Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu Bình chuẩn bị xong dắt tay Bạch đi qua không nói một lời nào. Ông Hộ về sau cũng đi theo. Bà nhanh chóng giục cậu Tú nhanh đi cùng. Dọc đường đi Bạch nghịch ngợm, lúc bắt châu chấu, lúc hái hoa. Ông Hộ cũng để ý thấy Bạch vô tư như vậy ông cũng chẳng góp ý kiến.

Chỉ thấy Bạch đi một lúc kêu mỏi chân thì cậu Bình lại bế Bạch. Bạch ôm cổ cậu nhìn về đằng sau, thấy ông Hộ cũng đang nhìn mình thì bày ra bộ mặt hồn nhiên.

"Cậu ơi Bạch đói."

Khi đi qua gánh bánh cuốn của một bà lão ngoài chợ Bạch thốt lên. Cậu Bình cũng sực nhớ ra sáng giờ Bạch chưa ăn gì.

"Lấy tôi hai phần."

Bạch được cậu thả xuống, cậu Bình cũng không có ý định mời hay gọi thầy và cậu ba tới ăn cùng. Ông Hộ cách họ khoảng chừng mươi bước, thấy vậy thì chỉ thở dài. Nhưng ông vẫn chọn hàng bánh cuốn đó để ăn.

"Tú vào đây con."

Cậu Tú vừa ngồi xuống lại nhận thấy bản thân ngồi đối diện Bạch thì nhanh chóng đổi chỗ tránh bị chuyện xúi quẩy. Cậu cũng không rõ tại sao thầy mình lại dung túng cho cậu Bình đến vậy, chứng tỏ vị trí cậu hai trong lòng thầy vẫn chiếm một phần nhất định.

Cậu Bình thêm hành và chả vào bát Bạch. Bạch thích chí cười tít mắt. Thấy ông Hộ lặng thinh, nhìn cũng biết ông luôn muốn trò chuyện với cậu hai một cách bình thường nhất, như những người cha mẹ với con cái. Nhưng cậu lại luôn né tránh và ghét bỏ. Ông Hộ thở dài nhè nhẹ.

"Sao ông buồn thế? Ông ăn đi con cho ông thêm chả nhé?"

Bạch gắp miếng chả to vào bát ông và hỏi. Ông ngẩng lên nhìn Bạch, sau đó gật đầu.

Ông nghĩ Bạch ngốc và nghịch nhưng không xấu bụng ở với con trai ông cũng tốt. Bạch ăn tiếp dù biết cậu Bình không nói gì nhưng hẳn cậu cũng không phản đối chuyện nhỏ nhặt.

"Cậu Bình sao cậu không nói gì? Cậu ghét em rồi à?"

Bạch ôm cánh tay cậu ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên hỏi. Cậu Bình véo má Bạch nhấc ra.

"Ghét rồi."

Biết rằng cậu chỉ đùa nhưng Bạch quay lưng lại giả bộ dỗi. Cậu Bình cười khẩy dụi dụi lưng Bạch.

"Thôi đừng dỗi nữa mà. Nào nỡ ghét."

Bạch quay lại ăn không thèm nhìn cậu nữa. Cậu Bình nhìn Bạch ăn thi thoảng lại tủm tỉm cười. Ông Hộ cũng chú ý tới hai người, chỉ có cậu Tú là người duy nhất cảm thấy mình thừa thãi. "Bộ anh ta nghĩ lấy vợ là vui lắm sao?"

Đến cửa hàng, ông Vần lại ngạc nhiên lần nữa. Vội kéo tay ông Hộ qua một bên khẽ thì thào.

''Ông chủ, bộ hôm nay có chuyện lớn ạ?"

Ông hiểu ý chỉ cười phẩy tay ra hiệu tiếp tục làm việc. Như thường lệ ông Vần mang sổ sách ra bày cho ông Hộ xem xét. Không chỉ là một cửa hàng này, mà còn hơn chục cửa hàng nhỏ lẻ ở các huyện khác. Đặc biệt nguồn lợi khổng lồ thu được là dựa vào cửa hàng trên tỉnh, cũng thuộc nhà ông Lê Hộ.

Vì tổ tiên ông bà có truyền thống sinh sống ở quê nên khi ông Hộ lập nghiệp bao đời cùng cha đã lên tỉnh buôn bán làm ăn và mở được một tiệm lớn buôn bán vải ở trên tỉnh. Và do phong tục tập quán ở quê nên ông cũng không ở hẳn trên đó mà vẫn lui về ở làng.

Tiệm vải ở tỉnh buôn bán rất phát đạt, doanh thu ngày càng tăng hàng tháng ông Hộ sẽ đi lên kiểm tra một lần. Có lần ở vài ngày cũng có lần ở hàng tuần, nhiều lần ông gọi hai cậu cùng đi nhưng cậu Bình từ chối.

Bạch bước vào chào ông Vần lễ phép. Thằng Đỗ với Đậu cũng nhanh chóng pha trà cho ông và các cậu. Ông Vần trình sổ sách lên, cậu Tú ngó vào xem cùng. Lúc này cửa hàng cũng có khách ghé thăm. Người bước vào là hai vợ chồng người buôn vải, ông Vần thấy vậy vội ra chào đón.

Bạch nhìn người đàn bà quý phái, mập mạp trên người đeo nào vàng nào bạc mà nặng cả người, có vẻ vừa đi đường xa tới mồ hôi nhễ nhại, bà liên tục dùng khăn tay lau những giọt mồ hôi. Người chồng bên cạnh ra sức quạt cho vợ. Bạch đang ngồi chơi cùng cậu Bình thì nhảy tót xuống, lanh chanh chạy đi lấy ấm trà mới pha rót cho người đàn bà trang điểm đặc biệt đậm này một cốc.

"Mời bà xơi nước ạ."

Đang nóng nực được một cốc trà vừa nguội tới còn gì bằng. Bà ta cầm cốc trên tay Bạch uống một hơi.

"Bà xin."

Bạch cầm lại cốc nhưng nhìn chằm chằm vào người đàn bà này. Nhìn từ mặt tới người không có ý định dừng lại. Ông Vần sợ Bạch làm hỏng chuyện định tiến lên khéo đuổi Bạch xuống nhưng lại bắt gặp ánh mắt ra hiệu của ông Hộ. Ông cũng muốn xem con dâu ông làm ra trò gì. Vì khi nãy con bé đã chú ý người phụ nữ này từ xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro