Chương 12: Cô Liễu kể chuyện kín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch im lặng nhìn cô Liễu ngó nghiêng ngoài cửa sau đó đóng then cài cửa lại rồi nhảy lên giường.

"Mày còn nhớ cái Tuyết trước chơi với tao không?"

"Em có nhớ."

"Hôm nay tao vừa gặp lại nó, mày biết đấy nó hơn mày một tuổi."

"Vâng?"

"Nó lấy chồng từ năm nó mười hai mày nhớ không?"

"Em không để ý."

"Thôi, không lòng vòng tao nói luôn chuyện chính."

"Vâng?"

"Tại vì mày ngu nên tao phải dặn mày cho kĩ."

"Chị nói luôn đi cứ lòng vòng em mệt quá."

"Kiểu như là… thầy bu mình đẻ ra mình cần… đấy đấy đúng không?"

"..."

"Đó… đó là làm chuyện đó đó."

"..."

"Khổ quá là ngủ với nhau, ăn nằm với nhau đấy trời."

"Cái này thì em biết rồi."

"Sao mày biết?"

"Em thấy chị Đào với người làm nhà mình ấy. Làm cái chuyện đấy… ban đầu nhá em còn tưởng Đào bị đánh lên kêu to lắm cơ. Em đi xui bu bảo bu giúp Đào."

"Trời, có chuyện tày đình đó hả? Nó làm với ai với thằng nào mày biết không?"

"Không, trời tối em chịu, bu em thấy em kể thì đi ra xem. Xong bu đập mạnh vào vại nước. Cái xong chị Đào với người kia bỏ chạy."

"Chuyện xảy ra bao lâu rồi? Sao mày không kể với tao?"

"Ngót ba bốn tháng rồi. Bu em dặn không được kể."

"Thế mày biết rồi à?"

"Vâng, bu em giải thích rồi. Sau này lấy chồng phải làm cái chuyện đấy mới có con. Thế chuyện chị muốn kể là gì?"

"Thì đấy, mày biết rồi tao không phải lo hão nữa. Nhưng mà mày biết không? Cái Tuyết nó kể á, chồng nó đòi làm nhiều lắm. Mà nó đau nhiều hơn sướng nên tao dặn mày sợ… sợ…"

"Chị không phải lo, bu chị bảo em á tròn như cái tịnh không ai thèm đâu."

"Con con ngu này lời mẹ tao bảo mày cũng nghe. Biết đâu được, tao thấy cậu Bình chiều mày thế là thích mày rồi. Trông thằng đấy cao to như thế á… mày chỉ có mà chết…"

"Chị nói cái gì vậy?"

"Thôi tao lỡ mồm, mà tiện tao cũng hỏi mày. Mày với cậu Bình biết nhau trước à?"

"Không, hôm đó là lần đầu tiên."

"Thế là nó thích mấy đứa ngốc thích nghe lời rồi. Mày về đấy cứ nương theo ý nó. Nhưng mà đừng quá không nó chèn ép lấn lướt biết chửa."

"Cậu Bình không như mọi người nghĩ đâu, với lị bu em bảo cậu là người tốt."

"Gớm, mới hai hôm thôi đã cậu Bình, cậu Bình. Mày về đấy mà quên tao thì được việc."

"Không, Bạch thương chị thứ hai không quên chị Liễu đâu."

Bạch nịnh cô Liễu ôm cánh tay mà nũng nịu. Cô Liễu cố gắng giả vờ ghét bỏ đẩy Bạch ra nhưng miệng lại mỉm cười. Cả đêm hôm đấy hai chị em thì thầm nói chuyện vui vẻ.

Sáng hôm sau, Bạch dậy trước cô Liễu sau đó trở về với bu ngay tức thì. Cũng may mắn khi Bạch vừa rời khỏi ông bà lớn cũng vừa trở về. Nếu để bà Uyên biết Bạch cùng cô Liễu thân thiết chắc chắn Bạch tiêu đời.

Những ngày sau đó trôi qua thật nhanh. Ngày mai thôi là đám cưới diễn ra rồi. Bạch mọi hôm vẫn vô âu lo chạy nhảy khắp nơi hôm nay lại ngồi thơ thẩn. Vậy là mai Bạch sẽ không được ngủ cùng bu nữa sao. Bạch ngẩn ngơ cả buổi. Khi ăn cơm cũng im lặng lạ thường, cả đêm ấy bu Bạch thủ thỉ dặn dò những việc không được phép làm khi đã gả chồng.

Nửa đêm khi bu ngủ Bạch vẫn không tài nào ngủ nổi, lén lút mang đồng tiền cậu Bình đưa nhét vào hòm cất tiền dự trữ của bu. Sau đó mới ngủ được một chút thì gà đã gáy. Bạch và bu phải lên nhà lớn thật sớm. Cái Mận trang điểm tỉ mẩn cho Bạch, mấy ngày hôm nay trong phủ nhất là đám hầu của bà cả chả dám nói Bạch ngốc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro