CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin đẩy cửa bước vào, động tác nhẹ nhàng và có phần lén lút. Nếu nhớ không lầm, bên cạnh chiếc giường có bàn, cô sẽ đến đó và đặt áo lên. Hyomin nhón chân, chầm chậm bước đến bàn, Hyomin hoảng hốt lùi về sau khi thấy Jiyeon nằm trên giường. Hình như là nó đang ngủ.

Trấn tĩnh bản thân, Hyomin rón rén bước đến bàn, bước đi rất nhẹ vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Jiyeon. Đặt áo xuống, Hyomin thở phào một tiếng như trút được gánh nặng. Cô xoay lưng, toan rời khỏi phòng nhưng mắt lại không kìm được quay lại nhìn Jiyeon.

"Ngủ say đến không nghe thấy chuông cửa sao?"

Hyomin lẩm bẩm, nghi vấn, mặc dù rất muốn rời khỏi nhưng không hiểu sao đôi chân cô lại vô thức bước đến gần Jiyeon. Cô vốn định ngắm Jiyeon một lát rồi về ngay, vài giây thôi cũng được. Căn phòng tối đen, nhưng có thể thấy được khuôn mặt của Jiyeon. Nhìn người đang ngủ say trên giường, Hyomin bỗng thấy bình yên đến lạ. Ít ra, thì lúc này khuôn mặt của Jiyeon rất hiền lành, không còn lạnh lùng như mọi khi, lại im lặng và không ra lệnh cho người khác.

Nhưng, thấy mồ hôi rịn ra từ vầng trán của Jiyeon, Hyomin bất an. Rõ ràng là điều hòa đang bật... đột nhiên hơi thở của Jiyeon trở nên nặng nề. Hyomin vội đưa tay lên trán Jiyeon, phát hiện ra nó sốt rất cao. Dì Jeon đi đâu? Cửa mở, còn Jiyeon bị sốt cao như vậy. Cô vẫn chưa biết phải xử lý thế nào thì cổ tay đã bị Jiyeon nắm lấy, nó mệt mỏi mở mắt.

"Hyomin..."

Tim Hyomin đập mạnh một nhịp. Cô lúng túng lẩm bẩm:

"Sốt rồi..."

Jiyeon quá mệt mỏi để lên tiếng, nó chỉ gật đầu nhẹ một cái.

"Để chị nấu cháo cho em..."

Jiyeon không trả lời, nó nhắm mắt lại. Hyomin lật đật chạy ra bếp. Rất may, ở nhà còn thức ăn nên cô vội nấu ngay một nồi cháo. Trong lúc chờ cháo chín, Hyomin lấy nước ấm và khăn đem vào phòng, lau mặt cho Jiyeon, người đã chìm vào giấc ngủ say.

"Dì Jeon đi đâu mà lâu quá..." - Hyomin nói nhỏ một mình.

Cháo chín, Hyomin mang một bát to vào phòng, cô cũng không bật đèn lên vì bây giờ cho Jiyeon hạ sốt quan trọng hơn bí mật đó.

Hyomin đỡ Jiyeon ngồi dậy, để nó dựa vào thành giường, cô kiên nhẫn lay Jiyeon. Đến khi Jiyeon có phản ứng, cô mới chầm chậm đút cho nó. Trong cơn mơ màng, Jiyeon chỉ biết theo bản năng há miệng ra và nhận lấy.

Cuối cùng, Hyomin cũng hoàn thành công việc. Cô đặt Jiyeon nằm xuống giường và đắp chăn cho nó. Nhìn vào nhiệt kế thấy nhiệt độ đang giảm. Hyomin yên tâm ra ngoài đóng cửa lại.

Một lúc lâu sau đó, dì Jeon trở về, tay ôm khư khư đống thuốc. Bà ngạc nhiên khi nhìn thấy Hyomin đang ngồi bên cây đàn. Cô nghe tiếng động liền quay sang nhìn...

"Dì... dì đi đâu mà lâu vậy? Jiyeon em ấy..." - Hyomin đứng lên nói

"Lúc nảy Jiyeon bị sốt cao, vì không biết chạy xe nên dì phải đi bộ ra ngoài mua thuốc cho Jiyeon, nhà thuốc khá xa... mà sao con lại ở đây?" - Dì Jeon nhìn Hyomin đầy kinh ngạc.

"À... dae! Con đến trả áo cho Jiyeon... có vẻ em ấy đã hạ sốt...!"

"Hạ sốt sao? Sao con lại biết?"

"Lúc nảy... con vào phòng trả áo cho Jiyeon, thì phát hiện em ấy bị sốt..." - Hyomin lắp bắp giải thích.

Dì Jeon lo lắng nhìn về cửa phòng bị khóa, sau đó nhìn về cửa phòng Jiyeon, liệu Hyomin có thấy gì không?... bà lo sợ gật đầu không nói gì thêm vì sợ Hyomin sẽ nghi ngờ, rồi đi vào bếp. Hyomin không để ý mà tiếp tục ngồi xuống bên cây dương cầm, tiếp tục chơi.

Trong không gian tĩnh lặng, Hyomin điều khiển bàn tay thành một bài nhạc. Âm thanh lan tỏa khắp căn nhà, len lỏi qua từng ngỏ ngách và đánh thức người trong giấc ngủ mơ màng.

Jiyeon ngồi dậy, đưa tay xoa cái đầu đau như búa bổ của mình. Sau đó, tay nó khựng lại, tiếng đàn này... không chậm trễ một giây một phút, Jiyeon bước xuống giường và mở cửa ra ngoài. Hyomin cứ say đắm trong âm nhạc mà quên mất bản thân đang làm gì, ở đâu. Vì vậy, cô không biết rằng, có một ai đó đang đứng dựa hẳn vào cửa khoanh tay lại, chăm chú xem cô đàn.

Không biết là bao lâu sau đó, âm nhạc mới dừng lại. Tiếng vỗ tay vang vọng khắp không gian khiến Hyomin giật mình quay lại.

Đập vào mắt Hyomin là dáng người mảnh khảnh đang tiến về phía mình. Cô run rẩy đứng dậy, hai tay vịn vào thân đàn ở sau.

"Đàn rất hay!"

Jiyeon nhếch môi, nó tiến tới càng lúc càng gần và chưa có dấu hiệu dừng lại. Hyomin chỉ biết thu người lại phía sau. Trong chốc lát, hai tay Jiyeon đặt lên thân đàn, khóa chặt cô ở giữa.

"Tôi.... tôi....!"

Hyomin mấp máy, cô không biết phải nói thế nào, hai tay cứ xoắn vào nhau.

"Em... em... đang sốt mà...!"

"Căn bệnh xoàng này không làm khó được em. Sao chị lại ở đây?"

Vừa bớt sốt nên hơi thở của Jiyeon còn rất nóng, vậy mà Hyomin vẫn thấy lạnh. Ánh mắt nó lạnh lùng nhìn cô.

"Sao chị biết mật mã phòng em?"

"Tôi... tôi đến trả áo... hôm đó... tôi vô tình... thấy mật mã...!"

Hyomin run run lắp bắp. Jiyeon không nói gì, nó ép chặt hơn khiến cả người cô ngã về phía sau. Chưa kịp phản ứng thì đôi môi Jiyeon đã phủ lên môi cô. Cả người như hóa đá, vô lực ngã xuống những phím đàn. Đôi tay cô xuôi xuống, đầu ngón tay ấn lên những nốt đàn đen trắng bên dưới.

Không gian tĩnh lặng vang vọng âm thanh, Hyomin lại hoàn toàn bị động trước nụ hôn của Jiyeon. Hyomin không thể góp giọng vào bản nhạc ồn ào của cuộc sống. Nhưng cô không ngờ, nụ hôn lần này của hai người lại trong hoàn cảnh này. Cô không ngờ nụ hôn của cô và Jiyeon lại có thể tấu nên một giai điệu tuyệt vời đến thế. Đây là khúc nhạc tuyệt vời nhất mà Hyomin tạo ra. Lần này cô nhắm mắt, chìm đắm vào nụ hôn đó, quên mất tất cả.

Bổng cô mở to mặt, ý thức Hyomin nổ ầm một tiếng. Hốt hoảng vội đẩy Jiyeon ra và chạy một mạch ra khỏi nhà. Hành động bất ngờ của cô khiến Jiyeon không kịp phản ứng. Đến khi nó đứng vững lại sau cú đẩy mạnh của Hyomin, thì cô đã rời khỏi. Nhưng, biểu hiện của Hyomin vừa rồi đã thể hiện rõ ràng: Cô hoàn toàn chưa phát hiện điều gì.

Dì Jeon đứng ở phía sau từ lúc nào, bước lên. Giọng bà vô cùng lo lắng...

"Dì xin lỗi, lúc nảy vì đi vội đã quên phải khóa cửa, Hyomin..."

"Không sao đâu dì... Hyomin chắc là chưa biết chuyện gì, chúng ta cẩn thận hơn là được. Cũng may là phòng của con tối nên chị ấy không phát hiện ra phòng của Yoon Ah!"

Dì Jeon gật đầu...

"Sau này dì sẽ chú ý!"

Buổi chiều, Hyomin cùng Qri ngồi ăn cơm. Tuy cầm đũa nhưng cô lại chẳng tập trung ăn, chỉ ngồi thừ ra nghĩ ngợi gì đó. Vì quá tập trung suy nghĩ, mà Hyomin không hề biết Qri đang nhìn mình càng không nghe được Qri gọi mình.

"HYOMIN!!!!!" - Qri gọi lớn, đây đã là tiếng thứ ba.

"Dae????" - Hyomin giật mình ngẩng lên nhìn Qri.

"Em sao vậy? Sao không ăn đi? Em không khỏe chổ nào sao?" - Qri lo lắng nhìn cô.

"Không... không có gì... em bình thường mà! Vẫn đang ăn đây..."

Hyomin lắc đầu, sau đó nở nụ cười trấn an Qri và đưa đũa cơm vào miệng.

"Em... và Jiyeon tiến triển thế nào rồi?" - Qri ngập ngừng.

Hyomin giật mình, tay buông lỏng đôi đũa, khuôn mặt Jiyeon lại thoáng qua trong cô.

"Em lớn rồi, đừng mải lo kiếm tiền, tiền nhà mình không thiếu sao phải cực nhọc làm gì. Mau mau tìm người yêu đi!"

"... Em vẫn chưa nghĩ tới... dù sao em vẫn còn muốn độc thân..."

Hyomin lúng túng đáp.

"Con bé ngốc này, đã bao nhiêu tuổi rồi còn ham vui?" - Qri cười cười.

"Được rồi, Hyomin! Chị không ép em. Nhưng mà, nếu lỡ Jiyeon có ăn hiếp em thì cứ nói với chị, để chị xử cho. Chuyện của hai đứa chị biết hết đó nha.!"

"Em biết rồi!" - Hyomin ngại ngùng gãi đầu cười cười.

Một tuần sau, Hyomin bắt đầu trở lại công việc của mình. Gần đây Jiyeon đối với cô rất lạ,không còn ra lệnh, cũng không nói gì nhiều với cô, đến lớp học xong lại ra về không nhìn cô lấy một cái, cũng không còn như trước đều tặng cô một hộp kẹo dâu. Cô cảm giác Jiyeon đang cố gắng giữ khoảng cách với mình. Cô nên cảm thấy vui vì điều đó chứ không nên buồn nữa. Cô vẫn đều đặn đến nhà Jiyeon chơi đàn, không đơn giản là làm việc, lý do khác khiến cô không thể bỏ việc là gặp Jiyeon.

Một tối, Hyomin đến nhà Jiyeon. Ngồi ở phòng khách, bỗng có một cô gái bước ra từ phòng Jiyeon. Dì Jeon cầm ly nước cam cho Hyomin, liếc mắt nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ sau đó mang nước lại cho Hyomin.

Hyomin vui vẻ đón nhận ly nước từ tay dì Jeon. Còn chưa kịp nói gì đã lập tức ôm lấy nỗi hụt hẫng tưởng như là vô tận. Nụ cười trên môi cô trở nên cứng ngắt đã vội thu lại khi thấy Jiyeon bước ra từ phòng ôm lấy eo cô gái kia.

Trong giây phút đó, mọi hy vọng đều đổ vỡ, Hyomin cụp mắt.

Jiyeon quay lại, nhìn Hyomin, khóe môi nó cong lên nụ cười giễu cợt. Sau đó, nó xoay người cùng cô gái kia tay trong tay bước vào phòng.

Để lại một người lạ cứ mãi nhìn theo bóng lưng nó đến khi mất hút. Đúng! Chính là "người lạ", một người không có tình cảm nên nó mới có thể buông lại ánh nhìn như thế. Hyomin như người mất hồn, thì ra tất cả những điều mà Jiyeon làm với cô chỉ là thoáng qua.

Chỉ đến khi dì Jeon gọi mới kéo cô trở về thực tại. Lúc đó, tất cả mọi hành động của Hyomin đều trở nên vụng về và khó coi. Dì Jeon nhìn cô, có thể hiểu cô đã yêu Jiyeon rất nhiều. Lần này tổn thương sẽ không ít.

Âm nhạc vang lên cả không gian, đôi tay Hyomin đều run run điều khiển trên phím đàn. Nhạc đến giữa bài, theo thói quen, cô sẽ đưa mắt nhìn về sofa ở góc phòng khách, rồi lại hụt hẫng vì thiếu vắng bóng người quen thuộc.

Nhiều ngày qua, Hyomin rất mong được nhìn thấy Jiyeon nhưng không phải là cùng một cô gái khác. Và càng không mong cảnh tượng Jiyeon ôm hôn người đó say đắm xuất hiện. Trái tim Hyomin rơi xuống vực sâu và tan nát. Cô thậm chí còn nghe được âm thanh vỡ vụn nơi lồng ngực.

Trong nhà Jiyeon, cô đã kiềm chế không khóc để bản thân trở nên yếu kém trước mặt nó. Nhưng ngay lúc này, khả năng kiềm chế của cô cũng không còn. Nước mắt Hyomin trào ra. Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống và vỡ tan trên những phím đàn. Chỉ mỗi Hyomin ngồi đó, tưởng như không gian có mình cô tồn tại, lẻ loi và cô độc. Kết thúc bài hát, Hyomin vụt chạy nhanh vào WC. Bóng dáng dì Jeon đứng từ phía sau nhìn cô, ánh mắt đầy thương xót.

Đêm đó, có bóng hình mỏng manh lang thang trên phố. Khuôn mặt lấp lánh những giọt lệ từ lúc nào đã khô lại. Đôi vai gầy cứ thế run lên từng hồi. Không ồn ào, không làm ầm lên, Hyomin chỉ lặng lẽ nuốt hết đau đớn vào lòng.

Thả người trên chiếc giường quen thuộc, Hyomin lại nghĩ đến Jiyeon. Nghĩ đến lúc Jiyeon hôn cô rồi cả cảnh tượng nó hôn người khác. Khóe mi khô cạn lại trào ra nước mắt ướt đẫm gối. Lần đầu tiên biết yêu, can đảm chờ đợi Jiyeon để cho Jiyeon biết, nhưng nó lại cho cô biết rằng cô cũng như những người con gái khác trên thế giới này, Jiyeon có thể hôn cô rồi sau đó quên ngay như người xa lạ.

Chỉ mỗi cô là ngu ngốc đêm ngày nhớ về Jiyeon. Viễn cảnh tươi đẹp về một tình yêu lãng mạn Hyomin chưa kịp vẽ ra thì Jiyeon đã tàn nhẫn xóa đi.

Người ta bảo, tình yêu là những cảm giác hạnh phúc xen lẫn với đau thương. Nhưng, tại sao Hyomin chưa kịp nhận hạnh phúc thì đã bị đau thương nhấn chìm? Hyomin không nhớ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết là khi cô không còn nước mắt để khóc cũng là khi cô chìm vào giấc ngủ.

Hyomin vẫn đều đặn đến nhà Jiyeon mỗi ngày. Còn Jiyeon, vẫn đều đặn mỗi ngày dắt một cô gái xuất hiện trước mặt Hyomin. Lần đầu tiên, Hyomin vô cùng đau đớn. Nhưng dần dà, cô cũng quen với nó và học cách mỉm cười.

Buổi tối, Hyomin đi bộ trên đường đến nhà Jiyeon. Cô thoáng thấy cô gái đi cùng Jiyeon đang đứng ở lộ chờ ai đó. Hyomin không quan tâm nên đi lướt qua cô ta. Vì dù sao, ngày mai Jiyeon cũng sẽ xuất hiện cùng người con gái khác.

Bước trên con đường quen thuộc, gần đến nhà Jiyeon, Hyomin đưa mắt nhìn xung quanh. Ngang qua con hẻm nhỏ, cô giật mình khi thấy có đánh nhau và càng giật mình hơn khi thấy Jiyeon đang bị vây ở giữa. Con người này, Hyomin rõ ràng là không muốn bận tâm đến nữa, nhưng lại chẳng biết vô tình hay cố ý mà xuất hiện trước tầm mắt cô khiến cô muốn quên không quên được, muốn bỏ mặt cũng không xong.

----------------------------------

NẾU HAY THÌ HÃY BÌNH CHỌN CHO TRUYỆN CỦA MÌNH NÀO CÁC BẠN ƠI... Cảm ơn các bạn đã đọc truyện ạ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro