Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi qua mấy tiệm hàng bày bán cạnh ven đường Bạch chú ý tới con diều màu đỏ sặc sỡ. Theo hướng nhìn của Bạch cậu Bình cũng nhìn thấy chiếc diều đó.

"A nhìn kìa chị Bạch kìa."

"Tụi bay ra cổng làng xem chị Bạch có diều đẹp lắm."

"Đâu đâu… "

Tụi trẻ con trong làng mà Bạch hay chơi thấy Bạch được cậu Bình dẫn về đang vắt vẻo trên lưng cậu thả diều thì oà lên thích thú. Chúng nó chạy nhốn nháo cả, từ đứa bé đến lớn cứ oà ra xem. Trong mắt người nhà giàu những thứ cỏn con như chiếc diều cũng chỉ là bỏ ra tẹo tiền. Nhưng với tụi trẻ nó là niềm ao ước mà khó có thể thực hiện được.

"Chị Bạch ơi ai cõng chị thế?"

"Phải đấy áo anh này đẹp thế?"

Cậu Bình và Bạch bị vây kín thành trung tâm giữa vòng tròn. Bạch đành bảo cậu thả mình xuống.

"Tít hả, bé Thu đâu? Chị có ít bánh mau gọi mấy đứa nữa ra ăn."

Nghe thấy có bánh mấy đứa trẻ đang nhốn nháo thành ngay ngắn vỗ tay hoan hô. Một lúc sau mấy đứa nữa cũng chạy đến. Bạch mở túi mang bánh gai, bánh dứa, bánh ú chia cho mỗi đứa hai ba cái.

Cậu Bình yên lặng quan sát tụi nhỏ, bỗng một bàn tay nhỏ lem nhuốc sờ vào vạt áo cậu Bình.

Bàn tay mới nghịch đất xong còn bẩn, sờ vào áo in hẳn vết bẩn lên cái áo mới toanh. Bạch vừa hay nhìn thấy cảnh này vội vàng chạy tới phủi cho cậu Bình miệng liên tục xin lỗi thay thằng bé. Cậu Bình cầm tay Bạch dừng lại, lại cầm lấy tay của cậu bé kia.

"Sờ thích không?"

"Dạ có."

"Ai bảo nhóc ăn mà không rửa tay vậy?"

"Em… em…"

Cậu Bình cúi người xuống cầm tay cậu bé chà vào áo mình. Đến khi bàn tay hết bụi bặm đất cát thì dừng lại.

"Sao? Thấy thế nào?"

"Áo anh đẹp quá, lại mềm mượt cứ như lông gà ý."

Cậu Bình bật cười, điều này làm Bạch ngạc nhiên vô cùng. Bạch nghĩ cậu là cậu ấm sinh ra trong phú quý lớn lên hưởng vinh hoa. Cũng như mấy người giàu khác ghét trẻ con nhà nghèo lem nhem luốc nhuốc nhưng lần nữa cậu Bình lại đem lại cho Bạch cái nhìn khác.

Sau khi cho tụi nhỏ chiếc diều đỏ cậu Bình dẫn Bạch về lại phủ. Người đầu tiên nhìn thấy hai người là cô Liễu.

"Này cậu hai, cậu dẫn cái Bạch đi đâu mà lâu thế?"

Cậu Bình trực tiếp phớt lờ Liễu làm cô tức sôi máu. Bạch chào cậu rồi đi vào trong tay ôm chắc bịch thuốc.

"Đợi tám ngày nữa tôi sẽ tới rước em."

"Cậu về đi thôi kẻo muộn."

Bạch đỏ mặt đi vào, cô Liễu vội kéo tay Bạch sang gian nhà sau hỏi.

"Hôm nay cậu Bình dẫn mày đi đâu? Có gặp được cậu ba Tú không?"

Bạch lắc đầu nguây nguẩy, Bạch không muốn ngồi đây mất thêm thời gian nên im lặng không nói một chuyện gì.

"Mà sao nhà vắng thế hở chị?

"Tụi nó ở dưới bếp đang nấu cơm, còn thầy với mẹ tao thì về nhà ngoại rồi. Sớm mai mới về cơ."

"Sao chị không về?"

"Mày ngu lắm, ít khi mẹ tao vắng nhà. Thì đương nhiên rủ mày ngủ chung rồi. Tao á có nhiều chuyện muốn kể lắm."

"Thế chị gượm đã em phải bảo bu."

Cô Liễu đồng ý đợi Bạch. Bạch vội đi tìm bu, bu Bạch đang ngồi khâu lại những cái áo rách của mình. Nhìn thấy bu Bạch vui vẻ lại gần.

"Con làm bu hết hồn."

"Bu xem con mang gì về nè."

Sau khi bu Bạch biết Bạch mua được thuốc sắt thì lo âu. Được Bạch động viên bà cuối cùng cũng nhận thuốc. Khi nãy về Bạch còn ghé lại mua thịt cho bu, đã lâu lắm hai bu con không ăn thịt. Chắc phải gần tháng nay rồi. Sau khi nấu cơm Bạch với bu ngồi ăn rất ngon lành, rồi Bạch mới xin bu cho lên nhà ngủ với cô Liễu.

Cô Liễu ngồi trong giường đợi Bạch mãi, cuối cùng cũng thấy Bạch lên nhà lớn. Cô bày đủ thứ kẹo trên giường, ngoài ra còn hạt bí hạt dưa.

"Mày lâu thế? Nhanh nhanh lại đây tao kể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro