3. Phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi giữa đêm thanh vắng, nằm yên tĩnh lắng nghe tiếng gió, suy nghĩ vu vơ, chẳng biết từ khi nào gương mặt cậu trong thiếu sắc thế nhỉ?

Cậu xoa lên con mắt đã bị moi móc, gương mặt trầm lại vài phần, cậu chẳng hận, chẳng trách, chẳng buồn, chỉ lạ có chút hụt hẫn. Nằm đó, run cầm cập vì gió, sao cậu không vào phòng nằm, à có lẽ là chẳng muốn nằm trên cái giường hằng đêm "quậy phá" với Mikey chăng ?. Mikey vừa về đến nhà, quần áo nhuốm đượm huyết đỏ, mùi tanh nồng nặc bốc lên khiến Takemichi giật mình.

-Sao lại dính nhớp nháp thế này?

-Giải quyết vài con chuột, sao?, mày ghét bộ dạng này à.

-Không, nhưng mùi gớm lắm, mày nhanh đi tắm đi.

Takemichi đi lại, cau mày lại tỏ vẻ khó chịu. Mikey cũng chẳng ú ớ gì, đi thẳng đến nhà tắm, rửa sạch đi vết nhơ nhớp dính tại mặt, mái tóc bung xõa ướt át dính vào mặt, chẳng thèm mặc áo hay quần mà chạy ra ngoài nhảy cái phốc lên giường, mái tóc ướt cọ xát vào má Takemichi khiến cậu khó chịu.

-Mày không sấy tóc sao?, sẽ cảm đó.

-Không, sấy tóc làm tao luôn bị rát da đầu, để vậy chút sẽ khô.

Takemichi chẳng nói gì hơn, lục lọi cái tủ đầu bàn, lấy ra một cái máy sấy.

-Ngồi dậy nào Mikey.

-…

Mikey miễn cưỡng ngồi dậy để cậu sấy tóc, làn gió nhẹ nhàng ấm nóng thổi vù vù, bàn tay xoa nhẹ lấy như sợ làm hắn đau vây. Khi đã khô hoàn toàn, Mikey dường như đã ngủ gật, nhẹ đẩy hắn nằm xuống, Takemichi nằm bên cạnh nhưng chẳng ngủ, suy nghĩ nhiều thứ đâm ra tỉnh táo luôn. Quá chán nên cậu mặc áo choàng và ra khỏi  biệt thự của Phạm Thiên.

Bước trên đường, cơn gió thoảng qua hất tung tà áo cậu, mái tóc đen nhánh xoăn tích bay bay trong gió đêm, mỗi bước đi đều mang theo những phiền muộn tan biến, bước đến một con hẻm nhỏ, tiếng hét chói tai, thất thanh của cả nam và nữ vang lên khiến cậu không khỏi tò mò, bước vào một chút, mái tóc trắng bạc phấp phới bay theo làn gió hòa nhịp với mỗi cú đấm hiểm hóc.

-Izana thì phải.

-…?, ô, xem ai đây?.

Izana, một người anh chẳng máu mủ ruột rà gì của Mikey, cũng là một bất lương, đằng sau là cả biển trời tội lỗi. Gã mang cho mình một bộ đồ thường nhật, cũng chẳng quá chau chuốt là bao, gương mặt lạnh băng, chất giọng trầm lạnh lôi cuốn, khá hợp gu đó chứ?.

"bộp"

Gã lao đến đấm cái đốp vào mặt cậu, máu mũi máu mồm tuông ra như suối, vậy mà cậu cũng chẳng ứ ớ kêu la gì, vẻ mặt phải nói lầ bình thản đến mức gợi đòn, gã cũng chẳng thèm để ý cậu nữa, đút cái tay thảm thương của mình vào túi rồi bước đi. Takemichi đuổi theo, cũng chẳng bắt chuyện, im lặng đi theo khiến gã kia khá bực mình, đành mở lời đầy trước.

-Mày theo tao làm gì?

-Không biết, chắc do mày đẹp trai.

Izana mặt gã ngơ ngát như con nai vàng, cũng bất lực lắm mới đi song song với cậu, ghé qua một máy bán nước tự động, mua một lon nước tu ừng ực.

-Uống không?

-Không.

[…]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro