Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô lắc đầu, liếc nhìn Marsh. "Tuy nhiên, chú không biết mình may mắn như nào khi có một người em trai là KElseir đâu."

"Tôi cho là vậy," Marsh đáp lại. "Tôi chỉ.. vừa ước cậu ấy không coi mọi người như đồ chơi. Tôi được biết đến là người giết chết thanh tra, nhưng giết những người đó chỉ vì họ là quý tộc..." Marsh lắc đầu. "Không chỉ có thể đâu. Cậu ấy thích mấy người nịnh nọt cậu ấy."

Anh ấy có lí. Tuy nhiên, Vin cũng nhận ra điều gì đó trong giọng nói của anh. Ghen tị? Chú là anh trai Marsh. Chú là một người có trách nhiệm- chú đã gia nhập vào quân phản kháng thay vì làm việc với bọn trộm. Chắc hẳn là rất đau lòng khi Kelseir là người được mọi người quý mến.

"Tuy nhiên," Marsh lại nói tiếp. "Cậu ấy đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Vực thẳm thay đổi em ấy. Cái chết... của cô ấy đã thay đổi em ấy."

Gì vậy? Vin ngẫm nghĩ, có chút vui lên. Tổn thương, sự tổn thương sâu sắc, hơn những gì mà một người nên cảm thấy đối với em dâu của mình.

À chính là nó. Không phải chỉ "tất cả" mọi người yêu thích Kelseir hơn, mà đặc biệt là một người. Người mà chú ấy yêu.

"Dù sao thì," Marsh nói, giọng của anh trở nên kiên quyết hơn. "Sự kiêu ngạo từ quá khứ vẫn ở sau em ấy. Kế hoạch của em ấy thực sự điên rồ, và tôi chắc chắn rằng em ấy thực hiện nó một phần là để làm giàu, nhưng... chà, em ấy không cần phải dựng lên cuộc nổi loạn. Em ấy đang cố làm điều gì đó tốt đẹp- mặc dù nó có thể khiến em ấy bị giết chết."

"Tại sao lại tiếp tục nếu chú biết là chú ấy sẽ thất bại?"

"Bởi vì cậu ấy sắp sửa đưa tôi vào Bộ," Marsh nói. "Thông tin mà tôi thu thập ở đó sẽ giúp ích cho các cuộc nổi dậy trong nhiều thế kỷ sau khi tôi và Kelseir chết."

Vin gật đầu, nhìn xuống sân vườn. Cô do dự nói. "Marsh, tôi không nghĩ đó là mọi thứ đằng sau chú ấy. Cách mà chú ấy tự đặt mình với shaa.. cách mà bọn họ bắt đầu nhìn chú ấy.."

"Tôi biết," Marsh nói. "Nó bắt đầu với kế hoạch 'Kim loại thứ 11' của cậu ấy. Tôi không biết là chúng ta phải lo lắng- đây chỉ là Kell đang đùa nghịch với mấy trò chơi thông thường của cậu ấy thôi."

"Tôi thắc mắc là tại sao chú ấy lại rời đi trong chuyến đi này," Vin nói. "Chú ấy sẽ vắng mặt trong vòng một tháng."

Marsh lắc đầu. "Cậu ấy sẽ có cả một đội quân để biểu diễn. Hơn nữa, cậu ấy cần phải rời khỏi thành phố. Danh tiếng của cậu ấy càng lúc càng khó sử dụng và giới quý tộc đang dành nhiều sự chú ý tới Người sống sót. Nếu có tin đồn là một người đàn ông với đống sẹo trên cánh tay ở cùng với Renoux.."

Vin gật đầu, dần ngẫm ra.

"Bây giờ," Marsh nói, "Cậu ấy đang đóng vai là một họ hàng xa của Renoux. Cậu ấy phải rời đi trước khi có ai liên tưởng cậu ấy tới Người sống sót. Khi Kell quay trở lại, cậu ấy phải giữ kín đáo-lẻn vào dinh thự thay vì bước lên các bậc thang, đội mũ trùm đầu khi ở Luthadel."

Marsh dừng lại rồi đứng dậy." Dù sao thì, tôi đã nói cho nhóc những thứu cơ bản. Giờ nhóc chỉ cần luyện tập thôi. Bất cứ khi nào nhóc ở với Mistings, hãy để họ đốt kim loại và tập trung vào xung động DỊ năng. Nếu chúng ta còn gặp lại, tôi sẽ chỉ nhóc nhiều hơn, nhưng tôi không thể làm gì cho đến khi nhóc luyện tập xong.

Vin gật đầu, và Marsh bước ra khỏi cửa mà không có lời tạm biệt nào. Một lúc sau, cô thấy anh tiến chỗ của Kelseir và Renoux.

Họ không thực sự ghét nhau, Vin ngẫm nghĩ, vắt tay lên lan can. Nó sẽ giống như nào nhỉ? Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định rằng khái niệm yêu thương anh chị em hơi giống với độ dài xung động DỊ năng mà cô đang tìm kiếm- chỉ là chúng quá lạ lẫm để cô có thể hiểu được lúc này.

//Lời của ai đó///

"Anh hùng của Thời đại không phải là một người đàn ông, mà là một thế lực. Không quốc gia nào có thể chiếm đoạt anh ấy, không người phụ nữ nào có thể giữ chân anh ta lại, không vị vua nào có thể giết chết anh ta. Anh ta không thuộc về ai cả, kể cả chính anh ta."

21

Kelsier yên tĩnh ngồi đọc sahcs khi thuyền di chuyuển chậm dãi dọc theo con kênh về phía bắc. Đôi khi, tôi lo rằng mình không phải người anh hùng mà mọi người nghĩ, đoạn văn nói.

Chúng ta có bằng chứng gì? Lời của một người đã chết từ lâu, bây giờ mới được coi là lời tiên đoán? Ngay cả khi chúng ta chấp nhận lơi tiên đoán, chỉ có một cách giải thích hời hợt mới liên kết chúng với tôi. Việc bảo vệ Đồi Mùa Hè của tôi có thể thực sự là "Gánh nặng mà Anh hùng phải gánh vác"? Một số cuộc hôn nhân của tôi có thể mang lại cho tôi "mối liên kết Không huyết thống với các vị vua trên thế giới," nếu ta nhìn nhận nó theo cách đúng đắn. Có hàng tá cụm từ tương tự có thể ám chỉ những sự kiện trong cuộc đời tôi. Nhưng một lần nữa, tất cả đều có thể chỉ là sự trùng hợp.

Các triết gia đảm bảo với tôi rằng đây là thời điểm, các dấu hiệu đã đáp ứng. Nhưng tôi vẫn tự hỏi là liệu họ có nhầm người không. Có rất nhiều người phụ thuộc vào tôi. Họ nói tôi sẽ nắm giữ tương lai của cả thế giới trong tay. Họ sẽ nghĩ gì nếu biết người mà họ coi là nhà vô địch- Anh dùng Của Thời đại, vị cứu tinh của họ- đang nghi ngờ chính mình?

Có lẽ họ sẽ không bị sốc chút nào. Ở một khía cạnh nào đó, đây là điều khiến tôi lo lắng nhất. Có lẽ trong thâm tâm họ cũng thắc mắc- giống như tôi. Khi nhọ nhìn thấy thôi, họ có thấy một kẻ dối trá không?

Reshek có vẻ nghĩ như vây. Tôi biết rằng tôi không nên để một người gói hàng tầm thường ảnh hướng đến mình. Tuy nhiên, anh ấy là một người Terris nơi bắt nguồn của những lời tiên tri. Nếu có ai có thể phát hiện ra một vụ lừa đảo thì đó có phải là anh ấy không?

Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình, đến nơi mà những lời tiên tri được viết lên tuyên bố rằng tôi sẽ gặp định mệnh của cuộc đời- bước đi và cảm nhận được ánh mắt của Rashek đằng sau. Ghen tị. Chế giễu. Căm hờn.

Sau cùng, tôi lo lắng rằng sự kiêu ngạo của mình sẽ phá hủy tất cả chúng ta.

Kelseir hạ cuốn sách xuống, cabin của anh hơi rung chuyển trước nỗ lực của những người đang kéo bên ngoài. Anh mừng vì Sazed đã cung cấp cho anh bản sao các phần đã dịch trong nhất ký của Chúa tể trước khi đoàn thuyền khởi hành. Thật may mắn là rất ít việc phải làm trong chuyến đi.

Cũng may là cuốn nhật ký rất hấp dẫn. Lôi cuốn và rùng rợn. Thật khó chịu khi đọc những dòng chứ được viết bởi chính Chúa tể. Đối với Kelsier, Chúa tể không phải là một con người, mà giống một.. sinh vật hơn. Một thế lực tà ác cần phải tiêu diệt.

Nhưng, người có tên trong cuốn nhật ký dường như quá trần tục. Anh ấy thắc mắc và cân nhắc- anh ấy có vẻ là một người sâu sắc và thậm chí có cá tính.

Mặc dù, tốt nhất là không nên quá tin tưởng câu chuyện của hắn ta, Kelseir ngẫm nghĩ, khi lướt ngón tay trên các trang giấy. Đàn ông hiếm khi coi hành động của mình là không chính đáng.

Tuy nhiên, câu chuyện của Chúa tể đã Kelseir nhớ lại những truyền thuyết mà anh đã từng nghe- những câu truyện được skaa thì thầm, được các quý tộc thảo luận và được ghi lại bởi Người canh giữ. Họ tuyên bố rằng trước khi thăng thiên, Chúa tể là người vĩ đại nhất. Một nhà lãnh đạo kính yêu, một người gánh vác số phận của cả nhân loại.

 Thật không may, Kelseir biết câu chuyện kết thúc như nào. Đế chế là di sản của cuốn nhận ký. Chúa tể đã không cứu được nhân loại; thay vào đó anh bắt họ làm nô lệ. Đọc trực tiếp, chứng kiến sự nghi ngờ chính mình và đấu tranh nội tâm của chính Chúa tể, chỉ khiến câu truyện trở nên bi thảm hơn.

Kelseir nâng tập sách lên để đọc tiếp, tuy nhiên thuyền của anh bắt đầu chạy chậm lại. Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ cabin, nhìn lên con kênh. Hàng chục người lê bước dọc theo con đường kéo - một con đường nhỏ dọc con kênh- kéo theo bốn sà lan và hai chiếc thuyền hẹp tạo thành đoàn người của họ. Đó là cách đi lại hiệu quả, mặc dù tốn nhiều công sức; những người đàn ông kéo sà lan qua kênh có thể di chuyện khối lượng nặng hơn trăm cân so với khả năng của họ nếu phải tự mang hành lý.

Tuy nhiên, những người đàn ông dừng lại. Phía trước, Kelsier có thể nhìn thấy một cơ chế đóng giữ tàu, ngoài đó con kênh chia làm 2 phần. Giộng như một ngã tư đường thủy. Cuối cùng, Kelsier ngủ trong lòng. Nhiều tuần di chuyển của anh đã kết thúc.

Kelseir không đợi người đưa tin. Anh chỉ đơn giản là bước ra boong thuyền của mình và nhét vài đồng xu vào trong túi. Đã đến lúc phô trương một chút rồi, anh nghĩ và thả đồng xu xuống nền gỗ. Anh đốt thép và Đẩy mình lên không trung.

Anh lảo đảo hướng lên theo một góc, nhanh chóng đạt đến độ cao để thể nhìn thấy toàn bộ dòng người- nửa kéo thuyền, nửa đi bộ và chờ đợi đến ca của mình. Kelsier bay theo hình vòng cung, thả một đồng xu khác khi anh vượt qua một trong những sà lan chờ đầy hàng hóa, sau đó Đẩy nó khi bắt đẩy hạ xuống. Những người lính 'tương lai' nhìn lên, chỉ tay đầy kinh sợ khi Kelsier bay vút lên trên con kênh.

Kelseir đốt theiéc 91%, để tăng cường sức mạnh cho cơ thể khi lao xuống boong chiếc thuyền hẹp dẫn đầu của đoàn thuyền.

Yeden ngạc nhiên ra khỏi cabin. "Ngài Kelseir! Chúng ta,uh, đã đến ngã tư rồi."

"Tôi có thể thấy nó," Kelseir đáp lại, liếc nhìn dọc theo đoàn thuyền. Những người đàn ông trên đường hào hứng nói, chỉ trỏ. Có chút kì lạ khi sử dụng Dị năng một cách lộ liễu vào ban ngày, và trước mặt rất nhiều người.

Cũng chẳng còn cách nào, anh ngẫm nghĩ. Chuyến thăm này là cơ hội cuối cùng để những người này có thể gặp mình suốt nhiều tháng. Mình cần phải tạo ấn tượng, cho họ thứ gì đó để bám vào, nếu mọi chuyện thành công...

"Chúng ta đi xem xem những người trong hang động đến đón chúng ta chưa?' Kelsier hỏi, quay về phía Yeden.

(thuyền hẹp :))))

"Đương nhiên rồi," Yeden đáp lại, vẫy tay gọi người hầu kéo chiếc thuyền hẹp của mình lên bờ con kênh và ném tấm ván ra. Yeden trông có vẻ phấn khích; anh ấy thực sự là một người thẳng thắng, nghiêm túc, và Kelseir tôn trọng điều đó, ngay cả khi anh ấy có chút thiếu danh tiếng.

Trong phần lớn cuộc đời mình, mình đã gặp phải vấn đề ngược lại, Kelseir thích thích ngẫm nghĩ khi cùng Yeden rời khỏi thuyền.

Quá nổi tiếng, nhưng không đủ nghiêm túc.

Hai người đi hộc theo hàng công nhân kênh đào. Gần phía trước của những người đàn ông, một trong những Côn đồ của Ham- đóng vai trò đội trưởng đội bảo về của Kelsier - cúi chào. "Chúng ta đã đến ngã tư; Ngài Kelsier. " (ở đấy nó là Lord Kelseir mình đang nghĩ là dùng Đấng hay là kiểu chúa tể mọi người dóng góp ý kiến nhé).

"Tôi có thể thấy nó," KElseir lặp lại. Phía trước là một hàng cây bạch dương rậm rạp, chạy dọc theo sườn dốc vào những con đồi. Các con kênh băng qua khỏi khu rừng- có nguồn tốt hơn ở những vùng khác của Đế chế. Khu rừng đứng một mình và hầu hết bị mọi người phớt lờ.

Kelsier đốt thiếc, hơi nhăn mặt trước ánh nắng chói trang. Tuy nhiên, mắt anh đã điều chỉnh và anh có thể nhận ra những chi tiết- một chút chuyển động- trong khu rừng.

"Đây," anh ấy nói, tung một đồng xu lên không trung rồi đẩy nó. Đồng xu lao về phía trước và đập vào một cái cây. Dấu hiệu đã được định trước, một nhóm nhỏ những người đã cải trang rời khỏi hàng cây, băng qua lớp đầt đầy tro hướng về con kênh.

"Ngài Kelseir," người đứng đầu cúi chào, và nói. "Tên tôi là Đội trưởng/Đại úy Demoux. Xin vui lòng tập hợp các tân binh và đi cùng với chúng tôi- thủ lĩnh/tưởng (General) Hammond rất nóng lòng được gặp ngài."

"Đội trưởng" Denoux là một chàng trai có tính kỉ luật cao. Mới bước vào tuổi đôi mươi, anh đã lãnh đạo một đội quan nhỏ. Mức độ nghiêm nghị của anh dường như có chút tự cao nếu anh ấy thực lực của anh không tương xứng.

 Còn trẻ hơn mình khi cậu ấy đã dẫn đầu một dội lính, Kelsier lẩm bẩm. Chỉ vì mình là thằng ngốc ở cái độ tuổi đó không có nghĩa là mọi người đều vậy. Nhìn VIn này-chỉ 16 tuổi, nhưng thực sự đã là đối thủ của Marsh.

Họ đi đường vòng xuyên qua khu rừng- theo lệnh của Ham, mỗi đội đi một con đường khác nhau tránh để lại dấu vết. Kelseir liếc nhìn khoảng 200 người phía sau, khẽ cau mày. Dấu vết của nhọ có thể sẽ bị nhìn thấy, nhưng anh không tehẻ làm gì nhiều được- chuyển động của rất nhiều người gần như không thể che giấu được.

Demoux đi chậm lại, vẫy tay và vài thành viên trong đội lao về phía trước, họ không có được một nổi tác phong đúng đắn quân đội như đội trưởng. Nhưng, Kelseir vẫn rất ấn tượng. Lần cuối cùng anh đến thăm, những người đàn ông này ăn mặc rách rưới và chả phối hợp được tẹo nào, giống như hầu hết những skaa bị ruồng bỏ khác. Ham và các sĩ quan của mình đã làm rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro