Chương 036: Yêu vương Ly Đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nọ bước vào trong điện, đi theo phía sau là hai thị vệ áo lam.

Trong đại điện bóng đen chiếu lên nền đất, những nơi ba người đi qua đều khiến không khí tăng thêm vài phần áp lực.

Yêu Vương đứng đầu là một nam tử tráng niên, thân hình cao lớn, thậm chí có chút cường tráng, trên gương mặt vuông vức cười hòa ái cười, mái tóc nâu được cột quy củ bằng một chiếc mũ bằng ngọc đen, đôi giày đen tuyền bên dưới một thân cẩm y màu xanh đậm, cước bộ trầm ổn đi về hướng chủ vị.

Đây là Yêu vương Ly Đoạn, phụ vương của Thụ Nhi sao? Sao không có chút nào giống Thụ Nhi!

Ánh mắt Thử Ly di động theo hắn. Vẫn chưa đến mức anh tuấn, lại tự dưng cảm thấy vô cùng thuận mắt, cảm giác mặc dù rất nghiêm túc nhưng cũng dễ dàng tiếp cận.

Yêu vương ngồi xuống, hai thị vệ áo lam phía sau cũng đi lên phía trên, chia ra đứng hai bên người Ly Đoạn.

"Hôm nay, bổn vương triệu tập các vị đường chủ, là muốn thông báo kết quả thương lượng cùng Ma tôn..." Yêu vương phóng nhãn về phía mọi người trong điện, lúc lướt qua Thụ Nhi, ánh mắt lập tức dừng lại, vẻ mặt không thể tin nổi, âm thanh cũng theo đó mà rung động: "Thụ Nhi!"

Là Thụ Nhi đã trở lại sao?

Rốt cục cũng gặp được con mình sao? Thụ Nhi đứng dậy, đi tới chính giữa, khẽ cười quỳ xuống: "Con đã trở lại, phụ vương."

Âm thanh âm có nhung nhớ có vui sướng, nhưng không mãnh liệt.

Tiếng nói vừa dứt, cả điện liền ồ lên.

Thật là thiếu chủ sao! Những đường chủ trong điện một ngàn năm trước từng gặp qua đều lộ vẻ vui sướng, xem ra bọn họ đoán quả không sai.

Còn những người chưa từng gặp cũng vô cùng kinh ngạc cùng tò mò. Đây là con của Yêu vương, thiếu chủ của Yêu giới?

Ly Đoạn lộ ra nụ cười vừa lòng, nói với mọi người: "Vị này chính là con của bổn vương mất tích đã lâu, là thiếu chủ của các ngươi Thụ Nhi."

"Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ." Mọi người phục hồi lại tinh thần, đồng loạt hướng Thụ Nhi hành lễ.

Thụ Nhi cũng đứng dậy, chắp tay đáp lễ.

"Tốt lắm, các vị." Trên mặt Ly Đoạn lại nở nụ cười thản nhiên, lời nói thốt ra mang theo vẻ nghiêm túc: "Các vị, mang theo các thủ hạ xuất chúng trong mỗi đường, ngày mai giờ hợi tập trung ở Ma giới, liên hợp lực lượng hai giới yêu ma, tiến công tiên giới."

"Thuộc hạ nhất định muôn lần chết cũng không chối từ!"

"Thụ Nhi, theo vi phụ về phòng, hai cha con chúng ta cùng nhau tâm sự." Ly Đoạn nhìn về phía Thụ Nhi, lời nói không nhanh không chậm.

"Vâng." Thụ Nhi nhìn về phía phụ vương mình, không có quá nhiều vui sướng, cũng không có quá nhiều vội vã.

Thụ Nhi chuyển hướng Thử Ly, ôn nhu nói: "Ly Nhi, nàng theo nha hoàn trở về phòng nghỉ ngơi trước, ta xong sẽ tìm nàng."

Sau đó lại cẩn thận dặn dò một thị nữ bên cạnh: "Ngươi đỡ nàng đi, hãy thật cẩn thận, thân thể Ly Nhi không tốt."

"... Vâng, thiếu chủ." Người thị nữ đối vị thiếu niên tuấn mỹ chưa từng thấy mặt lại đột nhiên trở thành thiếu chủ yêu giới này có chút không kịp phản ứng, ngẩn ngơ một lúc mới hồi phục tinh thần trả lời.

Thụ Nhi vẫn lo lắng, lại nhìn về phía vị sứ giả mặt đen: "Phiền sứ giả giúp ta đưa Ly Nhi một đoạn."

Hắc mặt sứ giả không đáp, trực tiếp xoay người ra lệnh với người thị nữ kia: "Đi thôi."

Thế là, Thử Ly được thị nữ giúp đỡ, đi theo sứ giả mặt đen phía trước, đi ra khỏi điện.

Cả điện lại ồ lên, biểu cảm trên mặt mỗi người đều vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng ngoại trừ yêu vương, ở yêu giới này không có ai có thể yêu cầu hắc mặt sứ giả làm chuyện gì, giúp việc gì.

Vậy mà thiếu chủ làm được! Đó là vì hắn là thiếu chủ, hay là vì cô gái xinh đẹp mà thân thể có vẻ không tốt kia?

Cha con Yêu vương đi vào một căn phòng sạch sẽ như mới, ngăn nắp chỉnh tề.

"Các ngươi đều lui ra." Yêu vương cho các thị nữ hầu hạ lui ra. Trong căn phòng đóng cửa lại có vẻ im lặng, hai người không nói gì.

Thật lâu sau, Thụ Nhi chủ động mở miệng, kể hết chuyện bị nhốt tại Nam Hải trong một ngàn năm và vì sao lại bị rơi vào Nam Hải đến mức không ra được cho phụ vương hắn nghe.

"Thụ Nhi vất vả, phòng này vi phụ vẫn phái người quét dọn, nhìn xem có phải giống như trước đây hay không?"

Không có cái ôm thương nhớ, cũng không lo lắng kiểm tra con mình có bị thương hay không, mà chỉ cười ôn hòa hỏi hắn phòng có phải giống như trước đây hay không.

Thụ Nhi không biết đây có được xem là cảnh tượng bình thường khi cha con gặp lại không, trong lòng không biết là vui vẻ hay thất vọng, có lẽ đây là cách mà cha con họ giao tiếp với nhau từ xưa đến nay!

Còn nhớ rõ một ngàn năm trước phụ vương đối xử với hắn rất tốt, cũng cùng phương thức đối xử tốt với hắn. Hắn sinh ra đã không có mẫu thân, phụ vương cũng không cưới ai khác, hắn nghĩ là vì sợ hắn không chấp nhận, cho nên ngay cả kế mẫu cũng không có, hắn cứ như vậy hưởng thụ tình thương của cha mà lớn lên.

Thụ Nhi cười thản nhiên với hắn: "Nơi này rất tốt, phụ vương đi xử lý công việc đi, ta đi thăm Ly Nhi."

"Ly Nhi?" Ly Đoạn nhìn chằm chằm con mình, nghi hoặc hỏi: "Chính là cô gái mà ngươi dẫn về? Vì sao đưa dẫn về?"

"Nàng là bằng hữu của ta, tên đầy đủ là Thử Ly, bốn trăm năm trước nàng cũng bị giam xuống đáy Nam Hải, những ngày sau đó chúng ta liền làm bạn với nhau. Phụ vương người cũng thấy đó, thân thể nàng không tốt, ta cần chăm sóc nàng. Hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Không có gì, phụ vương vẫn là đi xử lý đại sự đi. Khi nào ăn trưa, ta đưa nàng tới gặp phụ vương, hơn nữa có việc nhờ phụ vương."

"Vậy vi phụ đi trước, gặp lại lúc trưa." Ly Đoạn cũng không tiếp tục truy vấn, đứng dậy ra khỏi phòng.

Bên cạnh một mảnh vườn đầy loại hoa kiều diễm không biết tên, ba người Thử Ly dừng lại ngay chính giữa một gian phòng.

"Tiểu thư, đây là phòng của người." Thị nữ áo lam buông cánh tay đang đỡ Thử Ly, mở cửa ra, rồi nhường lại vị trí để cho nàng xem hoàn cảnh trong phòng.

Căn phòng rất lịch sự tao nhã, không gian cũng vừa phải, nhưng đối với nàng mà nói thì hơi lớn, ngủ ở đây sẽ làm nàng cảm thấy có chút cô đơn không dễ chịu. Trong tiềm thức của nàng vẫn thích không gian khép kín thậm chí có thể nói là nhỏ hẹp như dưới đáy Nam Hải.

Là vì ở quá lâu sao?

Nàng không nhớ rõ, ngoại trừ Thụ Nhi cho nàng tia ánh sáng duy nhất, những ngày u ám không thấy ánh mặt trời như thế đúng ra không nên nhớ đến chứ!

Sứ giả mặt đen thấy nàng đứng ở cửa phòng nhìn vào bên trong, chậm rãi bất động, nghĩ rằng nàng không hài lòng căn phòng: "Ly... Tiểu thư, phòng không hài lòng sao? Ta gọi người giúp người đổi một gian khác, người thích như thế nào ?"

Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như thế, Thử Ly nhanh chóng xua tay: "Không có không có, ta rất vừa lòng, không cần đổi."

"Vậy tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi." Sứ giả mặt đen ra hiệu cho thị nữ bên cạnh, thị nữ hiểu ý liền cùng hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đợi chút..." Thử Ly gọi sứ giả mặt đen lại.

Hắn dừng lại, chờ câu tiếp theo của nàng. Thị nữ bên cạnh cũng ngừng theo.

"Không có việc gì, ngươi đi đi."

Sứ giả mặt đen không nói gì tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước, lại bị gọi.

"Vẫn là chờ một chút..." Thử Ly không biết xưng hô hắn như thế nào, tên của hắn không ai biết, bản thân lại không nghĩ trực tiếp gọi hắn là sứ giả. Nhìn dáng vẻ của hắn, tuy không thấy dung mạo, nhưng xem ra cũng là một thanh niên, liền nói: "Ly Nhi muốn hỏi người một vài vấn đề, ca ca."

Không biết vì sao, sứ giả mặt đen chấn động, xoay người nhìn Thử Ly, thật lâu sau không nói.

Thử Ly bị hắn nhìn như vậy bất giác cảm thấy khẩn trương, giống như người này có quen biết với nàng, hơn nữa là đã quen biết từ rất lâu trước đó.

Qua không biết bao lâu, Thử Ly chịu không nổi bầu không khí như thế lúc đang chuẩn bị xoay người trở về phòng bỏ qua việc nói chuyện kia, người nọ nhìn về phía thị nữ bên cạnh, mở miệng: "Ngươi về trước đi."

"Vâng." Thị nữ kia mặc dù không hiểu hắn cùng với Thử Ly muốn làm gì, nhưng cũng biết việc này không phải một thị nữ nho nhỏ như nàng có thể quan tâm, liền lĩnh mệnh rời đi.

Sứ giả mặt đen đi hướng Thử Ly, lướt qua nàng vào phòng: "Vào phòng rồi hỏi."

"Muốn hỏi cái gì, nói đi." Sứ giả mặt đen đóng cửa rồi ngồi đối diện Thử Ly, một tay chống lên bàn, tay kia thì ở dưới bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa ngón cái.

"Uhm... ca ca, ta muốn biết tên của ngươi, có thể nói cho ta biết không?" Thử Ly nhìn về phía hắn, không biết hắn là phủ hội trả lời.

Người nọ lại chấn động, ngừng ma sát ngón tay: "Vì sao?"

Chỉ là nói ra tên thôi mà, có gì mà vì sao. Thử Ly không hiểu, nhưng cảm thấy mấy trăm năm nay cũng không ai biết tên hắn, mình muốn biết cũng quả thật không dễ, liền thành thật nói cho hắn nghe sự tò mò đối với hắn và cảm giác kỳ quái khi lần đầu gặp hắn trên bờ hồ. Thử Ly nở nụ cười xinh đẹp với hắn: "Cho nên, ngươi hãy nói cho ta biết đi."

"..." Người nọ cảm thấy trong lời nói của nàng chút khác thường, luôn cảm thấy người trước mắt so với người xưa có chút không giống, liền ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, ta sẽ nói cho ngươi những gì ngươi muốn biết."

"Được, Thành giao." Thử Ly tươi cười lớn hơn nữa, không nghĩ là dễ dàng như vậy. Hắn muốn hỏi cái gì cũng không sao, dù sao nàng cũng không nhớ rõ, cho nên những điều nàng biết cũng không nhiều lắm, nàng không chịu thiệt.

Làn môi bên dưới mặt nạ vô thức nhếch lên, một câu "Thành giao" làm cho hắn cảm thấy như tìm được hương vị quen thuộc.

"Ngươi cùng vị thiếu chủ kia quen biết như thế nào?"

"Chúng ta đều bị nhốt dưới đáy Nam Hải, Thụ Nhi nói là bởi vì thần khí nào đó làm cho Nam Hải khô cạn, mới giúp cho chúng ta đi ra được."

Quả nhiên là Thanh Nguyệt làm ra! Hắn lấy lại bình tĩnh, lại nói: "Vì sao ngươi lại muốn cùng hắn về đây?"

"Đó là bởi vì Thụ Nhi nói nơi này so với chỗ của Hắc lão đầu tốt hơn, mà nơi này thì, quả thật không tồi." Nếu không ta không muốn đi đâu!

"Ta là nói ngươi vì sao đến nơi này mà không quay về... nơi ngươi ở trước khi ngươi bị giam vào đáy Nam Hải."

"Ta không biết." Thử Ly có chút bất đắc dĩ nhìn về phía hắn: "Ta cứ nhớ về những chuyện trước kia là đầu liền đau, căn bản không nhớ ra."

Cái gì? Không nhớ? Chẳng lẽ Ly Nhi... Ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được: "Mất trí nhớ?"

"Đúng vậy, ta mất trí nhớ, ngoại trừ tên mình ra, những thứ khác đều không nhớ rõ." Thử Ly xòe hai tay ra, tỏ vẻ bất lực.

Ánh mắt hắn phủ lên một tầng khổ sở, cái gì cũng không nhớ rõ, Ly Nhi đã quên ta... Nhưng mà cũng tốt, hắn nhìn về phía Thử Ly, ánh mắt biến thành vui mừng, Ly Nhi đang cười, hiện tại ngươi chắc là đang sống rất là vui vẻ, chỉ cần không gặp mặt hắn...

"Ca ca..." Thử Ly thấy hắn không nói lời nào, gọi hắn: "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không."

"Không được nói tên của ta cho những người khác, ngay cả Thụ Nhi cũng không được, đợi tới lúc ta muốn nói ra, mọi người tự nhiên sẽ biết, đến lúc đó ngươi cũng sẽ biết cảm giác của ngươi từ đâu mà có." Sứ giả mặt đen đứng dậy: "Chỉ cần đáp ứng yêu cầu này của ta, ta sẽ nói cho ngươi."

"Được." Thử Ly gật đầu: "Vậy ngươi cũng gỡ mặt nạ ra cho ta thấy đi."

"Cũng không cần thiết." Ly Nhi, ngươi sẽ không nhận ra ta, tuy rằng chúng ta quen nhau lâu nhất. Hắn đi tới cửa, đẩy cửa ra, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của hắn: "Ta tên là Thần Vô Ức."

Thần Vô Ức sao? Vẫn chưa thấy được hình dáng của ngươi. Thử Ly nằm ở trên giường, nhìn phía trên. Ngươi có phải là quen với ta không?

"Ly Nhi, ngủ không được sao?" Thụ Nhi đẩy cửa ra liền thấy Thử Ly vẫn chưa thay quần áo, nằm ở trên giường trợn tròn mắt nhìn phía trên, xem ra là đang ngẩn ngơ.

"... Thụ Nhi, ngươi đã đến rồi a?" Thử Ly nghiêng người, tiếp tục nằm: "Ngươi tùy tiện ngồi đi, dù sao đây là nhà ngươi, ta sẽ không tiếp đón."

"Ly Nhi có sao không? Mặt ủ mày chau thế, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?" Thấy vậy, Thụ Nhi có chút khẩn trương, bước nhanh đến bên giường cầm cổ tay nàng bắt mạch.

"Vẫn khỏe, không có gì." Thụ Nhi bắt mạch xong cảm thấy an tâm hơn nhiều, mặc dù thân thể Ly Nhi vẫn rất yếu, nhưng cũng ổn định, tạm thời không có gì cần lo lắng.

"Ta chính là đến thăm nàng, Ly Nhi, nếu không có việc gì thì hãy ngủ một giấc, một lát nữa là đến buổi trưa, khi nào dùng cơm ta đưa nàng đi gặp phụ vương." Thụ Nhi tới gặp nàng, cũng an tâm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Đợi chút..." Thử Ly kéo tay Thụ Nhi.

"Sau vậy? Có gì muốn nói với ta sao?" Thụ Nhi dừng bước, ngồi xuống nhìn Thử Ly.

"Uhm, ta muốn hỏi ngươi..." Không được, Thần Vô Ức ca ca kia đã nói là không cho ta nói cho người khác, vẫn nên tuân thủ ước định, hỏi cái khác đi: "Thụ Nhi, quan hệ của ngươi với phụ vương không tốt sao?" Yêu Vương kia thoạt nhìn rất hòa ái, nhưng đối Thụ Nhi lại có vẻ không thân thiết.

Dễ dàng bị nhìn ra như vậy sao? Thụ Nhi cười khổ, xem ra quan hệ cha con bọn họ không được tốt lắm.

Thụ Nhi cười ôn nhu với Thử Ly: "Không có đâu, Ly Nhi suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta là quan hệ cha con cũng không phải là mẹ con, cách thức phụ vương biểu đạt cảm tình không thể hiện ra bên ngoàii."

Thật vậy không? Vừa thấy là biết ngươi đang nói dối. Thử Ly bất đắc dĩ chép miệng: "Được rồi được rồi, là ta suy nghĩ nhiều."

Thụ Nhi đặt tay nàng lên cạnh má mình: "Ly Nhi, nói thật đi, nàng còn muốn hỏi gì khác nữa."

"Ta không có gì khác muốn hỏi." Thử Ly rút khỏi bản tay Thụ Nhi đang nắm, vuốt đầu hắn, cười: "Thụ Nhi Chương Chương, lần này là ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

"... Vậy Ly Nhi nàng hãy nghỉ ngơi một lát đi, ta đi trước, một lát tới đón nàng." Thụ Nhi không hỏi nhiều.

Ly Nhi không muốn nói mình cũng không ép buộc,chờ khi nào nàng muốn nói thì nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro