Chap 2. Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán ăn của lão bà từ khi có thêm Diệp Thư Hoa ngày càng buôn may bán đắt. Quán tuy không to nhưng mọi món đều mang hương vị đặc biệt, không gian thoáng mát và sạch sẽ, phục vụ tận tình chu đáo.

Thư Hoa đưa món Bawan¹ của Đài Loan vào thực đơn cũng chính là món ăn bán được nhiều nhất. Khi lão bà hỏi sao em có thể nấu chuẩn vị như thế, em bảo mẹ em là người xứ Đài², lúc còn sống đã dạy em cách nêm nếm, ghi chép lại công thức chi tiết nên giờ em vẫn nhớ.

BaTaiWan³ thường đóng cửa lúc hai giờ sáng nhưng gần tầm đó là muộn lắm rồi thành ra chẳng mấy ai ghé. Bữa ấy tối thứ bảy, lão bà đóng hàng sớm, đang lau chùi thu dọn đột nhiên có chiếc xế hộp Bentley⁴ xanh bóng đỗ trước cửa.

- Cho hỏi cô muốn tìm ai?

- Tôi chỉ tính xem quán còn bán hàng không.

- Được! Mời quý khách. - Lão bà niềm nở chào đón.

Diệp Thư Hoa bước ra hỏi món, em đã đứng hình trước vẻ đẹp như tạc tượng: khuôn mặt ngũ quan hài hòa đi cùng cái khí chất ngút trời thoạt nhìn qua thừa biết là người có quyền có thế. Cô bận chiếc áo sơ mi trắng và bộ suit đen tuyền, cổ tay đeo đồng hồ Versace Medusa Secret Diamond⁵, chân đi giày cao gót của nhà mẫu Christopher Michael Shellis đắt đỏ.

- Cho tôi món đặc biệt nhất ở đây.

- Xin chờ chốc lát.

Diệp Thư Hoa quay trở lại phòng bếp còn người kia chẳng hiểu bị thu hút vì lí do gì cứ dán mắt vào bóng lưng của em. Bóng lưng thanh thoát và nhỏ bé, tự nhiên mang đến cho ta cảm giác muốn được che chở. Thất thần một lúc rồi bừng tỉnh: "chắc do mình làm việc căng thẳng quá thôi."

Một suất Bawan được đặt lên bàn. Người kia từ từ thưởng thức từng miếng nhưng trên mặt chẳng lộ biểu hiện.

- Bawan nhà tôi, không vừa ý quý khách ư?

Em lo lắng vì cô ấy cứ im lặng vậy thôi.

- Sao cô hỏi thế?

- Vì chị không có biểu hiện gì nên tôi nghĩ...

- Nó làm tôi nhớ tới một người. Bánh ở đây không khác gì hồi trước tôi ăn.

Em vội thầm mừng, thì ra cô ấy không có ý định chê bai.

- Mỗi tối hãy chuẩn bị sẵn suất Bawan, một rưỡi tôi sẽ ghé.

.
.
.

Từ ngày hôm đó, đều đặn cứ đồng hồ chỉ canh giờ tinh mơ, cô gái tựa hồ vô thực ấy lại đỗ xe ô tô trước vỉa hè quán.

Đêm nọ trong lúc Diệp Thư Hoa chuẩn bị đồ ăn, cô lặng lẽ bước vào và nghe vu vơ mấy giai điệu em ngân nga trong bếp. Không phải giọng hát lanh lảnh như chim hót, cũng chẳng phải trong veo tựa ao hồ. Chất giọng trầm trầm hơi khàn, vương chút ma mị nhưng lúc lên cao biến thành thanh âm ngọt ngào đáng yêu. Cô đứng trước cửa, bất động như tờ cho tới khi Thư Hoa bước ra.

- Chị đến sớm hơn mọi ngày sao không vào đây? Nào ngồi xuống đi, tôi làm xong rồi.

- Em không ngại nếu ngồi cùng tôi chứ?

- À...có lẽ không.

Cả hai nhìn đối phương hồi lâu, bên đó cất lời giới thiệu:

- Tôi là Triệu Mỹ Duyên, chủ tịch tập đoàn MY chắc em có nghe không ít.

- Vâng.

- Chỉ là tôi ấn tượng với giọng hát của em...muốn mời em về làm ca sĩ ở những phòng trà nhỏ do MY quản lí.

- Chuyện này, tôi...hơi đột ngột nhỉ? - Thư Hoa khó xử chỉ biết gượng cười.

- Có thể cho tôi biết tên không?

- Diệp Thư Hoa.

Cô từ từ lấy ra tấm danh thiếp, xoa nhẹ nó rồi đưa em.

- Em có thể suy nghĩ, không cần vội. Thông tin liên lạc ghi trong này rồi, nếu em có ý định hãy gọi theo số máy.

Cả đêm hôm cư nhiên Thư Hoa trằn trọc mãi không chợp mắt nổi. Đi làm ca sĩ phòng trà ư? Mà còn nằm trong chuỗi quản lí của MY?

Đất Đại Hàn này người người nhà nhà khi nhắc tới MY đều biết đó là tập đoàn lớn mạnh nhất nhì trong nước, thậm chí từ lâu đã vươn ra thị trường quốc tế.

- Con chưa ngủ nữa à Hoa Hoa?

Đồng hồ điểm bốn giờ sáng, trong căn phòng nhỏ vẫn còn nguyên ánh đèn mờ.

- Bà ơi, con...có chuyện này muốn hỏi bà.

- Ta nghe thấy cô Duyên gì đó vừa nói rồi.

Lão bà đi đến ngồi cạnh giường em, khẽ giọng:

- Không phải hỏi ta, con phải tự quyết định theo bản thân con. Ta cũng nghe mấy lần con hát, giọng hát của con thật sự rất đặc biệt. MY nổi như gió ấy, con còn được hẳn chủ tịch mời về chẳng phải vinh hạnh sao?

- Vậy còn bà? Sao con để bà một mình trông quán được?

- Thì từ trước giờ không có con ta vẫn thế đó thôi. Món Bawan con vẫn có thể làm những lúc con rảnh.

Nói xong bà đặt lên trán em một nụ hôn và dặn em đi ngủ, chuyện để mai tính tiếp vì cũng muộn lắm rồi. Đến lúc ấy đèn phòng mới vụt tắt, tiếng đóng cửa vang lên cái cạch.

Diệp Thư Hoa đam mê ca hát từ hồi còn bé. Lúc mẹ còn sống, Chánh Uy Lan và em hay chơi trò mở chương trình ca nhạc, em hát còn mẹ là khán giả ngồi nghe. Khi mẹ đi xa rồi em chỉ dám lén lút tập hát chẳng ngờ bị lão bà và Triệu Mỹ Duyên nghe được.

Mà nghĩ tới nghĩ lui, điều kiện Diệp Thư Hoa được tới phòng trà làm chẳng phải quá hời sao? MY chắc chắn trả lương cho em không ít, chưa kể Thư Hoa còn được chính chủ tịch ngỏ lời. Phải nói rằng cô ta rất ấn tượng với em. Em vừa theo đuổi đam mê vừa có thêm kinh phí hỗ trợ cho lão bà, lo cho cuộc sống ấm no đủ đầy hơn...

Thoáng nghĩ xong em mới an tâm và chìm vào giấc ngủ.

[7h30 sáng]

- Thưa chủ tịch, quầy lễ tân vừa báo có cô gái tên Diệp Thư Hoa muốn tìm chị.

- Gọi lại và báo trưa nay sẽ cho xe đón cô ấy tới điểm hẹn.

__________

1. Bawan: một loại dumpling (bánh hấp có vỏ bằng bột, nhân thịt) Đài Loan kích thước lớn. Được làm từ bột gạo, bột bắp và bột khoai lang, chúng nhìn gần như trong suốt sau khi được nấu chín. Thịt, rau củ và trứng làm nhân và nước dùng thịt được dùng kèm.

2. Món Bawan Thư Hoa học được công thức từ mẹ vì mẹ em người Đài, gia đình sinh sống ở Hàn vì bố em người Hàn, vậy đồng nghĩa với việc Thư Hoa là con lai.

3. BaTaiWan: sự kết hợp giữa Bawan và Taiwan (Đài Loan)

4. Hình ảnh xe ô tô Bentley của Triệu Mỹ Duyên

5. Versace Medusa Secret Diamond: đồng hồ đắt tiền của hãng Versace

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro