Chương 49:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu Bình vẫn chọn tiếp, một lúc sau mới ưng ý dặn dò người bán bọc túi thật kĩ. Mới sáng sớm đã gặp người hào phóng nên bác bán hàng lồng hẳn hai ba lần túi thật chắc cho cậu. Cậu quay lại đưa cho anh Cận.

"Gửi về cho mợ."

Anh Cận đôn đốc đi tìm người gửi đồ xuống quê. Thấy cậu Phúc vẫn lom dom đi theo mình cậu cũng không nói gì. Thấy một hàng bún thịt cậu ngoắc ngoắc tay gọi cậu Phúc vào.

"Anh có biết tháng thứ hai sau khi vào đây sẽ phải tiêu tiền theo quy định không?"

"Tôi biết."

Điều này trước khi đến ông Khoa trưởng đã căn dặn cả hai cậu từ trước. Khi vào học tập chỉ được mang theo năm mươi đồng. Cơm nước có người lo còn không dùng tiền nhà ăn tiêu linh tinh.

Tháng thứ hai trở đi áp dụng bán được nhiều sản phẩm hay thu hút người mua nhiều hơn sẽ được thưởng tiền. Tuy với các cậu ấm nhà giàu này tiền không quan trọng nhưng khi không có tiền thì họ phải cố gắng để kiếm.

Đây cũng là một cách ông Khoa dùng để kiểm tra thực lực của mỗi người. Trước khi vào đây mỗi hộ đều đóng phí tham gia học tập khá cao nên mức sống đương nhiên là khá tốt trở lên.

Khi nãy cậu Phúc quan sát cậu Bình còn mua thêm vài bộ váy yếm nữa tính ra ngốn hết khá nhiều tiền. Nhưng cậu có vẻ không để tâm. Cậu mang theo tiền cũng chỉ để mua đồ cho mợ chứ không tiêu cho cậu.

Ăn xong bún lúc trả tiền cậu Phúc có nhìn thấy chiếc túi màu da nhàn nhạt có thêu bông hoa hơi…

"Sao anh có cái túi buồn cười thế?"

Vừa nói xong người cậu Phúc run lên bần bật vì khi nãy cậu Bình mới lườm cậu rợn cả sống lưng. Lúc này cậu mới nhớ ra cậu Bình có vợ ở quê. Chắc hẳn cái túi khi nãy cậu chê là của vợ cậu làm cho.

Cả đoạn đường về cậu Phúc xin lỗi vô cùng nhiều nhưng cậu Bình càng đi nhanh và không nói gì. Cùng lúc gặp cô Nguyệt đi chợ về, cô chào hai cậu. Hiếm khi thấy cậu Bình ra ngoài chợ chơi, khi nãy đã thấy cậu đứng chọn ở hàng bánh rất lâu không nghĩ giờ về lại trùng hợp gặp nhau.

Cô Nguyệt trộm nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, làn da trắng trẻo, đôi mắt hơi xa xăm nhìn về phía trước. Chỉ là lúc nào cũng mang trên mặt vẻ khó gần. Trời tháng năm nắng vừa lên đã bức, mồ hôi cậu nhỏ giọt còn làm tăng thêm khí chất khuôn mặt. Cô nhìn ngây ngốc hồi lâu quên béng mình đang liếc trộm.

Cậu Bình quay ra nhìn cô không nói gì rồi vẫn đi tiếp. Khoảnh khắc cậu nhìn cô Nguyệt trái tim của cô bỗng dưng loạn nhịp. Bị bắt gặp lúc ngắm trộm cậu nên cô đỏ mặt quay đi.

Cậu Phúc đi bên cạnh cũng chú ý tới điểm này nhưng không nói gì.

Cô hầu đi cạnh thấy cô chủ đỏ mặt liền biết cô rung động với cậu trai kia rồi. Vốn định nói gì đó nhưng cô lắc đầu.

Đi hồi lâu chẳng ai nói với ai câu gì cậu Phúc đành phá vỡ bầu không khí im ắng.

"À hôm nay cô chuẩn bị cho chúng tôi món gì thế?"

Cô út lúc này mới chuyển hướng, "Là món thịt hầm, còn có canh chua và cá chép kho nói chung là hơn năm món."

"Vậy sao. Tôi rất thích các món cô chuẩn bị đó. Lần nào cũng ăn hết sạch." - Cậu Phúc khen cô Nguyệt tiện hích tay cậu Bình "Đúng không anh Bình!" nhưng cậu lại hối hận vì hành động này rồi. Vì quên béng chuyện ngày đầu tiên đến đây cậu đã chê cơm cô làm.

Quả nhiên cậu lại được tặng thêm một cái nhìn lạ lùng sau đó cậu Bình đi trước bỏ lại hai người đằng sau. Cậu Phúc bối rối vội hoà giải.

"Tính anh đấy vốn như vậy cô út đừng để bụng."

Cô Nguyệt cười nhẹ nhàng tán đồng nhưng vẫn buồn một chút.

Bạch về thăm bu thì biết bu về chăm dì cả bị ốm nên đã ở khoảng hai ba ngày. Bạch cố lán lại đến cuối ngày đợi bu về nhưng vẫn không thấy. Cô Liễu hôm nay cũng đã đi đâu không có ở phủ. Lúc Bạch toan đi về thì gặp ông Quận.

Thấy Bạch ông rưng rưng nước mắt. Bạch không cảm xúc gì mấy nhưng cũng không từ chối. Ông nhìn Bạch thấy con gái không gầy gò hay sụt cân, trên người mặc vải đẹp thì cũng yên lòng là nhà họ đối xử tốt.

Ông hỏi thăm được mấy câu thì Bạch xin về.

"Con về đây không lát bà lớn về lại cau có với ông."

Ông chua xót nhìn đứa con gái bước ra khỏi cổng. Ông gọi anh Tèo đi theo cô Bạch về làng Sen. Bạch thấy anh cũng không từ chối, tới nơi thấy bánh cậu gửi về liền gói lại hai phần dặn anh Tèo đưa cho bu và cô Liễu một phần.

Bạch tính gửi tiền cho bu nhưng không tin tưởng anh nên đành để lần khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro