Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng còi cứu thương inh ỏi vang lên trong đêm, xoá tan vẻ im ắng thường ngày của con phố.

*Bệnh viện trung ương Gangwon

Ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa phòng cấp cứu, Park Hyomin ôm chầm lấy cơ thể đang run lên bần bật của Boram:

"Không sao cả, đừng sợ. Có chị ở đây!"

Tiếng bước chân dồn dập như nện mạnh xuống hành lang, người đàn ông trung niên đi đến ghì chặt hai bờ vai yếu ớt của cô, quát lên: "Bà ấy bị làm sao? Đang yên đang lành tại sao phải vào phòng cấp cứu...hả?"

"Là tôi làm!" Park Hyomin nâng tầm mắt đối diện với Park Yunho, không có ý định tránh né.

"Bốp!" Âm thanh da thịt tiếp xúc vang lên giòn giã, cái tát này rõ ràng không hề có chút nương tay. Giáng xuống rất chuẩn xác, rất tuyệt tình.

"Ngay từ đầu, tao đã không lầm khi quyết định từ mặt mày. Con gái của Park Yunho tuyệt đối không phải là hạng người ác độc này, mày không phải con của tao!" Cơn tức từ lồng ngực dâng lên cực độ, Park Yunho giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ vì cái tát hung bạo vừa rồi.

Mùi tanh tưởi rất nhanh liền cảm nhận được trong khoang miệng, dần lan ra. Park Hyomin tuyệt nhiên không khóc, cô chỉ cười lạnh như giễu cợt.

"Bố đừng đánh chị mà, chị sẽ đau đó. Đừng làm đau chị..." Boram đang ngồi co rút thân mình, trông thấy Park Yunho ra tay với cô. Tức tốc lao đến che chắn phía trước chị gái.

"Mày tránh ra đi" Park Yunho đang trong lửa giận. Không chú ý hành động, vô tình đẩy ngã Boram. Trông thấy con gái ngã nhào trên đất, trong lòng ông vô cùng áy náy.

Mà hành động này trong mắt Park Hyomin càng thêm châm lửa. Chỉ việc động đến em gái của cô, đối phương dù có là ai cũng không muốn nể nang.

"Ông nghĩ xem người bố như mình đã làm tròn trách nhiệm hay chưa mà lên tiếng phán xét tôi? Thật tốt, tôi cũng không mong mình có một người bố nhu nhược như vậy" Cười khẩy một tràng, lại tiếp tục "Tôi trở nên độc ác như lời ông nói, một phần cũng nhờ ơn của ông và bà ta đấy. Đúng vậy, Park Hyomin này từ nhỏ đã không được dạy dỗ tử tế, cho nên hiện tại dạy tôi cách làm người không phải quá muộn rồi sao"

"Mày...mày, mày..." Sắc mặt Park Yunho tím tái, lồng ngực co thắt dữ dội. Ôm lấy ngực trái, khuỵ xuống. Y tá đang trực trên tầng tình cờ đi ngang qua, thấy thế liền hốt hoảng hô lên. Chỉ trong một đêm, lại có đến hai người trong cùng một nhà phải cấp cứu.

Lúc Park Hyojoon chạy đến bệnh viện đã là sáng sớm hôm sau. Thật ra Park Hyomin vừa gọi thông báo tình hình, anh đã hối hả phóng xe đến. Khi ấy đang cùng Park Jiyeon tra tìm một vài chi tiết quan trọng trong sách cũ, trông thấy chuông điện thoại reo lên xuất hiện cái tên quen thuộc, không chần chừ liền vui vẻ bắt máy. Nghe cô bảo mình đang ở bệnh viện, tim đã chệch đi một nhịp. Chỉ kịp hỏi được địa chỉ đã vơ vội chiếc áo khoác đang đặt trên ghế, rời đi.

Mà hành động bất ngờ này của anh trai vẫn không làm tầm mắt Park Jiyeon rời khỏi trang sách trước mặt. Trong lòng đã hiểu rõ. Trừ bỏ người phụ nữ kia ra, còn ai có đủ năng lực khiến Park Hyojoon trở thành bộ dạng như thế này?

"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Để anh xem mặt của em nào" Vừa gặp mặt đã kiểm tra khắp người cô. Nhìn thấy một bên mặt vốn hoàn hảo, bây giờ lại sưng tấy lên không khỏi đau lòng. "Là ai xuống tay?" Gương mặt ôn hoà ban đầu đã mang theo nét lạnh lẽo, khẽ nâng tay chạm nhẹ vào vết thương.

"Em không sao cả, chỉ bị thương nhẹ, đừng quá lo lắng" Park Hyomin biết rõ anh sẽ vì bảo vệ cô mà làm tất cả. Tuy rằng bản thân thật rất hận sự tuyệt tình của Park Yunho, nhưng cô cũng không muốn gây rắc rối gì thêm.

"Đã ăn gì chưa? Người này là...?" Biết cô không muốn nói, anh cũng không làm khó cô. Tiếp tục quan tâm hỏi han, tầm mắt dừng lại trên người cô gái đang gối đầu lên đùi Park Hyomin, nằm ngủ ngon lành.

"Đây là em gái của em, con bé rất ngoan... nhưng nhận thức chỉ dừng lại ở độ tuổi lên ba" Park Hyomin đưa mắt xuống gương mặt đáng yêu của Boram, nở nụ cười nhẹ. Bàn tay dịu dàng vén vài sợi tóc đang che phủ trước mặt em gái ra phía sau.

"Ừm, em ấy rất đáng yêu!" Park Hyojoon hiếm khi trông thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của cô, lúc này cũng vui vẻ cười theo.

"Nhưng mà... anh đã ăn chưa? Hôm nay không đi làm à?" Ngồi một lúc, Park Hyomin như sực nhớ ra điều gì, dịu dàng hỏi.

"Ăn rồi. Câu này khi nãy đã hỏi em, vẫn chưa được phản hồi đấy! Ừm... hôm nay nghỉ phép một ngày, cùng em" Park Hyojoon điệu bộ không đứng đắn, thấp giọng bên tai cô đùa giỡn.

"Tổng giám đốc Park à, tôi đây chỉ là  một nhân viên mới thấp bé. Nếu mà phải mang tiếng quyến rũ cấp trên trốn việc thì sẽ bị cả công ty phỉ báng mất" Park Hyomin rất nhanh liền phối hợp ăn ý.

"Ai? Ai dám phỉ báng bạn gái của Park Hyojoon này? Nói xem nào!" Park Hyojoon giả vờ nghiêm giọng, ra vẻ ông chủ.

"Được rồi được rồi, dù sao bạn gái của anh cũng không phải hạng người dễ bị bắt nạt" Park Hyomin bị anh chọc cười đến quên mất tâm sự trong lòng.

"Ai là người nhà của bệnh nhân Park Yunho và Kang Sora" Giọng nữ bác sĩ vang lên cắt ngang tình cảnh thân mật bên ngoài.

"Tô... là em ấy" Vừa muốn trả lời, chợt cười mỉa mai nhận ra mình chẳng còn là người thân của ông ấy. Đưa mắt về phía Boram đang mơ màng thức giấc, lại nhìn về phía y tá.

"Cả hai đều đã tỉnh, rất may là không để lại di chứng. Sau này người nhà cần chú ý đến sức khoẻ của bệnh nhân một chút." Bác sĩ gật đầu một cái, bình tĩnh thông báo tình hình.

"Cảm ơn cô, chúng tôi đã rõ" Park Hyojoon lên tiếng thay.

"Em và Boram vẫn chưa có gì vào bụng, chúng ta đi thôi!" Park Hyomin nắm tay Boram, hướng Park Hyojoon cười nói.

"Em... không vào xem họ thế nào sao?" Park Hyojoon có chút khó hiểu.

"Đã không còn chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, chúng ta cũng không cần vào trong đấy" Nét mặt Park Hyomin vẫn luôn hờ hững, không muốn đi vào.

"Được! Nghe theo em" Park Hyojoon yêu chiều đáp lại.

Nhưng lại có thêm một giọng nói lảnh lót của y tá vang lên trước khi ba người bọn họ muốn rời đi: "Ai là Park Hyomin?"

"Chính là tôi, có việc gì sao?"

"Bệnh nhân nằng nặc muốn gặp cô, trông điệu bộ người đàn bà rất dữ tợn" Y tá sợ hãi lên tiếng, Kang Sora liên tục ném phá đồ đạc. Khăng khăng đòi gặp mặt Park Hyomin mới thôi.

"Tôi đã biết!" Vẻ mặt dần trầm xuống, Park Hyomin tất nhiên biết rõ bà ta sẽ không dễ dàng để yên cho cô.

"Để anh đi cùng em" Vừa định rời đi, cổ tay liền bị giữ lại. Park Hyojoon vô cùng lo lắng.

"Đừng lo, em tự lo liệu được" Park Hyomin từ chối.

"Anh sẽ không để bạn gái của mình chịu thiệt, xin đừng cự tuyệt" Park Hyojoon vẫn kiên quyết không buông tay, bộ dạng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.

Park Hyomin biết rõ mình không thể từ chối được nữa, thở dài nhẹ gật đầu. Park Hyojoon luôn thắp sáng những góc khuất trong lòng cô, tình cảm cao thượng của anh thật không nên dành cho người phụ nữ như cô mới phải. Nhưng có một sự thật anh không ngờ tới: "Đằng sau cái quyết định trở thành người yêu của Park Hyojoon. Lại chính là một âm mưu đầy toan tính, không thể nào dung thứ".

"Ô hô, còn đưa cả đàn ông vào đây 'báo hiếu' ư?" Kang Sora bởi vì trận càn quấy ban nãy mà hô hấp có phần gấp gáp. Nhìn thấy Park Hyomin đi vào cùng tên đàn ông lạ mặt liền lên tiếng chế nhạo.

"Đừng nhiều lời, muốn nói gì thì hãy nhanh một chút. Chúng tôi còn có việc" Park Hyomin lạnh lùng nói, nhìn mụ ta băng bó chả khác gì cái đầu heo, thật muốn cười to. Thầm nghĩ, nếu lúc ấy không phải sàn gỗ mục nát mà là sàn gạch cứng cáp thì bây giờ nơi cô đang đứng chẳng phải nhà xác hay sao?

"Mày biến tao thành cái dạng này rồi xem như không hề liên can ư? Tao sẽ kiện mày tội cố ý hành hung, cứ ngồi đợi mà bốc lịch đi con khốn" Kang Sora như muốn phóng xuống giường bệnh lao về phía cô nhưng đã bị y tá bên cạnh giữ chặt. Chỉ có thể chửi bới loạn lên.

"Tôi không biết giữa các người có chuyện gì, nhưng nếu bà dám động vào cô ấy dù chỉ một sợi tóc. Tôi sẽ khiến bà cả đời này cười không nổi!" Park Hyojoon đầy uy quyền đe doạ, cánh tay vòng ra phía sau ôm lấy eo của cô như an ủi.

"Quả là được đàn ông quyền thế bao nuôi có khác, dường như cậu chưa hiểu rõ về nó rồi đấy. Để tôi kể cho nhé! Công việc của nó chính là kiếm tiền từ đàn ông, những kĩ năng phục vụ đàn ông giàu có thì nó làm rất giỏi, rất tốt. Và cậu cũng là một trong số đó, đừng mơ tưởng đến tình cảm nam nữ đơn thuần từ nó, sai lầm lớn đấy cậu trai trẻ à. Đến người mẹ kế và bố của mình mà còn có thể ra tay ác độc như vậy, thì người như cậu chả là gì cả". Tuy mụ có phần sợ hãi trước khí thế của Park Hyojoon, nhưng cơn phẫn hận trong lòng không cho phép mụ ta chấp nhận chịu thua một cách vô lí như thế được.

Park Hyomin không nóng không lạnh, cũng chẳng cần phải lên tiếng thanh minh. Cô luôn tin tưởng vào tình cảm của Park Hyojoon đối với mình. Bởi vì, cô chính là điểm yếu chí mạng của anh!

"Cô ấy có xấu xa thế nào thì vẫn là người phụ nữ của tôi, không cần bà bận tâm. Đây là thứ tôi thay bạn gái mình bồi thường cho vợ chồng các người, từ nay về sau đừng làm phiền Hyomin nữa!" Park Hyojoon rút trong túi áo một tấm chi phiếu, tiện tay ghi một dãy số rồi đặt mạnh lên giường bệnh của Kang Sora.

Con số trên tờ giấy rất nhanh thu hút ánh nhìn của mụ ta, đôi mắt xếch gian xảo dần sáng rỡ như đèn pha. Khoé miệng dãn ra hết cỡ "Phải như vậy chứ, có bạn trai đại gia thật là may mắn nha. Vừa đẹp trai lại giàu có, con gái của chồng tôi thật là tốt số khi quen được cậu mà"

Park Hyojoon không thèm nghe những lời nịnh nọt của mụ, nắm tay Park Hyomin rời đi. Trước khi đi không quên để lại một câu "Còn nữa, hiện tại chị em cô ấy không mắc nợ các người gì cả. Nếu còn sỉ nhục họ như vừa nãy, để tôi biết được... sẽ cắt lưỡi của bà!"

Cửa phòng bệnh đóng sầm lại trước khuôn mặt trắng bệch vì kinh sợ của Kang Sora.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro