Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng bước đi đến, Park Hyomin có thể cảm nhận được sự khẩn trương của bản thân lúc này. Cô và cô gái kia chưa từng tiếp xúc qua, ngộ nhỡ cô ấy phát điên thì phải thế nào?

"Cộc cộc" Theo phép lịch sự tối thiểu, Park Hyomin gõ vài cái trước cửa. Đợi chủ nhân của nó cho phép mới có thể quang minh chính đại đi vào.

"Xin hỏi... bên trong có người hay không?" Không thấy động tĩnh phát ra, Park Hyomin e dè lên tiếng.

Vài phút trôi qua vẫn là một mảng im lặng, Park Hyomin không muốn phí thêm thời gian nữa. Cô vẫn còn chưa dùng bữa, nếu còn tiếp tục chờ đợi chẳng khác nào tự ngược đãi bản thân.

"Tôi đi vào nhé!" Lại tiếp tục độc thoại, Park Hyomin chậm rãi đẩy cửa. Mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng khi bóng tối ập vào mắt liền có chút không quen.

Men theo chút ánh sáng từ hành lang bên ngoài, đôi mắt cũng dần thích ứng kịp với vẻ tối tăm trong phòng. Điều làm Park Hyomin bất ngờ chính là kích thước gian phòng này, so với phòng của cô thì hẳn lớn hơn rất nhiều. Chiếm một khoảng không gian lớn chính là những kệ sách nối tiếp nhau, có thể nhìn ra chủ nhân của nó có một hứng thú không nhỏ với sách. Tiện tay cầm lấy một quyển đặt trước mặt, lật lật vài trang mới đứng ngây ra "nội dung bên trong tại sao lại kì quái như vậy".

Trầm tư một hồi mới nhớ đến mục đích ban đầu của mình, đặt nhanh quyển sách đang cầm trên tay về chỗ cũ. Tầm mắt rảo khắp sàn nhà một lượt, muốn tìm "heo nhỏ" cho Boram đang ngồi đợi mình ở phòng. Không mất nhiều thời gian đã nhìn thấy vật bảo của em gái nằm nghiễm nghệ bên một góc tường, vui vẻ cầm lên rời khỏi cái nơi bí bách này. Trước khi rời đi cũng không quên đóng kín cửa.

"Nhưng tại sao không nhìn thấy một người nào bên trong? Rõ ràng cô ta luôn ở trong phòng không phải sao?" - Park Hyomin kinh hãi trong lòng.

Trở về phòng của em gái, Boram nhìn thấy Park Hyomin trong tay đang giữ "bạn heo nhỏ", mừng rỡ nhảy cẫng lên nhận lấy thú bông từ tay cô. Nước mắt chảy trối chết ban nãy cũng đã cạn sạch, ríu rít không ngừng "A~ bạn heo nhỏ được cứu rồi, chị là nhất!" Không quên hướng tới Park Hyomin giơ lên ngón tay cái thay lời khen ngợi.

"Đứa trẻ này ch giỏi nịnh hót. Được rồi, sau này nếu còn tuỳ tiện đi lung tung nữa thì chị sẽ mặc kệ Boram đó" Xoa đầu cô gái nhỏ trước mặt, Park Hyomin đanh giọng hù doạ.

"Boram biết rồi, sau này sẽ không dám nữa" Boram sau một hồi bị doạ sợ chết khiếp cũng không dám tò mò lung tung.

"Ngoan, đã ăn rồi chưa?"

Vỗ vỗ cái bụng đang căng tròn của mình như muốn khoe mẽ, vẻ mặt đầy thành tựu. "Boram ăn rất ngoan, còn ăn hết tận ba chén cơm" Giơ ba ngón tay trước mặt Park Hyomin. "Bây giờ bụng Boram sắp giống bạn heo nhỏ luôn rồi này"

"Vậy thì bây giờ Boram lên giường ngủ sớm đi nào, ngủ sớm sẽ có kẹo" Park Hyomin lên tiếng dụ dỗ, chiêu này luôn có hiệu quả với em gái của cô.

"Ngủ ngay, Boram đi ngủ ngay đây" Lật đật leo vội lên giường nhắm tịt hai mắt, muốn ngủ thật nhanh để được chị thưởng.

Park Hyomin chỉ biết ngăn cho tiếng cười của mình không phát ra. Chuông điện thoại cùng lúc reo lên, đóng chặt cửa ra khỏi phòng nhìn thấy dãy số điện thoại trước mắt, sắc mặt cũng âm trầm hơn.

************

Gian phòng ngập trong bóng tối lúc này vẫn luôn là vẻ an tĩnh. Ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng, vài tia sáng len lỏi qua khung cửa sổ làm nổi bật bức tranh được tô vẽ tinh xảo trên vách.

Bức tranh kia chậm rãi tách ra hai phần, lộ ra một cách cửa gỗ thứ hai. Thân ảnh xinh đẹp đi ra từ phía sau cánh cửa được nguỵ trang kĩ càng, tóc dài che đi một phần gương mặt nhưng vẫn không thể nào che được sống mũi cao thẳng đáng ngưỡng mộ kia. Như có như không đi đến vị trí Park Hyomin đã đứng lại khi nãy, nhấc tay cầm lấy quyển sách vừa mới được đặt lại trên kệ. Nâng lên một chút, đến khi cánh mũi chạm sắp vào bìa sách lập tức ném mạnh vào sọt rác.

Tiếp đến sắc mặt đã hồi phục lại vẻ hờ hững, đi về phía cửa sổ. Chống hờ một tay lên cửa kính, chậm rãi nhìn bầu trời đêm nay lại sáng hơn mọi ngày, mà bên dưới tầm mắt lại chính là bãi cỏ rộng lớn bao trùm lấy một bóng dáng thon gầy như muốn hoàn toàn nuốt chửng.

************

"Tiếp theo tôi phải làm gì?" Park Hyomin cầm chặt điện thoại, đi về phía sân vắng lặng bên góc biệt thự. Câu chữ nói ra đều rất khẽ.

Đầu dây bên kia nói gì đó, một lúc sau Park Hyomin mới có phản ứng "Số liệu đấu thầu lần này... tôi vẫn không biết Park Hyojoon cất giữ ở nơi nào"

"Được rồi, tôi sẽ thử tìm ra nó. Nếu kế hoạch của chúng ta thành công, đừng quên giao hai mươi phần trăm cổ phần của Queen cho tôi" Lời này từ miệng Park Hyomin phát ra càng nhỏ hơn, trong ánh mắt đều mang vẻ suy tính.

Đối phương nói thêm một lời lập tức tắt máy. Nhìn ánh sáng màn hình di động tối dần rồi tắt hẳn, Park Hyomin chưa vội đi vào trong. Ngước mắt nhìn lên ánh trăng cao ngạo trên bầu trời tối mịt. Trong lòng không nắm chắc được cảm xúc của mình, chỉ có thở dài.

Hai con người xa lạ, trùng hợp đều nhìn về một nơi. Vốn dĩ định sẵn đã là hai đường thẳng song song, nếu cố chấp giao nhau chỉ càng làm thay đổi quy luật và cuộc đời ngắn ngủi mà thôi.

************

Cuộc sống cứ như thế trôi qua, Park Hyomin chớp mắt đã ở nơi này hơn một tháng. Những ngày này cô thừa nhận mình đã rất hạnh phúc, một Park Hyojoon xem mình như sinh mạng, anh luôn mang ánh sáng đến tận đáy lòng vốn đã lạnh lẽo của cô. Nhưng kế hoạch kia cô tuyệt đối không buông bỏ, biết rõ khi anh phát hiện được chắc chắn sẽ hận cô chết đi, lại một mực "chơi" Park Hyojoon một vố thật đau như vậy.

"Hyomin, anh vào được không?" Đang mải mê nghĩ ngợi, giọng nói ôn hoà quen thuộc vang lên dập tan dòng suy nghĩ đang chập chờn trong đầu.

"Anh vào đi!"

"Đang làm gì thế?" Park Hyojoon tươi cười, ngồi xuống cạnh cô. Hôm nay Park Hyomin mặc một bộ đồ ngủ có chút mỏng manh, cơ thể vừa mới tắm xong còn vương lại hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm. Tất cả đều muốn kích thích dây thần kinh của Park Hyojoon.

"Đang nghĩ tới một vấn đề nan giải trong công ty, có chút thất thần. Anh tìm em có chuyện gì sao?" Park Hyomin trả lời, lời nói một nửa là thật một nửa là giả.

"Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao?" Người nào đó giọng điệu trách móc, lại mang theo ý đùa giỡn.

"Còn muốn đùa" Park Hyomin hừ nhẹ.

"Được rồi không trêu chọc em nữa, công ty dạo này cũng xảy ra một số chuyện rắc rối. Đến đây đi!" Thu lại bộ dạng càn rỡ, Park Hyojoon để cô ngồi lên đùi mình, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo thon trước mặt.

"Gặp phải chuyện gì à?" Park Hyomin cắn cắn môi, cẩn thận hỏi.

"Cũng không quá nghiêm trọng, anh có thể giải quyết được" Park Hyojoon hít lấy hương thơm tự nhiên phảng phất từ tóc của cô, cố gắng trấn an.

Để mặt Park Hyojoon vùi mặt vào phía sau, Park Hyomin nghĩ nghĩ gì đó lại hỏi:

"Em có nghe một vài đồng nghiệp trong lúc nói chuyện phiếm có nhắc đến dự án đấu thầu sắp tới của công ty cùng với mảnh đất ở phía đông khu vực Gangnam, có liên quan đến vấn đề của anh sao?"

"Cũng có một phần, nếu thuận lợi thì Queen sẽ có cơ hội vươn ra thị trường nước ngoài. Những vấn đề rắc rối cũng dễ dàng được giải quyết" Park Hyojoon không mang theo chút đề phòng, nghiêm túc nói.

"Em có thể... xem qua một chút không?" Xoay người đối diện với ánh nhìn trầm ổn của Park Hyojoon, cô dịu dàng đề nghị.

Mà lần này Park Hyojoon có hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô "sao lại đột nhiên quan tâm đến nó như vậy?"

"Chỉ muốn cùng anh chia sẻ một phần công việc, dù sao em cũng là nhân viên của Queen. Nếu như không tiện thì em sẽ không làm khó anh, tài liệu quan trọng như vậy không nên để người khác nắm được mới phải" Ôm lấy cổ Park Hyojoon, từng câu chữ thốt ra đều không để lại một điểm đáng nghi nào. Vẻ mặt vẫn luôn bình lặng như nước.

"Anh không có ý đó, chỉ là có chút bất ngờ. Tài liệu liên quan đều ở chỗ Jiyeon" Sợ cô sẽ nghĩ ngợi lung tung, Park Hyojoon vội vàng giải thích.

Park Hyomin nén tiếng thở dài, đặt lên môi Park Hyojoon một cái hôn phớt nhẹ. "Anh, rất tin em?"

"Chỉ cần là em nói, anh sẽ nguyện ý tin tưởng!" Giọng điệu trước sau vô cùng chắc nịch.

"Ngốc!" Chỉ nghe Park Hyomin nói xong lời kia, trước mắt đã bị gương mặt xinh đẹp phủ lấy. Không ngờ tới cô lại chủ động, Park Hyojoon thuận thế xoay người, đè cô ở dưới thân.

Nụ hôn mát lạnh chạy xuống hõm cổ, cắn nhẹ một cái như muốn đánh dấu chủ quyền lãnh thổ của mình, Park Hyomin bị đau liền kêu lên. Vòng tay đặt hờ lên cổ Park Hyojoon, ngầm tiếp nhận.

Chạm tới áo ngủ mỏng manh của cô, Park Hyojoon dừng lại một chút. Nở nụ cười giảo hoạt, liền xé toạt thành hai nửa. Park Hyomin bởi vì bất ngờ mà thân thể trở nên căng cứng, cảm giác da thịt có phần lạnh lẽo.

"Hyomin, em là của anh! Mãi mãi là của anh" Nói xong liền hôn xuống da thịt đã lộ ra quá nửa của cô. Quấn quýt trên giường lớn.

Khi hai thân thể không một mảnh vải che thân, Park Hyojoon vừa muốn đi vào. Lại như sực tỉnh, đè lên trên thân thể không chút tì vết của cô, thở dốc. Chừng năm phút sau liền chồm người hôn nhẹ một cái, sau đó đứng lên muốn rời đi.

"Anh... tại sao?" Sự tình này Park Hyomin không hề nghĩ đến, vội bật dậy nắm chặt cổ tay của Park Hyojoon vừa mới mặc xong quần áo.

"Thật xin lỗi, hiện tại anh không thể" Park Hyojoon không dám nhìn về phía cô, tận lực áp chế ngọn lửa đang âm ỉ cháy.

Nghe những lời này, không hiểu sao lồng ngực lại khó chịu như vậy, đau nhói như vậy.

"Em chưa từng cùng ai, đây là... lần đầu! Hãy tin em..."

"Anh biết!" Park Hyojoon thành thật đáp.

"Vậy... tại sao?" Cô thật không hiểu.

Park Hyojoon ôm chặt cô vào lòng, bên tai nói một câu. Mà câu nói này như một dòng nước ấm rót vào từng ngóc ngách trong cõi lòng, phá vỡ phòng tuyến quật cường vốn đã xây dựng từ rất lâu.

"Anh muốn hoàn toàn có được em vào đêm tân hôn của chúng ta. Cho nên Park Hyomin, chúng ta kết hôn đi!"

End Chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro