Chương 48: Lần đầu gửi thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vẫn là không ngủ được liền hì hục viết thư cho Bạch.

"Gửi Bạch ú của tôi. Hôm đầu tiên đến đây sống thật sự rất tẻ nhạt. Cơm chẳng ngon bằng lúc ăn với mợ. Buổi tối không được ôm mợ tôi không ngủ được, giờ đang canh tư mà tôi vẫn không ngủ nổi. Nếu được lúc này tôi chỉ muốn trốn về với mợ thôi.

"..."

"Tính nợ: hôm nay mợ nợ tôi mười cái thơm. Về sau mỗi ngày cứ gấp đôi lên."

Bức thư đến xế chiều hôm qua mới được đưa đến tay Bạch, Bạch mở ra đọc chữ viết rõ ràng hơn chứng tỏ cậu đã rất nắn nót mới viết được như vậy. Có lẽ sợ mợ không đọc được.

Bạch ngồi dịch từng chữ, có vài chỗ không dịch được liền tìm chị Nứt đọc hộ. Lúc ấy Bạch mới biết chị cũng không biết chữ, mà còn không biết chút gì.

Mợ đành đoán già đoán non sau đó cũng viết lại cho cậu.

"Gửi cậu: Ngày đầu em cũng nhớ cậu lắm.

Đêm muộn em mới ngủ được. Ở nhà em vẫn bình thường cậu cứ yên tâm học tập. Còn thơm nhiều thế thì nát mỏ em mất."

Mợ Bạch viết ngắn gọn, so với bức thư cậu gửi đầy hai mặt giấy thì tờ giấy của mợ chỉ phủ kín một phần ba. Thấy giấy trống nên mợ vẽ vài bông hoa lên. Sau đó vẽ cậu và mợ nắm tay nhau. Sau đó đưa thư cho ông Đàm nhờ gửi hộ.

Bức thư lần nữa giao đến tay cậu vào tận tối muộn hôm qua. Cậu mở ra thấy dòng chữ tổng có sáu dòng thì buồn bực. Nhưng khi đọc câu đầu tiên "Em cũng nhớ cậu lắm." Anh Cận đang ngồi cạnh thấy cậu cười tươi như được mùa.

Anh tưởng có chuyện gì mon men tới gần, thấy cậu khoe thư mợ gửi thì anh lại thở dài ngao ngán.

Tuy hơi giận mợ viết ngắn nhưng bù lại mợ vẽ cũng được nên cậu tạm tha thứ. Cậu muốn vào bàn viết lá thứ hai gửi cho mợ. Nhưng nhớ lời mợ nói cậu lại thôi.

Không được gửi thư cho vợ làm cậu Bình sáng ra mặt đã mất ngủ thấy rõ. Mấy người đến trước hỏi giường không thoải mái hay vấn đề gì mà trông cậu tiều tụy như vậy.

Chẳng qua do cậu lười ăn cơm lại hay thức khuya nên chất lượng giấc ngủ giảm đi nhanh chóng.

Cậu Tú thì trái lại đã kết thân với nhiều người nhanh chóng. Khi thấy người khác hỏi về mối quan hệ thì cậu hơi lảng tránh. Không muốn người ta biết mình chỉ là thứ tử. Nhưng vẫn có một vài người biết được.

"Nhìn kìa kia chẳng phải anh cậu sao? Nhìn mặt thâm sì thế kia. Cậu không ra hỏi thăm à?"

Cậu Tú vì để giữ hình tượng văn nhã đành tới hỏi cậu Bình vài câu:

"Sao trông anh tiều tụy thế?"

Cậu Bình rửa mặt xong ngoảnh lại: "Nhớ vợ! Làm sao?"

Anh Cận đứng đó không xa day day trán.

"Cậu hai muốn khoe cho cả chỗ này biết cậu có vợ à."

Cậu Tú cười gượng gạo nhưng trong đầu chắc chắn: "Thứ thần kinh!"

Trong số mười lăm người ở đây, duy chỉ có một người thân thiện chủ động bắt chuyện với cậu từ hôm đầu tiên. Đó là cậu Phúc con của một nhà kinh doanh gốm sứ cũng khá lâu đời. Cậu cứ loanh quanh bắt chuyện với cậu Bình nhưng toàn bị cậu ngó lơ.

Nhiều người thấy cậu khó gần cũng chẳng có ý định tới làm quen hay chào hỏi. Duy chỉ có cậu Phúc vì vậy nên cũng được cậu Bình đặc cách nhớ tên.

Vào những buổi học cậu Bình tuy phát biểu ít nhưng lại hiểu rất tốt nên ông Khoa trưởng có khen vài câu. Điều này cũng đồng thời thu hút sự chú ý của cậu Thành. Là con của một hội buôn có tiếng lớn ở đây. Vào trước cậu nửa năm thấy số lần ông trưởng khen học trò là rất ít nhưng cậu ta đã ngửi thấy mùi bất an khi cậu Bình liên tiếp được khen.

Khi được khen cậu Bình cũng chỉ nhàn nhạt, trong lòng cũng không vui nhiều như họ tưởng. Sau tiết học cậu hỏi người hầu chỗ tập trung hội chợ gần đây. Anh Cận thấy cậu đi ra ngoài cũng đi theo. Cậu Phúc muốn làm thân với cậu cũng lẽo đẽo đi.

Chỉ thấy cậu đi qua hàng bánh dừng lại mua mỗi loại hai cái. Nhiều đến nỗi cậu Phúc tò mò: "Anh có ăn hết được chỗ này không mà mua nhiều như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro