Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch nằm trằn trọc mãi không ngủ được, quay sang thì thấy cậu Bình đã ngủ từ bao giờ. Bạch đành nằm xuống cố gắng ngủ nhưng có cái gì đó lạ lẫm lắm. Hay Bạch đã quen cãi chõng tre lún xuống hay kêu kẽo kẹt mất rồi. Giờ có nằm trên giường gỗ tốt Bạch cũng không tài nào ngủ nổi.

Bạch nhớ bu nhớ bu lắm. Làm sao bây giờ, Bạch nghĩ lại những tháng ngày bên bu mà không kìm lòng được. Không biết bu đã ăn gì chưa, có uống thuốc đầy đủ không. Bạch không ngủ được ngồi dậy ôm khư khư cái gối lụa. Bạch lay cậu Bình.

"Cậu Bình, cậu Bình… cậu đừng ngủ nữa…"

Cậu Bình bị lay tỉnh hơi khó chịu, nhưng khi thấy Bạch cậu lại trở về dáng vẻ bình thường, cơ mặt cũng dãn ra.

"Sao thế? Sao em khóc?"

"Hức… em nhớ bu… cậu cho em về với bu đi."

Cậu nhìn Bạch thì thương lắm, cậu ôm Bạch vào lòng vỗ về.

"Em đã lấy tôi thì theo tôi rồi. Không thể nói về là về được. Ngoan mai tôi dẫn Bạch về chơi với bu nhé."

Bạch im lặng trong lòng cậu không nói lời nào. Cậu lại nịnh.

"Những hôm đầu em còn nhớ, dần dà rồi quen. Sau này chúng mình còn sống với nhau cả đời mà. Bu em không theo em cả đời được."

Thấy Bạch không khóc nữa cậu ôm Bạch vào bên phía trong giường. Đắp cái chăn mỏng lên rồi vuốt ve tấm lưng đầy đặn của Bạch.

"Giờ ngoan nhé, giờ tôi với Bạch ngủ chiều mai tôi dẫn Bạch lên chợ huyện chơi, chịu không?"

Bạch quen mùi rúc vào ngực cậu khẽ gật đầu. "Người cậu có mùi thơm quá." Cậu Bình mỉm cười dịu dàng cưng chiều cô vợ mũm mĩm trong lòng. Cuối cùng Bạch và cậu cũng chìm trong giấc ngủ.

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu lên cao mà cậu Bình với Bạch vẫn ôm nhau chưa ngủ dậy. Bà hai ngồi cạnh ông Hộ bên đình nghỉ mát quạt nhẹ cho ông.

"Thôi, ông nghỉ hôm nay đi để cậu ba tới cửa hàng cho."

"Ờ, tôi muốn ra xem. Với cả cậu hai hôm nay cũng muốn ra mà."

Nghe thấy cậu hai có mặt trong câu chuyện sắc mặt bà thay đổi rõ rệt. Bà hai hoảng loạn, "Từ bao giờ ông lại coi trọng thằng Bình như vậy? Cứ thế này cậu ba không vững rồi." Bà ta muốn ngăn chặn chuyện này lại nhưng lúc này không thích hợp, nếu vậy ông Hộ sẽ cảm nhận được bà đang cố tình cản đường cậu Bình.

"Vậy đợi chút, có vẻ cậu hai còn lâu mới dậy."

Vừa dứt lời hai ông bà đã thấy bộ đồ đỏ rực thấp thoáng đi ra. Bạch kéo cậu Bình dậy rửa mặt, mắt vẫn chưa mở hết nhưng chân thoăn thoắt đi. Cậu Bình cũng vậy đi lấy khăn mặt sạch vắt kiệt nước rửa mặt cho Bạch. Một lúc sau Bạch mới tỉnh hẳn, mới sáng ra bà hai đã nhức nhức cái đầu. Chưa gì Bạch đã mặc nguyên cây đỏ trên người.

May mắn sáng nay vẫn còn chưa oi bức, chứ nhìn cái màu đó đã nóng hết cả người lên.

"Bạch giờ mới dậy à?"

Bà hai nhớ tới chuyện tối qua vẫn còn tức giận nhưng trước mặt ông thì phải thể hiện mình là người phụ nữ vun vén cho cả cái phủ từng li từng tí. Bạch không trả lời mà đợi cậu Bình rửa mặt xong mới nhìn bà hai. Bạch chớp chớp mắt liên hồi làm ra dáng vẻ như không hiểu chuyện gì.

"Cậu Bình ơi, nhanh lên em muốn ra xem cửa hàng nhà mình."

Bà hai thấy vậy thì càng lo lắng, cậu ba biết mẹ đang nghĩ gì vội nói với Bạch.

"Chị dâu hôm nay sao lại có hứng đi chơi thế?"

Bạch nhìn cậu Tú không nói gì khiến cậu chột dạ. Mãi sau mới mở miệng:

"Mình ơi cậu ba không muốn cho em tới chơi."

Cậu Tú mém xỉu, "Em nào có ý đó, chị toàn xuyên tạc lời em thôi." Bạch lại quay ra nhìn cậu Tú. Thấy vẻ mặt quen thuộc này cậu Tú còn đang nghi ngờ thì…

"Cậu ơi, cậu ba bảo em láo toét."

Cậu ba đoán được ý đồ của Bạch rồi mà không bịt được cái mồm nhanh nhảu kia.

"Chị lại nói sai rồi tôi mới không có ý đó."

Cậu sắp mất hết bình tĩnh nếu không nhờ có bà ra hiệu mắt nhắc nhở thì có lẽ cậu đã làm ông Hộ thấy rõ bản chất. Bà hai mỉm cười hoà nhã với Bạch.

"Vậy Bạch phải nhanh lên không muộn đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro