Chương 035: Sứ giả mặt đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thử Ly bỏ qua cảm giác kỳ lạ khi gặp quái nhân ở bên bờ suối, mang theo cảm giác thoải mái sau khi ngâm suối nước nóng chậm rãi đi về hướng động cây vừa đi ra lúc nãy.

Trước cây đại thụ che trời, Thử Ly dựa vào trí nhớ niệm câu chú mà Thụ Nhi nói cho nàng, thong thả tiến vào trong động, rồi cũng biến mất trong màn ánh sáng đỏ như lúc đến.

Thử Ly vui vẻ thưởng thức các loại hoa được khắc từ băng, đi xuyên qua hành lang dài chuẩn bị trở về phòng, lúc đi ngang qua đại đường, bị hấp dẫn bởi cảnh tượng không bình thường trong nội đường liền dừng bước.

Chân mày hơi nhíu, sao lại nhiều người như vậy, hơn nữa bầu không khí lại rất là... nghiêm trang.

Vì thế nàng xoay người đổi hướng, chậm rãi đi vào trong điện. Chưa nhìn đến những người khác liền trực tiếp tìm đến nơi Thụ Nhi đang ngồi, đứng bên cạnh nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo.

Thụ Nhi lập tức hiểu ý, khóe môi liền nở nụ cười đầy nuông chiều, đứng dậy nhường chỗ.

"Tóc còn chưa kịp khô sao lại đến đây?" Nhàn nhã đứng ở vị trí Thử Ly vừa đứng, Thụ Nhi xoa Thử Ly mái tóc vẫn còn ướt, nhíu mày hỏi. Cảm lạnh thì làm sao? Thân thể Ly Nhi sẽ không tốt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thử Ly cười nhẹ, nhìn về hướng nội đường, lúc này mới chú ý tới, người mà tính là gặp mặt một lần đã ở trong nội đường, hắn vẫn một thân áo đen, trên mặt vẫn đeo mặt nạ như cũ.

"Là như thế này..."

Đang chuẩn bị thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Thử Ly, Thụ Nhi liền bị một cái âm thanh thâm trầm cứng nhắc xen vào: "Vị cô nương này là?"

Người lên tiếng chính là tên áo đen mang mặt nạ kia, hắn ngồi ở vị trí trong góc nơi không gây chú ý, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự tồn tại của hắn.

Nếu đã như vậy, vì sao mới bước vào lại không chú ý đến?

Thật là tiếc quá đi, trong tim Thử Ly đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ lạ khi hắn rời đi lúc gặp ở suối nước nóng.

"Thử Ly cô nương là bằng hữu của thiếu chủ." Hắc lão đầu trả lời, trả lời hắn không nịnh hót cũng không qua loa, không cung kính cũng không cứng nhắc.

Ly Nhi! Ánh mắt dưới mặt nạ sáng lên, lời nói thốt lên vẫn nghiêm túc bình tĩnh như cũ: "Hắc đường chủ, Yêu Vương lệnh các vị đường chủ trong vòng một ngày trở về đại điện ở yêu giới, ngươi là người cuối cùng, mời theo ta đi ngay thôi."

Những lời này vốn đã nói qua một lần, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Thử Ly, người áo đen nói lại lần nữa, có điều âm thanh không lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

"Làm phiền sứ giả, ta giao phó các việc trong đường xong liền cùng thiếu chủ và cả Thử Ly cô nương trở về." Hắc lão đầu ra hiệu bảo thị nữ bên cạnh mang lên chút rượu nhạt: "Xin sứ giả chờ một lát, uống chút rượu."

Thử Ly nghe xong, bỏ đi cảm xúc kỳ lại trong nội tâm, ánh mắt hờn giận, lại nhìn về phía Thụ Nhi: "Sao nhanh như vậy đã đi rồi?" Cánh rừng này còn chưa chơi đã mà.

"Ly Nhi, nhà của ta còn xinh đẹp hơn nơi này nữa, đến đó, nàng muốn chơi cái gì sẽ có cái đó, nơi đó tuyệt đối đủ cho nàng chơi đùa." Thụ Nhi biết Thử Ly không có ngốc, nhưng xem ra sự tình khẩn cấp, hắn quả thật cũng lâu không gặp phụ vương, liền cười dụ dỗ. Hơn nữa, thân thể Ly Nhi...

***

"Chỉ còn hai ngày nữa là đến đại hội thu nhận tân đệ tử, sao vẫn chưa thấy sư Chương trở về?" Nam Hàn Nguyên bưng chén trà tỏa ra làn hơi nóng, gương mặt sau làn hơi nóng lượn lờ không thấy rõ biểu tình. Trong đại điện trống rỗng chỉ có hai người, âm thanh rõ ràng rất thấp nhưng trong ở hoàn cảnh như vậy không biết đã phóng đại lên bao nhiêu lần.

"Nếu Chỉ Mộc nói sẽ trở về, vậy thì nhất định sẽ trở về chủ trì." Nguyệt Huyền thở dài nhẹ như không. Hắn mặc dù miệng nói như thế, nhưng trong lòng vẫn không dám chắt, dù sao trong bốn trăm năm qua sư Chương hắn như thế nào không ai rõ, ngay cả hai người bọn họ cũng chỉ thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh của hắn, còn hắn cũng chưa từng gặp bất kỳ ai.

"Nếu sư Chương đã nói như vậy, vậy chúng ta làm trước những công việc chuẩn bị cho đại hội, chỉ chờ hắn trở về là được." Hiện tại hắn cần có người nào đó cho hắn một thái độ kiên quyết, Úc Chỉ Mộc bốn trăm năm không hỏi thế sự, Nam Hàn Nguyên tạm quản những chuyện lớn nhỏ trong môn phái, tuy rằng cũng có thể quản lý thỏa đáng, nhưng vẫn luôn làm cho hắn cảm thấy không hay , hắn vẫn quen Chỉ Mộc ngồi ngôi vị chưởng môn này, bởi vì mọi người trong tiên giới đều hiểu, chỉ có sư Chương hắn mới là người có tư cách nhất làm chưởng môn, bởi vì sư huynh hắn cũng hiểu rõ.

Nguyệt Huyền cười cười, chuyển hướng nói lạc đề: "Trà này sao mà không thơm."

***

Đoàn người Thụ Nhi vừa chiếu cố thân thể Thử Ly, vừa vận dụng tốc độ nhanh nhất mà nàng có thể chịu đựng được nhanh chóng tiến đến đại điện của Yêu giới.

Ở trên đường, Thử Ly nhân cơ hội hỏi được từ miệng Thụ Nhi một vài việc về người áo đen kia, nhưng trí tò mò của nàng vẫn không được thỏa mãn, luôn cảm thấy, những chuyện về hắn, mọi người biết quá ít.

Người áo đen kia là tâm phúc bên cạnh Yêu vương, là sứ giả chuyên truyền tin tức. Người này nổi lên vào ba trăm năm trước, hắn không có tên, hoặc có thể nói không ai biết tên của hắn. Lúc hắn xuất hiện bên cạnh Yêu vương đều với hình dánh như hiện tại, chưa ai thấy được gương mặt thật của hắn, những yêu quái tu hành tương đối lâu ở yêu giới đều có thể cảm nhận được có một luồn tiên khí tản mác quanh người hắn, nhưng lại không giống với vị tiên nhân mà bọn họ biết. Bọn họ đều nói tu vi hắn mặc dù không thuộc hàng thượng đẳng, nhưng cũng là thuộc hàng giỏi, mà hắn chưa bao giờ giúp yêu vương giết địch hoặc chinh chiến, chỉ là phụ trách thu thập tin tức quan trọng, ở yêu giới thuộc loại không ai không biết không ai không rõ, rất là nổi danh.

Ngoại trừ lúc ở cạnh ao và lúc ở trong nội đường nghe hắn nói chuyện vài lời, Thử Ly cũng chưa từng nghe hắn nói một câu. Nàng muốn biết được càng nhiều về chuyện về hắn, những chuyện mà mọi người không biết từ chính miệng hắn, nhưng dọc đường đi, vị sứ giả mặt đen thủy chung đều trầm mặc không nói, quả thực khiến bầu không khí bị không ít áp lực, còn sự tò mò của nàng thủy chung vẫn không thể nói ra.

"Đến rồi." Câu nói của Thụ Nhi cũng đã phá vỡ bầu không khí áp lực suốt dọc đường. Thử Ly nhìn về phía trước, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng, khiến cho những hiếu kỳ nghi hoặc cũng giảm đi không ít.

Đây là yêu giới, một ma giới có vẻ hoa lệ ma mị, ánh sáng kỳ dị chiếu rọi các đền đài.

Các đền đài lầu các đứng sừng sững giữa không trung được nối liền với nhau bằng các cây cầu vồng, lớn nhỏ không đồng nhất, hình thái khác nhau, không có một chút tử khí cứng nhắc. Một mảnh bụi than phía chân trời lại càng khiến cho quỳnh lâu kim khuyết[1] thần công thiên xảo[2] hiện ra ngọc lưu ly vạn khoảnh tiên diễm hùng vĩ.

[1] quỳnh lâu kim khuyết: kiến trúc tinh xảo, kiến trúc ở tiên giới.

[2] thần công thiên xảo: kiến trúc, bố trí kỳ diệu, con người không thể tạo ra được.

Phi các lưu đan, thêu thát điêu manh vạn sắc sinh.

Thụ Nhi quả không nói mạnh miệng, quả thật thực không sai.

Qua khỏi cầu vồng, tiến vào một tòa lầu đỏ hùng vĩ, đi vài bước về phía trước, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn bởi một mảnh hoa lệ màu vàng.

Đây là một tòa đại điện tòa màu vàng hùng vĩ, cửa đại điện không có treo biển, chỉ treo một bức tranh dạ quang lưu nguyệt. Trong điện đã có rất nhiều người, nói đúng ra phải là yêu nhân của yêu giới. Hình dáng người có, hình dáng yêu cũng có, hình dáng nửa thú cũng có, bọn họ phân ra ngồi hai bên, bên cạnh còn có thị nữ áo lam xinh đẹp bưng trà rót nước. Thử Ly nhìn khắp nơi trong điện, đoán rằng những yêu quái này chính là đường chủ của các đường theo lệnh mà đến.

"Mời các vị yên vị, yêu vương sẽ đến ngay thôi." Nhất áo lam thị nữ gặp hắc mặt sứ giả dẫn người đi tiến cửa điện, liền đi vào bọn họ trước mặt hô.

Thụ Nhi vẫn đang cố gắng đỡ Thử Ly đi hướng đến một vị trí trống: "Ly Nhi, ngồi xuống đi, đi đường chắc là mệt rồi."

Mọi người thấy người vừa tới ngoại trừ Hắc lão đầu cùng sứ giả mặt đen ra, còn có hai gương mặt xa lạ —— Thử Ly cùng Thụ Nhi. Liên tục châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi, rất kỳ quái là sứ giả mặt đen lại đưa hai người này đến đến. Chỉ có vài người trong phần lớn đường chủ quen mặt Thụ Nhi nên trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng vui sướng, thiếu chủ đã trở lại. Nhưng bọn họ cũng không biểu lộ ra nhiều, ngay sau đó liền áp chế cảm xúc xuống, muốn xem xem vị thiếu chủ này muốn làm gì.

Lúc này, một nữ tử áo tím cách hai người Thử Ly gần nhất, nâng chiếc váy dài phết đất bằng vải thô chậm rãi đi tới, gương mặt diễm lệ toát lên vẻ hiếu kỳ khi thấy con mồi, đứng trước mặt Thụ Nhi, ngón tay ngọc ngà thon nhỏ xoa ống tay áo của hắn, đôi mắt mê hoặc lại chuyển hướng Hắc lão đầu hỏi: "Hắc đường chủ, vị mỹ thiếu niên Chương Chương này là?"

"Hắc hắc..." Hắc đường chủ thấy nữ tử áo tím này đối với Thụ Nhi có cử chỉ khinh bạc, chỉ cười không trả lời.

Ngược lại sứ giả mặt đen lại thản nhiên mở miệng: "Ninh đường chủ, hắn là ai hãy chờ Yêu vương đến là biết liền thôi."

Thụ Nhi nhìn thấy bàn tay ngọc trên ống tay áo, chậm rãi rút tay về, sắc mặt cũng nhẹ cười: "Ta không phải là Chương Chương ngươi, cũng không có hứng thú lôi kéo quan hệ với ngươi, Ninh đường chủ hãy tự trọng."

"Ngươi..." Sắc mặt người mỹ nữ áo tím được xưng là Trữ đường chủ lập tức trở nên khó coi.

"Vị tỷ tỷ này, đừng khinh bạc Thụ Nhi nhà ta, hắn còn nhỏ..." Lúc này, Thử Ly ngọt ngào mở miệng, tay vô cùng tự nhiên vỗ đầu Thụ Nhi.

Thụ Nhi bị vỗ đầu rất là khó chịu, nhưng bởi vì là Ly Nhi, cười cứng đờ nhưng cũng không cãi lại.

Bị một cô nương còn nhỏ tuổi hơn mình nói như vậy, sắc mặt Ninh đường chủ khôi phục lại vẻ bình thường, đôi mắt càng phát ra vẻ câu mê hoặc, cười đến kiều diễm: "Muội muội, đáng tiếc tỷ tỷ ta chính là thích... nhỏ...giống như Chương Chương vậy..."

Dứt lời, Thụ Nhi lập tức thu lại nụ cười, trầm mặc không nói.

"Tỷ tỷ, nhưng Thụ Nhi là..." Đang chuẩn bị cùng Ninh đường chủ kia tiếp tục cong môi khẩu chiến, còn chưa kịp nói xong, Thử Ly đã bị một thanh âm với âm lượng lớn xen vào.

"Yêu vương đến!"

Ngoài điện một âm thanh sắc nhọn từ xa xa truyềnđến, gián đoạn các nhóm đang nghị luận với nhau trong điện, từng người đều lậptức khôi phục vẻ nghiêm túc, lẳng lặng một thân ảnh màu lục cao lớn mông lungngoài điện đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro