CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lát sau, Jiyeon quay trở lại phòng với đồ ăn trên tay. Hyomin đang ngồi xếp bằng trên giường, nhìn mãi vạt áo của Jiyeon đang vòng qua eo mình. Cô nghe tiếng động nên ngẩng lên, nhận lấy đồ ăn từ tay Jiyeon. Lúc này cô đang rất đói nên không thèm để ý mà ăn ngay. Jiyeon cũng không thích nói nhiều nên chỉ dặn dò ngắn gọn rồi ra ngoài.

"Sáng mai em đưa chị về."

Nhưng, Hyomin lại không phải là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời. Suốt đêm, nằm trên giường, cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Lại thêm vết thương hành hạ nên cô không tài nào ngủ được.

Trời chưa sáng, Hyomin đã lén mở cửa phòng ra ngoài. Nhìn thấy Jiyeon đang ngủ say ở sofa, tuy rất muốn bước đến nhưng cô lại không đủ can đảm. Cô sợ khi nhìn vào khuôm mặt đó thì lại tiếp tục lún sâu, như tối qua là một ví dụ. Vì vậy, Hyomin chọn cách im lặng rời đi.

Ngồi yên vị trên xe buýt, Hyomin lại thẫn thờ trôi theo dòng suy nghĩ, đến nơi, xe buýt dừng lại cắt ngang dòng suy nghĩ. Đứng trước cửa nhà, Hyomin hít sâu một hơi rồi đẩy cửa vào.

"Qri unnie!" - Hyomin hốt hoảng khi ngẩng lên thấy Qri.

Qri lo lắng nắm lấy tay Hyomin, nét mặt không kìm được sốt sắn:

"Em đi đâu bây giờ mới về? Em có biết chị lo lắm không? Đêm qua Soyeon cũng qua nhà Jiyeon không thấy em ấy nên chị qua tìm em, cũng không thấy em ở đây, chị đã ở đây cả đêm để chờ em. Hai em đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì cả, em xin lỗi đã để chị lo lắng..."

Hyomin ôm chầm Qri bật khóc. Mỗi khi buồn lòng, Hyomin đều dùng cách này để giải tỏa. Qri đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, chắc chắn hai đứa này có chuyện gì rồi. Chờ Hyomin nín, Qri mới đỡ cô đứng thẳng dậy, vô tình bàn tay sượt qua vết thương cô. Theo phản xạ, Hyomin nhăn mặt đau đớn, mồ hôi rịn ra trên trán.

"Em sao vậy?" - Qri tinh ý ngay lập tức nhận ra, vội nhìn xuống eo Hyomin. - "Áo này không phải của em?

"Em..."

Qri bước đến nắm vạt áo kéo lên, phát hiện ra miếng bông băng còn dính vài vệt máu của cô.

"Tại sao em lại bị thương?"

Hyomin rối bời, không biết trả lời thế nào, nhất định Qri sẽ rất lo lắng. Bố mẹ ở xa, chỉ có Qri làm chổ dựa, không tránh khỏi việc Qri tức giận khi thấy cô bị thương.

"Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?" - giọng Qri cao hơn một tông vì tức giận.

Hyomin vội vàng giải thích:

"Là hôm qua, trên đường về, em gặp một vụ ẩu đả.. !"

"Ẩu đả?" - Qri quan sát Hyomin, không tin tưởng lặp lại.

"Dae dae!!" - Hyomin liên tục gật đầu, lý do này dù sao cũng dễ chấp nhận. - "Vì vô ý mà họ quơ trúng em, nên suốt hôm qua em phải ở bệnh viện để theo dõi..."

"Em và Jiyeon không đi cùng nhau sao?" - Qri nghi ngờ hỏi.

"Dae... không ạ! Nói chuyện xong bọn em ai về nhà người đó nên trên đường về em gặp tai nạn này..."

"Giờ em còn đau không? Mau, mau theo chị đến bệnh viện kiểm tra lại và thay bông băng." - Qri níu tay Hyomin, định kéo đi.

"Không cần đâu!" - Hyomin rụt tay lại.

"Em có thể tự xử lý được, lát nữa em ra ngoài mua bông băng và thuốc!"

"Nhưng mà...!" - Qri không yên tâm nhìn Hyomin.

"Em không sao thật mà..."

Qri xót xa nhìn Hyomin, chung quy vẫn là do mình chăm sóc Hyomin không tốt. Dì dượng đã không ở cạnh em ấy, nhờ mình chăm sóc tốt cho em ấy. Giờ lại thành ra như vậy, dì dượng biết sẽ rất đau lòng, Qri thấy bản thân vô dụng biết bao.

Hyomin tuy đã lớn, nhưng tính tình lại rất hoạt bát, đôi lúc giống trẻ con. Qri lo lắng là điều đương nhiên.

"Chị xin lỗi, đã để em bị thương như vậy...!" - Giọng Qri run run, đưa tay lên áp vào khuôn mặt xanh xao vì mất máu của Hyomin.

"Em không sao, là em có lỗi đã để chị lo lắng. Lẽ ra em nên tìm cách nói với chị để chị không lo lắng...!" - Hyomin cười cười trấn an Qri.

"Bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ dọn qua đây ở với em."

Giọng Qri trở nên nghiêm túc. Hyomin không còn cách nào để từ chối.

"Dae...!"

"À, cô bé Hani hôm qua vì không gặp được em nên cũng lo lắng hỏi chị. Chị đã đưa địa chỉ nhà cho em ấy, em ấy nói sẽ đến gặp em!"

"Dae... cảm ơn chị"

"Bây giờ em ở đây đi, để chị ra ngoài mua thuốc về cho em."

"... Để em tự đi" - Hyomin ngăn cản Qri.

"Không! Ở nhà đi, em vừa về. Mau thay quần áo đi, chị đi rồi về ngay!"

"Nhưng..."

Hyomin chưa kịp nói thì Qri đã đi mất. Cô thở dài. Lúc này mới nhớ bản thân cả đêm không ngủ, lại sắp đến giờ đi học. Hyomin về phòng nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút, quả thật là một ngày thật dài.

Mặc dù Qri ra sức ngăn cản không cho Hyomin đến trường vì vết thương chưa lành nhưng cô vẫn bất chấp vết thương mà đến trường.

Hôm nay đến lớp, không thấy Jiyeon đi học, trong lòng cảm thấy buồn một chút. Rõ ràng là muốn tránh mặt Jiyeon, nó không đến lẽ ra cô phải thấy vui, nhưng tại sao lại thấy không vui một chút nào. Tự dưng, Hyomin thấy tâm trạng chùng xuống...

Về đến nhà thì đã trưa, Qri đang loay hoay dưới bếp, thấy Hyomin về cô liền chạy ra:

"Hyomin à!" - Cầm cái áo lạ trên tay, Qri gọi cô.

Hyomin lật đật đi vào.

"Cái này của ai?" - Qri giơ áo ra.

Hyomin giật mình, lúng túng... Qri nhìn biểu hiện của cô, với cả chiếc áo quen thuộc này.

"Của Jiyeon đúng không? Đêm qua em đã ở cùng Jiyeon?"

Hyomin ngơ ngác, tại sao Qri lại biết? Cái áo này Jiyeon hay mặc nên rất dễ nhận ra. Hyomin không còn cách nào khác, thừa nhận...

"Dae!!! Hôm qua là Jiyeon đã cứu em khỏi trận ẩu đả!"

"Vậy mau giặt trả cho em ấy đi!" - Qri cười cười nhưng trong lòng cũng hơi lo. - "Jiyeon và Soyeon rất kì lạ. Không phải đơn giản, Soyeon có chuyện gì đó không cho chị biết. Đối với Jiyeon tốt nhất là em nên cẩn thận thì hơn."

Hyomin không nói gì, chỉ gật đầu rồi cầm lấy áo. Ngồi giặt áo, tâm trạng không kìm được lại nghĩ đến Jiyeon. Khuôn mặt đó lại khiến trống ngực của cô được dịp đập dồn dập. Ép uổng bản thân thế nào cũng không thể xua khỏi tâm trí. Tự dưng cô lại nghĩ đến vấn đề: Cả hôm nay không gặp Jiyeon, có chuyện gì xảy ra sao?

Chính xác là một tuần tay Jiyeon không xuất hiện ở trường, cô cũng không đến nhà Jiyeon đàn vì Qri không cho phép khi vết thương chưa lành không thể vừa làm vừa học quá sức.

Ngày nào đến trường cô cũng mang áo theo nhưng lại thất vọng trở về. Những ngày không có Jiyeon, Hani được dịp trò chuyện nhiều hơn với Hyomin ở lớp, là Hani đã chu đáo với vết thương của Hyomin. Bên ngoài cười cười nói nói, nhưng trong lòng Hyomin lại vô cùng lo lắng cho Jiyeon.

Không biết thế nào mà Hyomin lại có suy nghĩ KHÔNG ĐƯỢC TỐT ĐẸP mấy lóe lên trong cô. Cô sẽ mang áo đến nhà trả cho Jiyeon. Biết rằng có hơi không đúng, nhưng cô có thể vịn vào cớ không muốn nợ nần gì Jiyeon, thật ra là muốn gặp Jiyeon nên mới phải làm vậy.

Hyomin vẫn mang trong mình suy nghĩ đó khi đứng trước cửa nhà của Jiyeon. Ngập ngừng, Hyomin đưa tay lên chuông cửa, rồi lại để xuống. Vẫn sợ hãi khi lại đối diện với Jiyeon. Hít thở sâu, cô cố gắng điều hòa lại tâm trạng hồi hộp của bản thân lúc này. Thu hết can đảm và dũng khí, Hyomin dứt khoát bấm chuông.

Nhiều giây trôi qua, vẫn không có động tĩnh. Cô mím môi, bấm thêm lần nữa. Vẫn không có.

Đến lần thứ ba, cánh cửa vẫn im lìm.

"Dì Jeon và cả Jiyeon không có ở nhà sao?" - Hyomin lẩm bẩm một mình.

Ánh mắt lướt qua khe cửa, hình như không khóa. Thở dài, Hyomin nhìn cánh cửa lần nữa. Cô mím môi, xem ra Jiyeon không có ở nhà là chuyện tốt. Vì vậy cô không cần phải đối diện với nó.

Hyomin từ từ mở cửa đi vào, bước vào trong, nhà không thấy ai đâu, dì Jeon sao lại để cửa như vậy. Cô đi ra sau tìm dì Jeon, vẫn không thấy.

Cô dừng lại ở cửa phòng của Jiyeon, hôm đó nó kéo cô vào trong đây thay áo, dù tối nhưng cô có thể ngửi được mùi của hoa lưu ly.

Trên tay cầm áo, Hyomin tò mò, ngón tay run run đưa lên các con số. Đến con số cuối cùng, cô ngập ngừng không dám bấm tiếp. Hít một hơi sâu, cô nhắm mắt, ấn tay vào. Âm thanh cửa được mở khóa vang lên ngay lập tức khiến cô ngạc nhiên. Vậy là hôm đó cô không hoa mắt nhìn nhầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro