Rất Yêu Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chia tay với tôi, anh đã phải nhập viện vì lên cơn đau tim. Tôi ở bên ngoài phòng bệnh nhìn anh vẻ mặt xanh xao, đầy đau thương nằm trên gường.

Đều do tôi cả, biết rõ anh có bệnh tim mà còn lựa lúc anh từ chuyến công tác đầy mệt mỏi trở về mà nói lời chia tay.
Khiến anh bị khích động như vậy, xin lỗi anh.

Ngày thứ hai sau khi chia tay, bạn bè đều đến thăm anh, họ cỗ vũ anh, mong anh vui vẻ lên.
A !!! Tôi thấy Gia Kỳ gật đầu đồng ý với họ rồi, hay quá.
Như vậy anh ấy sẽ nhanh trở lại như bình thường thôi, và ngày tháng đó sẽ không có tôi bên anh nữa.

Hôm nay tròn một tuần sau chia tay, anh xuất viện trở về nhà.
Mã Gia Kỳ ấy vậy mà lại trở tính trẻ con trốn trong phòng ngủ không chịu ra, bạn anh ấy và tôi ở bên ngoài rất lâu. Mọi người đều lo cho anh, khuyên anh hết lời nhưng anh lại cố chấp không nghe.

Vậy mà khiến bạn anh giận đến nổi đạp cửa xông vào, mọi người mang anh ra ngoài đánh cho một trận.
Nhìn anh bị đánh tôi rất đau lòng, nhưng nếu không như thế thì anh lại sẽ chạy đến chỗ tôi gào khóc kêu tôi về bên anh mất thôi.

Chia tay một tháng, Gia Kỳ đã trở về như trước đây rồi, tốt ghê. Bạn bè mỗi ngày đều đến thăm anh, có hôm họ còn đòi ngủ lại nhà để trông anh, sợ anh có chuyện lại không ai ở cạnh.

Gia Kỳ từ chối, sau đó đuổi họ về rồi.

Anh thật hư quá, đuổi bạn về xong lại ôm di ảnh của tôi khóc như trẻ con là sao ?!
Khi anh khóc tim tôi như thắt lại, đau lòng lắm nhưng nghe anh nói tôi lại còn đau hơn.

" Á Hiên, anh nhớ em lắm, rất nhớ em, quay về bên anh được không ? Lỗi do anh cả, nếu anh không đi công tác...thì có phải, có phải lúc động đất xảy ra anh đã có thể cứu em hay không ?!
Em chết rồi thì nói anh sống làm sao đây, Tống Á Hiên !!! Anh nói em mau trở lại đi nghe không hả ?!...Vì sao không nói một lời liền bỏ anh chứ..."

Đều không phải lỗi của anh mà, tất cả đều là việc đã định sẵn rồi.

Hôm đó, Tứ Xuyên xảy ra trận động đất rất thảm khốc, rất may vì hôm ấy Gia Kỳ đã đi công tác nên không ảnh hưởng đến anh.

Nhưng nhà tôi lại ở ngay tâm của động đất...tôi đã chết rồi !

Sau khi anh nghe tin từ bạn rằng tôi không còn nữa, anh đã bỏ hết việc bay chuyến sớm nhất về gặp tôi.

Tôi rất áy náy luôn xin lỗi anh, bởi vì tôi đã nói sẽ đợi gặp anh lần cuối nhưng mà lại đi trước khi anh kịp về.

Xin lỗi anh, vốn dĩ là ở cạnh lại không thể làm gì cho anh khiến em thấy mình thật vô dụng.

Chỉ vì quá yêu anh nên em không nỡ rời đi, cũng bởi yêu vì yêu anh nên mới đau lòng thế này.

Em vẫn rất yêu anh, Mã Gia Kỳ !

Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ lại yêu anh, cũng sẽ không rời bỏ anh lần nào nữa đâu người em yêu.

Hãy mau quên em đi, đừng ôm ảnh em khóc như trẻ con nữa, không ai có thể ở bên dỗ dành anh như em đã từng đâu, Gia Kỳ à !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro