Chương 50:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nhà chán ngán ngồi chơi không có chuyện gì làm liền theo vài người làm ra đồng gặt lúa. Thấy Bạch ra mọi người hoảng hốt muốn đưa Bạch về nhưng Bạch không chịu.

"Mợ ơi mợ thương con thì mợ về nhà ngồi mát. Giờ mợ ra đây gặt nắng nôi thế này ốm ra thì khổ…"

"Phải đấy mợ, cậu mà về thấy mợ ra đây chết chúng tôi mất."

"Mợ hai về giúp chúng tôi với…"

Tiếng người nài nỉ Bạch về nhưng Bạch chẳng muốn.

"Nắng nhẹ mà, không ốm được cho cháu làm chung với… ở phủ chán lắm ạ."

Thấy Bạch cũng kiên quyết không muốn rời các cô các bác đành cho Bạch ngồi gần gốc cây đa nghỉ mát nhưng vẫn không cho xuống gặt.

Bạch không thích cảm giác người khác đối xử với mình quá mức như vậy. Ngoại trừ sự bao bọc của cậu hay bu còn lại Bạch không thích chút nào. Họ coi Bạch như là đứa trẻ không được đụng chạm hay làm việc của người lớn. Cứ như trong mắt họ Bạch chỉ như tờ tranh để ngắm chứ không thể làm gì.

Bạch khó chịu bỏ đi không nói một lời, đi sang những ruộng khác họ cũng làm như vậy. Biết họ sợ cậu nhưng không cần thái quá như vậy chứ, Bạch buồn chán ngồi nghịch nước dưới con kênh bên cạnh.

Chị Nứt đi đưa nước cho vài người quen nhìn thấy Bạch liền hoảng.

"Mợ ơi sao mợ ngồi đây."

"Chị Nứt ạ, chị đến đúng lúc lắm em muốn xuống đây gặt lúa. Chị thuyết phục người ta đi."

Chị dở khóc: "Mợ thương tôi thì mợ đừng làm khó tôi… cậu biết mợ ra đồng làm á cậu trách phạt chúng tôi mất."

"Sao đến chị cũng nói y chang họ vậy… là do cậu Bình đúng không? Phải rồi là tại cậu… tại cậu mà mọi người cứ không muốn em động tay… em chán lắm rồi."

Bạch tức giận bỏ về muốn viết thư mắng cậu nhưng chị Nứt đã vội dỗ dành. Chỉ là Bạch không muốn nghe mấy lời dỗ trẻ con nữa rồi.

Hết cách chị đành cho Bạch xuống một cái ruộng gần đó nhất.

"Làm thế này nếu cậu đánh tôi thì mợ nhớ nói giúp…"

"Có em ở đây cậu không làm gì chị hay mọi người đâu."

Cứ tưởng mợ hai thích lên đòi gặt nhưng không ngờ mợ gặt nhanh chẳng kém gì người lớn. Trừ việc xém lúa thì mợ gặp khó khăn đành chia nhỏ rồi xén còn lại mợ gặt rất nhanh.

Lâu lắm mới đụng vào việc đồng Bạch vui vẻ trông thấy, nguy là Bạch làm rất nhiều đến lúc về bị dặm lúa ngứa hết cả lưng. Nhưng vì sợ ngày mai không được đi làm nữa Bạch cố nhẫn nhịn về đến phủ liền đi tắm. Tắm sạch xong vẫn ngứa rát khó chịu chị Lụa hôm nay như thường lệ gọi mợ lên nhà lớn ăn cơm.

Nhưng không thấy Bạch ra chị bạo đi vào mới thấy Bạch đang gãi sứt cả lưng. Vài chỗ bật máu hơi rơm rớm, chị toan gọi chị Nứt thì bị Bạch chặn lại.

"Chị đừng gọi mà, ngày mai chị Nứt không cho em đi nữa đâu. Tại em cứ đòi xuống gặt mà không mặc áo kín nên bị dặm thôi."

Chị Lụa nhìn Bạch do dự sau cùng đi lấy thuốc bôi cho Bạch. Đồng thời giữ kín chuyện cho Bạch. Tuy được bôi thuốc nhưng Bạch vẫn ngứa phải biết. Một lúc sau cũng đỡ hơn, chị Lụa lại bưng đồ ăn vào phòng cho Bạch.

Thấy Bạch không lên ăn ông Hộ cũng cho thằng Tý xuống hỏi thăm sợ Bạch ốm cậu Bình biết chuyện lại gay go. Cũng may Bạch nói dối lừa được họ. Chị Lụa xem xét vết xước trên lưng Bạch rồi dặn dò không được ra đồng nữa.

Lần này Bạch không phản đối vì nếu Bạch làm mọi người gặp rắc rối thì Bạch áy náy vô cùng. Suy cho cùng thì chính Bạch đòi bằng được xuống gặt thế nên sự việc xảy ra là lỗi của bản thân không nên làm liên lụy ai.

Mới hối lỗi được không lâu Bạch nhớ ra còn các vồng trồng cây ăn quả khác.

"Nếu không đi gặt thì mình đi thu quả. Hợp lý!"

Cũng may chồng mợ không có ở nhà chứ không mợ nát mông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro