Chương 10: Bị thơm đỏ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tùy tiện đáp tấm vải vào tay bà Hoa cậu Bình cầm chén trà uống hết. Thấy cậu có ý định rời đi ông Hộ mở lời trước.

"Bạch đúng không? Con có muốn đến phủ ông chơi không?"

Bạch nhìn gương mặt đang thay đổi thái độ của cậu Bình biết là cậu không vui vẻ khi bị thầy chú ý tới nên Bạch cũng không dại chọc giận tên tính khí thất thường này. Bạch lắc đầu lia lịa. "Cậu Bình hứa dẫn cháu đi chơi rồi."

"À tiếc nhỉ."

Ông cười qua loa, sau khi ông Vần mang sổ sách tới cho ông kiểm tra, cậu Bình không nán lại giây nào mà dắt Bạch đi luôn. Thầy cậu cũng không nói gì như thể đã quen tính nết ấy. Bạch moi móc trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cậu Bình.

"Cậu đọc hộ tôi dòng thứ tư từ dưới lên xem đấy là gì."

Cậu Bình cầm tờ giấy cũ đã bị nhoè chữ nhiều chỗ theo lời của Bạch chỉ.

"Nấm linh chi?"

Bạch cầm lại tờ giấy rồi nhìn cậu một cách nghiêm túc.

"Tôi… nhờ cậu một việc được không?"

Buổi chiều gió mát hông hông, trời cũng không oi ả như tầm giữa trưa. Cậu Bình cặm cụi viết đi viết lại mấy tờ giấy.

"Eo ôi, chữ cậu vẫn xấu quá tôi dịch không được."

"Vậy tôi đọc cho Bạch viết nhé?"

Cậu dỗi không viết nữa, Bạch thấy vậy cầm bút chép chữ từ tờ giấy cũ nát sang tờ mới.

"Cậu Bình, chữ này đọc là gì hở cậu?."

"Đâu đưa tôi xem."

"Nấm linh chi lại quên à?"

Bạch gật đầu nhìn nét chữ rối loạn trên giấy Bạch lại kéo tay áo cậu.

"Tôi không biết viết chữ này."

Cậu Bình nhìn Bạch bằng ánh mắt ngạc nhiên. Vì chữ Bạch tròn mà đẹp lắm, Bạch tuy viết chậm nhưng nét nào ra nét đấy cậu nghĩ Bạch học giỏi lắm. Biết cậu ngỡ ngàng Bạch lắp bắp giải thích.

"Tôi không được đi học. Bu tôi cũng mới học hết lớp đầu ông bà nuôi các cậu với dì không đủ tiền cho bu tôi học. Tôi… tôi học ké mấy đứa trong làng với lị bu dạy… "

Bạch tưởng cậu Bình sẽ thất vọng khi người mình sắp lấy lại không biết hết mặt chữ nhưng cậu lại xoa đầu Bạch.

"Em giỏi hơn tôi rồi. Chữ cũng đẹp quá thể."

"Thật sao?"

Bạch có chút vui sướng khi được khen, bu cũng hay khen chữ Bạch đẹp. Cậu Bình cầm lấy chiếc bút nắn nót hết sức có thể. Tuy vẫn xấu nhưng dễ nhìn hơn những nét ban đầu.

"Lần tới tôi dạy em chữ."

"Hứa nhé."

"Ừ. Mà em viết mấy thứ này làm gì."

Bạch viết xong, gấp gọn tờ giấy rồi gấp cẩn thận vào mới chậm rãi nói với cậu Bình.

"Bệnh bu tôi không khả quan… thầy thuốc bảo muốn khỏi nhanh phải bốc thuốc đắt tiền hơn. Dù tôi có xin khất như thế nào ông thầy đó cũng không chịu. Mãi về sau học trò của thầy đó thấy tôi lì quá không chịu đi nên cho tôi đơn thuốc này. Tôi tự đi bốc… "

Cậu Bình vẫn chăm chú lắng nghe từng câu nói của Bạch. Mỗi lần nhắc đến bu là Bạch lại buồn.

"Đi! Tôi dẫn em đi."

Hai người đi sâu vào ngõ nhỏ đến nhà một thầy thuốc trong làng cậu. Ông thầy thuốc vừa nhìn đã nhận ra cậu.

"Bốc loại theo tờ giấy đấy, tốt nhất là loại tốt nhất, mới nhất. Nếu xảy ra sơ suất gì thì cứ liệu hồn."

Người kia nghe vậy nhanh nhanh chóng chóng đi bốc thuốc. Sau khi bốc thuốc xong Bạch chủ động lại gần cậu Bình kéo tay áo.

"Cảm ơn."

"Thế định trả ơn thế nào?"

"Êu ôi, sắp làm vợ chồng mà cũng tính toán chứ lị." Bạch nhìn cậu thốt lên.

"Thơm tôi."

"..."

"Nhanh không đổi ý bây giờ."

Bạch nghe vậy nhướn lên thơm má cậu Bình. Cái thơm rất nhẹ, rất khẽ nhưng khiến mặt cậu đỏ lên. Bạch nghĩ lại thì cảm giác như mình bị dụ nhưng không biết vấn đề ở đâu.

Dọc đường đi Bạch kêu mỏi chân cậu Bình lại cõng Bạch. Phát hiện thấy mặt cậu đỏ Bạch hỏi mà cậu giả vờ phát cáu để lấp liếm chuyện khi nãy.

"Có lẽ nào… cậu ngại à?"

"Đồ ngốc này tôi không có ngại…"

Để kiểm chứng Bạch thơm cậu thêm một cái. Tiếng "chút" rất to như tiếng lòng đang sôi sục của cậu Bình. Mặt cậu đỏ lên nhanh chóng, Bạch như biết được điểm yếu của cậu cười khoái chí. Nhưng cậu lại thả Bạch xuống rồi thơm má Bạch tới tấp.

"Cười này, cười này. Em nghĩ là nắm được đuôi của tôi sao?"

Cái dáng vẻ lưu manh lại quay lại, Bạch bị thơm đến đỏ mặt không nói gì. Một lát sau cả hai người đi bộ nửa câu cũng không nói thêm. Trời không nắng mà mặt cả hai đều đỏ cả lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro