Chương 040: Cố ý gây khiêu khích (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Theo ta lên núi." Úc Chỉ Mộc giơ tay ra với một Thử Ly đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thử Ly thật sự không rõ, Thụ Nhi bảo tên Thần Vô Ức kia bảo vệ nàng, nhưng cái tên kia lại đánh cũng không đánh bỏ nàng ở lại mà chạy. Còn đám người Yêu vương cùng Ma tôn kia cũng vậy, nếu xuống núi hẳn phải thấy nàng mới đúng chứ, sao lại cũng không thấy Thụ Nhi tìm nàng?

"Bọn Thanh Nguyệt đã đi đường khác, còn vị thiếu chủ yêu giới kia đã bị phụ thân mang đi. Nơi này, sẽ không có ai đến." Úc Chỉ Mộc biết nàng đang suy nghĩ điều gì, ngữ khí thản nhiên chậm rãi thốt ra, nhưng nội tâm lại ở bất giác không yên.

Nàng mất trí nhớ, nàng không nhớ điều gì hết. Lần đó bốn trăm năm trước lóc đi tiên cốt thế nhưng lại làm cho nàng mất trí nhớ, đây là điều hắn không hề nghĩ tới. Nhưng, hắn cũng biết, Ly Nhi mất trí nhớ không hẳn không phải là chuyện tốt. Nhưng, hắn vừa vui mừng nhưng đồng thời cũng vừa lo lắng trí nhớ nàng lại khôi phục.

Những thương tổn lớn như thế, hiện tại bù đắp liệu có tác dụng sao?

Tay vẫn còn đang giơ trước mặt nàng, không hề động đậy. Thử Ly nhìn bàn tay ngọc ngà thon dài trước mặt, tiếp tục ngẩn ngơ. Nàng cảm thấy niềm vui không rõ từ đâu, nhưng tay mình lại không muốn nắm lấy tay hắn, là vì sao?

Úc Chỉ Mộc thấy nàng chậm chạp bất động, liền bất ngờ, đi đến bên nàng, ôm nàng vào lòng, bay trở về Mộc Lưu.

"Ây! Ngươi làm gì vậy? Vì sao ta phải đi theo ngươi?" Tuy rằng ngươi rất đẹp. Thử Ly ở trong lòng hắn không an phận, vừa đánh vừa đá hắn.

Úc Chỉ Mộc nhìn nàng một cái: "Đang ở giữa không trung."

Thử Ly lập tức trở nên an phận, dù thế nào đi nữa cũng không thể mất mạng nhỏ của nàng.

"Thế này là thế nào?"

Úc Chỉ Mộc ôm Thử Ly đi vào điện Càn Nguyên, liền thấy trong điện một đám đệ tử áo xanh, Nam Hàn Nguyên cùng tám đệ tử, Nguyệt Huyền cùng năm đệ tử của hắn bày trận cung thương giác trưng vũ thi pháp giải độc cho bọn họ.

"Bọn họ trúng phải mưa máu do Thanh Nguyệt bày ra." Nam Hàn Nguyên tranh thủ lúc rảnh ngẩng đầu nói, ánh mắt chạm đến người trong lòng hắn, có chút khó hiểu: "Đây là?"

Bởi vì đang che mặt, hơn nữa cơ thể Thử Ly đã trưởng thành thêm bốn tuổi, hiện tại là dáng vẻ mười tám tuổi khiến cho hắn chưa nhìn kỹ cũng không biết được nữ tử này chính là Thử Ly.

Úc Chỉ Mộc không đáp, ôm Thử Ly xoay người ra khỏi điện, chỉ lưu lại một câu nhắc nhở giải độc: "Dùng cỏ Hồng Loa."

Đúng vậy, chúng ta sao lại không nhớ tới! Ánh mắt Nguyệt Huyền cùng Nam Hàn Nguyên chạm nhau, lập tức thoải mái hơn nhiều.

"Đi ra phía sau đỉnh Ti Trúc hái cỏ Hồng Loa, hầm thành canh Hồng Loa cho bọn họ dùng."

Những đệ tử chưa bị dính phải mưa máu lĩnh mệnh, một nửa ra khỏi điện hái thuốc, một nửa đưa những đệ tử ngã trên mặt đất về từng phòng.

"Sư Chương, nữ tử kia phải chăng rất giống..." Nguyệt Huyền thấy trong điện đã vắng, chỉ còn hắn cùng Nam Hàn Nguyên, liền đưa ra nghi hoặc sau khi vội vàng nhìn thoáng qua.

"Không rõ lắm, tuy rằng ta cũng có chút hoài nghi. Nhưng, sư Chương đã tự mình lóc đi tiên cốt của Thử Ly, nhốt nàng dưới đáy Nam Hải, nếu không phải do Thanh Ma gây ra chuyện ngoài ý muốn, nàng ta sẽ ở nơi đó cả đời..." Nam Hàn Nguyên nhìn về phía Nguyệt Huyền, sư Chương đã đoạn tuyệt như thế, còn có thể đưa nghịch đồ kia trở về sao? Còn nàng sẽ trở về cùng sư Chương sao?

"Chờ mọi người độc giải xong, chúng ta tìm cơ hội hỏi một chút." Nguyệt Huyền thở dài một tiếng.

Nam Hàn Nguyên gật đầu, hy vọng là như thế.

Thử Ly nhìn bài trí cùng các vật dụng trang trí trong đại điện trang nhã toàn một màu đỏ, không khỏi tự vuốt cằm, âm thầm tán thưởng.

Không ngờ tiên giới còn xinh đẹp hơn so với yêu giới, bên này mỗi cảnh mỗi vật đều khiến nàng rất thích.

Úc Chỉ Mộc nhìn bộ dáng rất vừa lòng của nàng đối với nơi này, biểu tình không khỏi càng ôn nhu, còn trong nội tâm vẫn có chút không bình tĩnh được.

Ly Nhi, nàng đã ra khỏi Nam Hải, chuyện cũ sẽ biến mất theo gió, vi sư nhất định sẽ bồi thường cho nàng.

Úc Chỉ Mộc đi tới trước Thử Ly, kéo nàng: "Đi, chúng ta đi xem phòng của nàng."

Thử Ly không phản kháng, ngoan ngoãn cho hắn nắm, khóe môi vui vẻ cười.

Nàng đột nhiên cảm thấy ở lại nơi này cũng không có gì không tốt, nơi này còn xinh đẹp hơn so với yêu giới, vị tiên nhân áo trắng này lại rất đẹp, từng cành cây cọnh vỏ ở nơi này đều khiến nàng cảm thấy rất thư thái, cho nên ở lại thôi, nàng nghĩ nơi này cũng sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon nữa.

Những ngày kế tiếp, Thử Ly vô cùng thoải mái tìm chỗ chơi đùa khắp nơi, nhưng chỉ giới hạn trên đỉnh Thủy Trúc này, ra khỏi đỉnh Thủy Trúc, Úc Chỉ Mộc không thể bảo đảm nào nàng cũng an toàn, mà những chuyện ngoài ý thường xảy ra bất kỳ lúc nào.

Từ ngày đầu tiên đến đây, Úc Chỉ Mộc đã để lại bên cạnh nàng một thần thú, thần thú này ngoại trừ hắn cùng Thử Ly ra, không ai có thể tiếp cận Cùng Kỳ được. Cùng Kỳ có thể chơi đùa cùng nàng đồng thời cũng bảo hộ nàng an toàn, cũng có thể thay thế hắn trông chừng nàng, chỉ cần Thử Ly gặp nguy hiểm, hắn sẽ cảm nhận được, ngoài chuyện do kết nối huyết mạch, còn là công lao Cùng Kỳ.

Vì nàng mỗi ngày hắn đều độ nhập tiên khí của chính hắn, một ngày ba lượt, mỗi lần đều khoảng nửa canh giờ. Còn Thử Ly cũng sẽ thường xuyên đem những món ngon làm được cho hắn nếm thử. Cuộc sống hai thầy trò thật giống như trở về trước khi xảy ra sự kiện kia, còn ở một nơi khác bên ngoài núi Mộc Lưu lại không được thái bình như vậy.

Thanh Nguyệt quả nhiên thực hiện "lời hứa" của hắn, không chỉ sau ngày đó huyết tẩy một vài môn phái nhỏ của tiên giới như núi Vệ Dương, Nam đảo, núi Thanh Ô , ba ngày sau còn vương ma trảo đến nhân giới.

Ngày đó, đang độ tiên khí cho Thử Ly Úc Chỉ Mộc nhận được mật ngữ của Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền, mời hắn lập tức ra khỏi đỉnh Thủy Trúc, đến điện Càn Nguyên.

Úc Chỉ Mộc thấy hai vị sư huynh hắn ngữ khí nghiêm túc, biết là do Thanh Nguyệt đã tiến thêm một bước hành động, vì thế dặn dò Thử Ly ở trong điện nghỉ ngơi, không được chạy loạn rồi sau đó một mình xuống đỉnh Thủy Trúc.

"Nhị vị sư huynh." Úc Chỉ Mộc tiến vào trong điện, thản nhiên gọi lớn Nam Hàn Nguyên và Nguyệt Huyền đang đứng chờ trong điện.

"Sư Chương, lần này Thanh Nguyệt thật quá đáng, rõ ràng là tuyên chiến với Mộc Lưu ta, với tiên giới!" Nam Hàn Nguyên thấy hắn đi vào, vẻ mặt lập tức giận dữ.

"Thanh Nguyệt làm ra chuyện gì?"

"Hắn phái người trong vòng ba ngày chọn ra những môn phái tiên giới không có nhiều danh tiếng thì không nói, đằng này còn giết hết các chưởng môn, rồi treo một hàng đầu ngay tại dưới núi Mộc Lưu ta." Nam Hàn Nguyên chỉ ra hướng ngoài cửa, lửa giận tận trời.

"Thanh Nguyệt không chỉ máu rửa môn phái tiên giới, hơn nữa..." Nguyệt Huyền mở miệng, trong đôi mắt mang theo vẻ sầu não, Thanh Nguyệt đi đến này từng bước a, Lạc Nhi, hài tử của ngươi chung quy muốn đối lập với chúng ta.

"Hơn nữa những đệ tử chúng ta phái còn phát hiện, có yêu ma giả dạng thần tiên phật tổ mê hoặc nhân gian, thế gian hiện tại chướng khí mù mịt." Nam Hàn Nguyên thấy Nguyệt Huyền nói không được, thở dài, nói tiếp lời hắn.

"..." Úc Chỉ Mộc nghe xong trầm mặc một lát, xem ra ta không thể khách khí với hai giới yêu ma các ngươi: "Gọi Cung Thương Giác Trưng Vũ, Hàn Thanh, Hàn Du, Hàn Hương tám người đi đưa bái thiếp, bản tôn muốn liên hợp lực lượng tiên giới khắp nơi đánh trả khiêu khích của hai giới yêu ma!"

"Bái thiếp phiền sư huynh viết vậy." Nói xong, xoay người ra khỏi Càn Nguyên điện.

"Ly Nhi, nàng đang làm gì?" Cách ngày, Úc Chỉ Mộc vừa mới biết là bái thiếp đã được phát xong từ Nam Hàn Nguyên liền đẩy cửa tiến vào phòng Thử Ly, liền thấy Thử Ly đang giấu hắn đùa nghịch gì đó.

Thử Ly nghe tiếng, nhưn không quay đầu, chỉ âm thanh vui vẻ truyền tới: "Thần tiên ca ca lại đây xem."

Từ sau khi yên tâm ở lại nơi này, Thử Ly liền xưng hô như thế với vị thần tiên áo trắng. Bởi vì nàng cảm thấy, hắn nhất định rất thích xưng hô như thế.

Úc Chỉ Mộc nghe vậy đi vòng qua trước người Thử Ly, ánh mắt chạm đến vật gì đó trước mặt nàng, gương mặt đã lâu chưa cười hiện lên vẻ cười bất đắc dĩ cùng sủng nịch: "Ly Nhi, vậy mà nàng cũng nghĩ ra!"

Phía trước người Thử Ly chính là Cùng Kỳ, có điều lúc này những đám lông trên đầu Cùng Kỳ bị nàng dùng dây thừng buộc lại, lỗ tai không biết dùng cái gì bôi thành màu đỏ, cả thân mình lại đầy màu lục. Chỉ có một từ chính xác là vô cùng rực rỡ.

Còn trên tay cùng phần váy trước người Thử Ly cũng dính đầy những điểm xanh xanh đỏ đỏ, xem ra Cùng Kỳ giãy dụa rất dữ dội. Còn Cùng Kỳ lúc này đang mở to mắt nhìn Úc Chỉ Mộc rất là tủi thân.

"Ha ha, buồn chán thôi... Nơi này rất là được, nhưng ngoại trừ đỉnh Thủy Trúc này, không thể đi nơi khác được, ta đương nhiên tự tìm niềm vui cho mình tìm!" Nàng xoa hai lỗ tai "Kiệt tác" của mình, tự hào nói: "Thế nào, không tồi chứ."

"Ly Nhi làm không tồi." Úc Chỉ Mộc không cầm lòng được vươn tay xoa đầu nàng. Tuy rằng quậy phá, nhưng nàng là Ly Nhi của hắn!

Những ngày như thế này thật tốt !

"Đúng rồi, nếu nàng chê buồn chán, hai ngày sau có tiệc rượu của tiên giới, có muốn đi xem không, cử hành ngay tại Mộc Lưu ta." Lần tiệc rượu này kỳ thật chính là lấy danh nghĩa phẩm rượu để mời nhân sĩ khắp tiên giới đến để thảo luận cụ thể kế sách đối phó với hai giới yêu ma.

Như vậy còn hơn là thảo luận nhạt nhẽo, cũng để thỏa mãn mọi người trong tiên giới xưa nay vẫn như vậy, cho tới bây giờ cũng không bao giờ bỏ qua việc hưởng thụ. Úc Chỉ Mộc đối với công sức phát thiệp hai vị sư huynh nghĩ ra tuy ngoài mặt không ý kiến gì, nhưng cũng có chút không vừa ý.

Cách thức làm việc như thế hắn không thích.

"Được, có náo nhiệt đương nhiên là phải tham gia rồi. Thần tiên ca ca đã nói thì không được đổi ý nha." Thử Ly đứng dậy quẳng "Kiệt tác" trong tay đi, dùng bàn tay đầy màu sắc kéo Úc Chỉ Mộc, vạt áo trắng của Úc Chỉ Mộc lập tức trở nên sặc sỡ.

Úc Chỉ Mộc nhìn vạt áo bị nhuộm màu, mặc dù Ly Nhi đã sắp mười tám tuổi, ký ức dĩ vãng cũng đã mất, nhưng vẫn là như thế nghịch ngợm như thế.

"Nhưng Ly Nhi cũng phải đồng ý với ta, khi đi ra ngoài, phải mang theo mạng che mặt, đi bên cạnh ta, không được ta cho phép, không được chạy lung tung." Đôi mắt mang ý cười dần dần trở nên thâm trầm, nếu Ly Nhi cùng hắn tham dự tiệc rượu, vậy hắn phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Được, thần tiên ca ca." Thử Ly miệngđáp ứng, mang theo Cùng Kỳ vừa mới bị nàng vứt bỏ đi chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro