đau đớn khiến Hyomin nhăn mặt. Tiếp tục cúi xuống hôn, nhưng những dấu vết kia đập vào mắt Jiyeon khiến nó vừa đau lòng vừa tức giận. Nó buông Hyomin ra, đi đến tủ.

Hyomin chưa kịp ngồi dậy thì Jiyeon đã quay lại với tuýp thuốc trên tay. Nó thô bạo ấn Hyomin xuống, sau đó đưa thuốc vào ngón tay đặt lên da Hyomin nhẹ nhàng xoa. Hành động của Jiyeon khiến Hyomin hóa đá. Nhưng nó không để ý đến cô mà tiếp tục xoa cho cô. Khi đã xoa xong trên người Hyomin, Jiyeon mới để ý đến tay cô, vết thương khá dài và vẫn còn há miệng. Nó không nói gì mà xót xa nhìn cô nhưng Hyomin đã kịp quay đi.

"Chị hành hạ bản thân bằng cách này?"

Jiyeon hỏi, nhưng bản thân nó cũng sớm biết được câu trả lời. Tay bị thương như vậy là do bị mãnh vỡ thủy tinh của ly rượu làm đứt.

Hyomin không trả lời, cô quay đi. Jiyeon thôi không hỏi nữa, im lặng xoa thuốc cho cô. Xong việc, nó đứng dậy bỏ ra ngoài để lại mỗi mình Hyomin trong căn phòng rộng lớn. Hyomin nhìn xuống cơ thể mình, rồi lại nhìn về phía cánh cửa, ánh nhìn trở nên phức tạp bởi sự hỗn loạn trong nội tâm. Nhưng rồi sự hỗn loạn đó cũng nhanh chóng bị cắt đứt khi hình ảnh của chị xuất hiện trong đầu cô.

Jiyeon ngồi trên sofa ở phòng khách, nó cầm ly rượu lên và uống một ngủm rồi ngửa cổ, thở dài. Hai khuỷu tay Jiyeon tì lên chân, nó gục mặt xuống giấu đi ánh nhìn đau lòng của bản thân.

Sau khi mặc áo sơ mi của Jiyeon xong, Hyomin bước ra. Đến cửa phòng, cô khựng lại nhìn thấy cảnh tượng ở phòng khách. Nếu là trước kia, Hyomin nhất định sẽ chạy đến, ôm chầm lấy nó từ phía sau. Nếu là trước kia, Hyomin sẽ giằng ly rượu khỏi tay Jiyeon và không cho phép nó uống. Nếu là trước kia, Hyomin sẽ ngồi im lặng bên cạnh Jiyeon, cô không hỏi, nó không nói, chỉ là ngồi tựa vào nhau... nhưng đó là trước kia, còn bây giờ, Hyomin chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo.

Cô bước đến, lấy một cái ly, rồi đến bàn cầm chai rượu rót vào. Jiyeon giật mình, nó vội ngẩng lên nhìn Hyomin. Sau đó, cả người nó đóng băng.

Hyomin chậm rãi đưa ly rượu lên và uống cạn, hết ly này đến ly khác, rất thuần thục. Cô cầm ly rượu, rồi cúi xuống, đôi mắt đẹp đối diện với Jiyeon, cô nhếch môi. Jiyeon nhíu mày, ánh mắt của nó trở nên mơ hồ nhìn cô. Không biết là đau lòng hay là tức giận.

"Tại sao chị lại trở thành như vậy?"

Người con gái ngây thơ, thuần khiết trong lòng Jiyeon từ lúc nào đã trở thành một người như vậy, không còn như lúc trước. Nghĩ đến đó, lòng nó quặn đau. Nhưng, cô là con người thế nào? Vẻ ngoài mỏng manh, yếu đuối của cô chỉ để che đậy tính cách dữ dội bên trong. Vì yêu Jiyeon, mà chấp nhận rũ bỏ cái mac "thiên kim đại tiểu thư" đến làm việc cho nó, vì yêu Jiyeon mà để nó cưỡng ép. Còn bây giờ, vì chị gái, vì sự thật mà vứt bỏ nó và tự hành hạ bản thân mình. Với tính cách của cô, lựa chọn như vậy không khiến nó khó hiểu, mà khiến nó chua xót nhiều hơn.

"Có nên cảm ơn công lao của em không?"

Trái với vẻ đau lòng của Jiyeon, Hyomin trưng ra khuôn mặt với nụ cười khinh khỉnh. Không đợi Jiyeon phản ứng, Hyomin đã xoay lưng đi về phòng, lúc đi còn đưa ly rượu lên uống một hơi. Cánh cửa gỗ đóng sầm lại.

Ánh mắt Jiyeon ban đầu là ngỡ ngàng, mở to sững sờ, cuối cùng thu lại thành đau lòng... nó lại gục đầu xuống.

Căn nhà rộng lớn với sự tồn tại cách biệt của hai người.

Jiyeon vẫn ngồi gục mặt trên ghế. Hyomin đứng tựa người vào cửa sổ phòng ngủ, buồn bã nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

Từng ngụm rượu cay xè đều đặn trôi vào lòng. Đêm dài cứ chầm chậm trôi qua.
=================

Jiyeon thức dậy khi trời đã sáng hẳn, nó thấy cửa phòng mở toang nên vội chạy vào. Hyomin đã đi khỏi. Nó thở dài, ánh mắt liếc về phía đầu giường, có một tờ tiền cùng mảnh giấy nhỏ ghi vỏn vẹn hai chữ "Tiền Thuốc". Siết chặt mảnh giấy khiến nó nhăn nhúm, Jiyeon quẳng đi.

Sáng sớm, Hyomin đã vào bệnh viện. Cô không làm gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm nhìn Qri đang thở bằng mask oxy trên giường bệnh. Hyomin không ngừng nói chuyện với Qri, mỗi khi có chuyện gì, cô thường dùng cách này để tâm sự với Qri. Chẳng qua là tự Hyomin nói rồi tự mình nghe. Mặc kệ, dù sao có thể giải bày phiền muộn trong lòng cũng khiến Hyomin vơi đi phần nào.

"Em cứ nghĩ bản thân em sắt đá lắm, vậy mà... em vô dụng lắm phải không Qri unnie? Chỉ vì chút chuyện như vậy mà trái tim ngốc nghếch này lại rung động..."

"Chị, lúc đó, em rất muốn giết chết Jiyeon để trả thù ho những gì em ấy đã gây ra, nhưng, sao em lại không nỡ xuống tay. Nếu Jiyeon chết, chúng ta có thể sống vui vẻ, hạnh phúc như trước không? ... Hình như là không!"
=======================

Rời khỏi bệnh viện thì đã tối, như thường lệ Hyomin sẽ đến quán bar tìm Hani.

"Thưa cô, cô chủ hôm nay có việc nên không đến vào giờ này ạ. Cô ấy có dặn tôi là nếu cô đến thì tiếp đãi, xong việc cô chủ sẽ đến ạ." - Khi Hyomin hỏi nhân viên về Hani, thì Nhân viên trả lời. Rồi cô chỉ gật đầu.

Được một lúc, Hyomin cô đơn một mình trên bàn rượu. Bỗng Jiyeon bước đến, nó đắc ý kéo cô đi không quên để lại tiền rượu.

"Em làm cái gì vậy?" - Hyomin bực tức nhìn Jiyeon khi giằng tay khỏi tay nó, hai người lúc này đã vào trong căn hộ. Trái ngược với thái độ của Hyomin, Jiyeon chỉ đáp lại một cách bình thản.

"Đưa chị đến đây uống rượu!"

"Vừa rồi tôi ngồi đợi Hani, em kéo tôi đi như vậy người khác sẽ hiểu lầm."

"Càng tốt, chị tiếc hả?"

"Tùy em nghĩ!"

Không để Hyomin tiếp tục nói, Jiyeon đã bế thốc cô đi vào phòng. Nó nhẹ nhàng đặt Hyomin xuống, không còn thô bạo như hôm qua. Quơ lấy tuýp thuốc đã để sẵn ở đầu giường, nó ấn Hyomin xuống, bắt đầu thoa cho cô. Trong suốt quá trình Jiyeon xoa thuốc, Hyomin quay đi không thèm nhìn đến Jiyeon.

"Vẫn chưa lành."

Những ngày tiếp theo đó, Jiyeon liên tục quấy rầy Hyomin, không để Hyomin có cơ hội đi với Hani. Lần nào cũng vậy, nó đều đưa Hyomin về nhà, không làm gì, chỉ xoa thuốc cho Hyomin rồi đi ra ngoài. Để rồi mỗi sáng thức dậy, thứ duy nhất chờ Jiyeon trong phòng chỉ là tờ tiền mỏng tanh trên giường. So ra, Hyomin còn vô tình hơn cả nó.

Suốt một tuần lễ, dấu vết trên người Hyomin phai nhạt dần có chổ còn lặn mất tăm nhưng Jiyeon vẫn đến phiền khiến Hyomin nổi điên. Lúc này, cô muốn lập tức chấm dứt mọi chuyện tại đây. Cô không muốn đêm nào cũng phải dằn vặt bản thân giữa việc Jiyeon còn yêu cô hay đang thương hại cô. Giày qua xéo lại như vậy, trái tim bé nhỏ của cô cũng mệt mỏi rồi.

"Em điên mấy ngày nay chưa đủ?" - Hyomin trừng mắt với Jiyeon, bàn tay của nó lúc nào cũng siết chặt cổ tay khiến cô vừa đau vừa khó chịu.

"Vẫn chưa, chị ở yên đây, đừng mơ đi với ai."

"Buông ra!"

"Không!"

Cái siết tay của Jiyeon khiến Hyomin đau nhức. Cô vung bàn tay còn lại tát vào mặt Jiyeon. Âm thanh cái tát vang dội cả không gian. Jiyeon sững sờ đưa tay lên một bên má nóng hổi và đang dần ửng đỏ. Hyomin ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Jiyeon.

"Em nhớ cho kỹ, hiện tại tôi là người của Hani, chứ không phải là người để em thực hành tài năng xoa thuốc của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro