Chương 034: Khu rừng này, động phủ này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người Thử Ly trải qua một đoạn đường bay không ngừng nghỉ, gần sắp đến giờ mẹo mới ngừng lại ở bên ngoài một rừng rậm không nhỏ.

"Theo ta đi vào." Tên yêu quái lông đen nói với hai người đi theo phía sau mình, giọng vẫn có vẻ không tình nguyện.

Thử Ly được giúp đỡ đi vào trong rừng, y phục trên người nàng mặc không nhiều, giữa gió lớn ở đây càng có vẻ vô cùng mỏng manh. Nhưng trong cánh rừng này nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, thậm chí có chút cảm giác nóng.

Vì thế nàng nhịn không được lên tiếng oán giận: "Sao lại nóng như vậy?"

"..." Tên yêu quái lông đen kia không buồn quay đầu chỉ liếc nhìn Thử Ly một cái, không có ý định trả lời.

"Ly Nhi." Thụ Nhi đỡ nàng gia tăng tốc độ, ra lệnh với tên yêu quái kia: "Tốc độ nhanh chút đi."

Tên yêu quái lông đen bị Thụ Nhi trói chặt, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể làm theo nhanh hơn. Bởi vì gia tăng tốc độ, nên rất nhanh đã đến được trước một gốc cây đại thụ chọc trời.

Tên yêu quái kia niệm một câu không biết là khẩu quyết gì với gốc cây, thân cây lập tức biến thành một cái huyệt động rộng khoàng mười thước. Hắn dẫn hai người Thụ Nhi cùng Thử Ly đi vào cửa động, rồi nháy mắt biến mất giữa một luồng sáng màu đỏ.

Nhiệt độ trong động rất thấp, so với bên ngoài hoàn toàn khác biệt, nhưng Thử Ly chậm rãi đi trước lại không cảm giác một chút lạnh nào, ngược lại cảm thấy nhiệt độ như vậy rất là thích hợp.

Ngói đỏ đèn lồng, bàn gỗ dụng cụ trà, những bày trí nơi đây giống như phủ Chương ở nhân giới. Có điều đám thị nữ thị vệ lại là một đám yêu quá hình người mặt thú.

Xuyên qua hành lang bằng băng dài, ba người dừng lại ở một căn phòng to sơn son đỏ.

Đây chắc là đại sảnh nơi dùng để tiếp đãi khách.

Tên yêu quái lông đen đã được Thụ Nhi cởi bỏ trói buộc lúc vào động thì lúc này hắng không tính quan tâm đến hai người phía sau, mà là thong thả bước vào, đỉnh đạc ngồi trên chủ vị ở nội đường, ngẩng đầu căn dặn thị nữ bên cạnh: "Bảo cha ta đến đây, nói là có người tìm. Còn nữa cho ta chén nước Băng Lộ."

"Vâng, thiếu đường chủ." Cung nữ mặt trâu cung kính lĩnh mệnh rồi lui về phía sau đi ra khỏi đại đường, cũng không quan tâm đến hai người ngoài cửa.

Còn các thị nữ khác trong nội đường cũng lo làm việc của mình, để hai người Thử Ly đứng ở cửa không có người tiếp đón, tựa như bọn họ không tồn tại.

Thụ Nhi thấy thế, rất là tức giận, vốn định đỡ Thử Ly đi vào tìm tự một nơi để nghỉ ngơi, nhưng bị Thử Ly ngăn cản, chỉ thấy nàng rất là rất vui vẻ đứng bất động ở nơi đó, đồng thời khóe miệng cũng lóe một nụ cười thản nhiên.

Ta chính là muốn xem tên xú bát quái ngươi đãi khách chu đáo đến mức nào!

Một lúc sau, một bóng đen lướt qua bên cạnh bọn Thụ Nhi, bọn họ còn không kịp thấy rõ, thân ảnh đó đã vào đến nội đường.

"Con trai, Ai? Ai tìm ta?" Bóng đen kia đứng im trước tên yêu quái lông đen, đầu xoay các phía. Hai người Thử Ly lúc này mới nhìn rõ thì ra bóng đen kia cũng là một yêu quái lông đen, chính là cha của tên yêu quái lông đen tự xưng là thiếu đường chủ, tuy rằng ngoại hình không khác biệt nhau lắm, nhưng hình thể hắn xem ra còn lớn hơn so với con mình.

"Hắc lão đầu, chúng ta ở đây." Thụ Nhi mở miệng, rốt cục cũng động đậy chân, đưa Thử Ly bước qua cửa lớn tiến vào phía trong vài bước.

"Là ai lại to gan như vậy, dám gọi..." Hắn xoay người về phía cửa, ánh mắt vừa nhìn thấy người liền khiến cho vẻ mặt lập tức như bị làm cho kinh hãi, giọng nói cũng trở nên lắp bắp : "gọi... bản... Đường chủ... như thế."

Hắc mao yêu quái không hiểu hắn cha sao lại thế này, đang chuẩn bị đứng dậy hỏi, lại chỉ thấy cha hắn lập tức xoay người nhìn hắn hỏi: "Ngươi tìm được bọn họ ở đâu?"

Hắc mao yêu quái thấy cha mình phản ứng mạnh như thế, cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ rốt cuộc là người thế nào? Sau khi trấn định lại nội tâm, kể lại những chuyện xảy ra ở nghĩa trang.

Một lát sau, cha tên hắc mao yêu quái trên mặt đầy lông đen tươi cười lộ nụ cười lấy lòng, nhanh chóng nghênh đón bọn họ, cũng gọi thị nữ chuẩn bị nước trong.

"Thiếu chủ, mấy trăm năm này người đi đâu vậy? Yêu vương rất là lo lắng người, chúng ta còn tưởng rằng người..."

"Thật không, ta cũng rất muốn gặp phụ vương, Hắc lão sư hẳn là cũng rất nhớ ta chứ? Ta thì rất là nhớ lão nhân gia ngươi đấy..." Thụ Nhi nở nụ cười khoan khoái, ngữ khí nhẹ nhàng.

"Hơ hơ, đương... đương nhiên rồi."

Sau khi Thụ Nhi ngầm trêu chọc Hắc lão nhân vài câu, liền thay đổi thần sắc, kể tất cả những chuyện xảy ra trong mấy trăm năm gian bị giam dưới đáy Nam Hải cho hắn nghe, sau đó giới thiệu Thử Ly ở bên cạnh vẫn chưa lên tiếng với hắn.

"Chào Thử Ly tiểu thư." Hắc lão nhân cảm giác cử chỉ của nàng cùng thiếu chủ rất là thân mật, nghĩ rằng quan hệ của bọn họ nhất định không bình thường, ngữ khí tự nhiên cũng có chút cung kính.

Thử Ly thấy hắn đối Thụ Nhi rất là cung kính, cũng thả lỏng đi không ít, đối với thân phận là con của Yên vương của Thụ Nhi này cũng rất vừa lòng. Quay đầu lại thấy con của Hắc lão nhân ngồi ở một đầu khác đang uống nước Băng Lộ, bộ dáng rất là hối hận, liền không nhịn được muốn trêu chọc tên xú bát quái này.

"Hắc đường chủ, vừa rồi lúc ngài còn chưa đến, Ly Nhi cùng Thụ Nhi cũng chỉ đứng ở cửa rất là lâu, thiếu đường chủ quả thật rất biết cách chiêu đãi, chân Ly Nhi đứng đến đau."

Nghe Thử Ly nói, Thụ Nhi liền nghĩ đến cơ thể nàng thật sự chống đỡ không nỗi, liền ra vẻ muốn dìu nàng đi nghỉ ngơi. Thấy thế, Thử Ly liền dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, nói tiếp: "Ly Nhi cũng muốn thiếu đường chủ thử thử cách chiêu này đãi xem, ngài nói có thể không?"

"Đương nhiên, đương nhiên." Hắc lão nhân liên tục gật đầu, kỳ thật trong lòng âm thầm toát mồ hôi lạnh. Ta còn tưởng rằng là chuyện gì chứ, đứng một chút cũng chẳng sao, hơn nữa quả thật là con lão tiếp đón không chu toàn: "Con, còn không..."

"Đợi chút..." Thử Ly thấy hắn mắc câu, liền nhanh chóng gián đoạn hắn, nháy mắt tinh quái với tên hắc mao yêu quái: "Hắc ca ca, nên đội thêm hai chén nước Băng Lộ nữa! Không được phép rơi xuống, nếu không..."

Ngay sau đó liền nhìn chằm chằm Thụ Nhi, Thụ Nhi phản ứng rất nhanh, nâng thủ cầm lấy chén nước Băng Lộ bày trên bàn, nháy mắt vỡ nát, chất lỏng bắn tung tóe khắp tay, đồng thời rơi vãi trên mặt đất: "Nghe đấy, không được sử dụng pháp thuật trong bất kỳ tình huống nào, đứng cho đến khi Ly Nhi cho phép ngươi cử động mới thôi, nếu không đây chính là kết quả của ngươi."

Chuẩn bị phòng cho Thử Ly.

"Ly Nhi, trước khi chúng ta đi gặp phụ vương ta, nàng cố gắng ít đi lại." Thụ Nhi chỉnh lại tóc Thử Ly sau khi bắt mạch cho nàng xong: "Đúng rồi, Hắc lão đầu nói chỗ bọn họ có suối nước nóng, rất có lợi cho thân thể nàng, nếu muốn nàng hãy đến đó thử xem."

"Uhm, được... Hắc lão đầu? Đường chủ đó là thủ hạ của phụ vương ngươi à? Ta còn nghe ngươi gọi hắn là thầy Hắc."

"Đúng, hắn cũng là ân sư dạy ta trước khi trưởng thành, nhưng, sau khi ta trưởng thành đều gọi hắn là Hắc lão đầu."

"Trưởng thành?" Thử Ly ngẩng đầu nhìn từ trên xuống một lượt: "Chính là bộ dáng này của ngươi sao?"

"Đúng vậy, ta đã trưởng thành năm trăm năm rồi đấy." Thụ Nhi chìa bàn tay năm ngón ra: "Chẳng qua bộ dáng có vẻ còn nhỏ thôi, nhưng tương đương với nam tử hai mươi tuổi ở nhân giới đấy."

"Thật không?" Thử Ly không nói nữa, nàng thật sự không muốn khơi mào những câu đối thoại nhàm chán giữ bọn họ, nhưng thường thì nàng không khống chế được sự tình.

"..." Thụ Nhi bĩu môi, biểu hiện nàng thích tin thì tin, nhưng sau đó lại bắt đầu giải thích: "Ly Nhi, ta nói cho nàng..."

"Ta đi ngâm suối nước nóng, phiền ngươi một canh giờ sau thì bảo tên xú bát quái kia trở về phòng đi, để tránh cản trở ánh sáng mặt trời." Thử Ly mặt không biểu cảm, đứng dậy đẩy cửa phòng ra, nhìn đỉnh trần trong động căn bản ánh mặt trời chiếu không tới.

"..."

Thử Ly một mình ra khỏi cửa động, một tay ôm túm quần áo màu trắng để thay một tay nàng cầm kim chỉ đường của Thụ Nhi đưa cho rẽ trái rẽ phải, cuối cùng ngừng lại ở một khúc suối có phần mát mẻ.

Chính là nơi này! Thử Ly thở dài nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đây là một hồ suối nước nóng bằng đá hình trứng, hơi nước tỏa ra trên mặt nước rất là mát mẻ, Thử Ly đến bên cạnh ao ôm quần áo ngồi xổm xuống, lấy tay khuất nước suối, rất là ấm áp. Đối với hiện tượng kỳ quái này nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ nghĩ là việc nước nóng tỏa khí lạnh ở đây như vậy chắc là việc rất bình thường ở trong lục giới mà cái gì cũng có.

Vì thế, nàng đặt quần áo xuống bên cạnh ao, cởi hai lớp xiêm y mỏng manh trên người ra, men theo bờ ngọc thạch cũng ấm như nước suối đi vào lòng suối.

Suối nước nóng cũng không sâu, vừa vặn che phần eo nàng. Để có thể cảm nhận hết sự lưu chuyển của dòng nước, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ, sau đó chậm rãi ngồi xuống, để cho toàn thân đều ngâm trong lòng suối.

Thử Ly ngửa đầu, chỉ cho mũi lộ khỏi mặt nước để hít thở, cứ như vậy nàng tĩnh lặng ngồi cảm nhận những chuyển động nhẹ nhàng của dòng nước nóng chuyển động quanh thân mình, làn gió thỉnh thoảng lướt qua mặt nước mang đến cảm giác lạ thường, hoa cỏ bên bờ hồ tỏa ra làn hương nhẹ nhàng.

Khoảng hơn nữa giờ trôi qua, Thử Ly cảm thấy cứ giữ nguyên một tư thế như thế thật không thoải mái, thế là nhẹ nhàng xoay người, cử động cơ thể đang trở nên tê cứng do lâu chưa cử động.

Đột nhiên có tiếng móng ngựa từ xa truyền đến.

Sao lại có người cưỡi ngựa? Thử ly kỳ quái, đây là rừng nơi yêu cư ngụ. Nàng nhanh chóng lau khô thân mình, bắt đầu mặc quần áo màu trắng đặt ở bên cạnh ao.

Vừa mới mặc xong áo trong, còn chưa kịp khoác áo ngoài Thử Ly cảm thấy tiếng vó ngựa đang tiến gần đột nhiên ngừng lại, liền ngẩng đầu nhìn về hướng đó, những giọt nước nhỏ xuống không theo quy luật.

Cái nhìn này, khiến nàng ngừng tất cả các động tác.

Bên dưới cây đại thụ cạnh ao, bạch mã dừng lại một cách kiêu ngạo, chủ nhân trên ngựa lại một màu đen, khí thế càng nồng đậm. Dáng người cao ngất đè nén sự tươi mát xung quanh, mặt nạ màu đen ngăn cản ánh mắt Thử Ly.

Gió không kiên nhẫn nổi lên, vì thế tóc đen bay tán loạn, người mang mặt nạ đen đối mặt với Thử Ly, đè nặng trái tim Thử Ly.

Đối mặt trong chốc lát, người nọ kéo dây cương, bạch mã xoay người chạy đi.

"Ngâm suối nước nóng lâu hại thân, gặp lại trong động."

Thanh âm còn đang quanh quẩn bên tai, nhưng trong trái tim Thử Ly đã nảy sinh một cảm giác.

Không hận ngườ này đã đi xa, chỉ hận gió nổi lên quá ngắn, không giữ được.

Thử Ly lắc đầu, cười cười tiếp tục mặc quần áo.

Phong cảnh này, vì sao lạicảm thấy tiếc nuối, đau lòng chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro