Chương 041: Tụ về Mộc Lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi hai tháng ba, rất nhiều nơi ở nhân giới hỗn loạn cả lên, không ai mở cửa hàng, không ai trồng trọt, ngay cả khuê nữ cũng không còn thêu thùa thi họa, bọn họ chỉ làm một việc duy nhất chính là thành kính quỳ lạy "Thần tiên", tụng kinh cầu nguyện.

Còn tiên sơn chân chính —— Mộc Lưu, lúc này bất luận là tiên khí hay là tường vân đều dày hơn trước, bạch hạc dài minh, khung cảnh bên trong Mộc Lưu ánh sáng vàng chói mắt. Mộ Tiên trấn cách đây gần tự nhiên cũng được hưởng ánh sáng, vốn không bị hai giới yêu ma đụng đến thôn trấn rất phồn thịnh, dân chúng ở thị trấn trên đều nói, thiên hạ đã xảy ra chuyện lớn, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Những trụ bàn ngọc lưu ly đều được làm hàn băng ngàn năm, hướng vào trong điện tỏa ra hàn khí lạnh lùng mùi thơm nhè nhẹ.

"Nhiên Ông thượng tiên đến!" Ngoài điện truyền đến âm thanh của đệ tử Mộc Lưu dẫn khách.

Nam Hàn Nguyên nhanh đi ra ngoài điện đón, vẻ mặt hiếm khi cười nay lại lộ ra nụ cười yếu ớt hiếm có: "Nhiên Ông tới sớm, mau vào trong ngồi."

"Nhiên Ông thượng tiên." Chúng đệ tử thấy Nhiên Ông đã đến, đều hành lễ rồi lại tiếp tục công việc đang làm.

"Nga, xem ra lão hủ quả thật tích cực nhất!" Nhiên Ông một thân áo trắng đi vào trong điện, thấy cảnh tượng bận rộn, cười vuốt chòm râu dài của mình.

Sau khi Nhiên Ông ngồi xuống chỗ phía trước được dẫn đến, nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Úc Chỉ Mộc, liền hỏi: "Mộc Nhiễm thượng tiên đâu?"

"Nhiên Ông." Nói Tào Tháo là Tào Tháo liền đến.

Úc Chỉ Mộc vẫn một thân áo trắng đi từ ngoài điện vào.

Nhiên Ông nhìn về phía Úc Chỉ Mộc, đánh giá một lượt từ trên xuống, nhìn thấy những hoa văn màu đỏ không quá gây chú ý trên áo trắng thượng, đôi mắt híp lại: "Thượng tiên đã lâu không gặp?"

"Cám ơn Nhiên Ông đã quan tâm." Úc Chỉ Mộc cười yếu ớt.

Ah, ngay cả cười cũng nhiều hơn? Hiếm à hiếm à.

Khi Nhiên Ông đang chuẩn bị hàn huyên thêm vài câu, có động tĩnh từ ngoài điện truyền đến.

Từng đạo ánh sáng đủ mọi màu sắc bắn về phía họ, chúng thần tiên theo ánh sáng mà đến, bọn họ hoặc đằng vân giá vũ, hoặc ngự phong hoặc cưỡi ngựa đến.

Mọi người nhanh chóng nghênh đón bọn họ và đưa họ về từng vị trí.

"Bán chưởng môn mời đi bên này."

"Uất Trì động chủ mời đi bên này."

"Quan Âm đại sư."

"Mời Ngọc đế."

"Dạ Âm thượng tiên."

"Chung Hoa thượng tiên thỉnh bên này."

...

Các vị thần tiên nhận được thiệp mời tiệc rượu trên danh nghĩa đều đã đến, những tiên nhân này đều là những người từng thấy Úc Chỉ Mộc nổi giận trong lần phán xét ở thiên đình xưa kia, ngoại trừ Tây Vương mẫu không đến, còn lại đều đến.

Chúng tiên đều ngồi trước bàn ngọc lưu ly uống rượu tiên giới, ăn tiên quả, hai người Nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền đều nói chuyện với vài vài vị tiên nhân quen biết. Bầu không khí trong điện rất là nhẹ nhàng, không hề có chút không khí nghiêm túc của việc thương nghị cách đối phó hai giới yêu ma, để báo thù cho người trong tiên môn.

Thật không ngờ là nghị sự ở tiên giới vốn vẫn luôn như thế, hay là chúng tiên căn bản vẫn không đặt Thanh Nguyệt cùng Ly Đoạn vào mắt?

Tần Nhược Dao canh chừng ở ngoài điện, nhìn tình hình phía trong điện liền nghĩ như thế trong đầu.

Nàng lắc đầu không rõ ý tứ, đi về hướng đỉnh Thu Trúc.

Còn Úc Chỉ Mộc vừa mới xuất hiện ở bên cạnh Nhiên Ông, từ khi chúng tiên đến đông đủ, hắn dặn dò đệ tử chiêu đãi rồi biến mất khỏi điện Kiền Nguyên.

Rất rõ ràng, Chỉ Mộc muốn đi tìm nữ tử kia!

Nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền vừa uống rượu Thanh trúc trong chén, vừa âm thầm khẳng định.

Nữ tử kia... haiz...

"Ly Nhi." Úc Chỉ Mộc đi ra khỏi điện Mộc Lưu trống rỗng, lại bước vào phòng Thử Ly ở, nhưng trong phòng cũng không có bóng người.

Vì thế ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng chạm nhau, chân mày Úc Chỉ Mộc hơi nhăn lại, sau đó không lâu xoay người đi đến điện Càn Nguyên.

"Các vị, đã đợi lâu." Một luồng sáng trắng Úc Chỉ Mộc hạ xuống chủ vị của hắn, khẽ chắp tay với chúng tiên nói: "Chỉ Mộc vừa có chút việc đến trễ, thứ lỗi."

"Thượng tiên là chủ, nhất định là có việc quan trọng mới đến trễ, nếu không sao lại có thể đến sau khi chúng tiên đã uống mấy chén rượu Thanh Trúc của Mộc Lưu ngươi." Người nói là Ti mệnh Tinh quân đứng đầu Nam Đẩu lục tinh quân, luôn luôn thích đối nghịch với Úc Chỉ Mộc giơ chén rượu ngọc lưu ly trong suốt, nhìn chất lỏng màu xanh trong chén rồi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nhếch miệng cười: "Không phải sao?"

"..."

Trong điện trở nên yên lặng.

Kỳ thật trong chúng tiên đã có chút bất mãn, Úc Chỉ Mộc thân là chưởng môn Mộc Lưu, người khởi xướng tiệc rượu lần này lại để cho khách chờ. Nhưng với địa vị thượng tiên của cùng với kính ngưỡng đối với hắn, hơn nữa thần tiên bọn họ cũng không phải đám phàm nhân phiền toái, vốn không có vấn đề gì, nhưng hiện tại có người khơi mào, tự nhiên ít nhiều xuất hiện vẻ mặt có chút không kiên nhẫn cùng biểu tình tức giận, nhưng không ai dám nói ra. Mộc Nhiễm thượng tiên tức giận tuy rằng không nhiều, nhưng tuyệt không thể coi thường.

"Chúng tiên thứ lỗi." Nguyệt Huyền thấy mọi người tức giận có chút cứng ngắc, biết rằng mình là chủ nhân đã đãi khách không chu toàn, còn tính cách sư Chương như vậy bản thân mình cũng không khuyên được. Hắn khẽ thở dài, ánh mắt quét về phía húng tiên trong điện, hỏi: "Chúng ta là vì việc thảo phạt Ma giới việc mà tụ lại, các vị tiên hữu có đối sách gì chăng?"

Dứt lời, không khí nghiêm nghị trong điện dịu đi trong phút chốc rồi lại bốc lên.

Đúng vậy, bọn họ tụ ở đây là để thương thảo đại sự tiên ma yêu tam giới! Bất luận việc này có khơi mào sự quan tâm của bọn họ hay không, nhưng việc này quả thật đã làm kinh động vị Mộc Nhiễm thượng tiên đã lâu chưa lộ diện, làm cho hắn liên hợp chúng tiên, ra mặt xử lý việc này.

"Thượng tiên, lão hủ biết được việc Nam Hải khô cạn là do thần khí Thanh Ma gây ra, chắc hẳn do Ma tôn Thanh Nguyệt làm nên, bởi vậy sự sống chết của Thử Ly cũng không rõ, không biết việc này..." Nhiên ông buông chén ngọc lưu ly trong tay, đôi mắt khẽ cúi xuống, vô tình hữu ý nhìn hoa văn bạch chỉ màu đỏ viền trên vạt áo Úc Chỉ Mộc.

Nhiên Ông tiên nhân nhắc đến nàng làm gì? Vì sao nhắc tới nàng?

Mọi người đều kinh ngạc, sau bốn trăm năm, nghịch đồ của Úc Chỉ Mộc lần đầu được nhắc tới từ miệng Nhiên Ông.

Các vị đang ngồi ở đây đều chứng kiến lần phán xét đó, đều thấy Úc Chỉ Mộc nổi giận ngay lúc đó, cho dù chưa tận mắt nhìn thấy, cũng nghe được tình huống lúc đó, ai dám nhắc tới vị đệ tử khi sư diệt tổ, vi phạm luân thường này của Úc Chỉ Mộc?

Sự tình đã trôi qua thì cho nó trôi qua, chuyện của Mộc Nhiễm thượng tiên, là không thể tùy tiện nghị luận.

Trong điện lại trở nên im lặng, chúng tiên nghĩ đến Úc Chỉ Mộc sẽ tức giận, còn sắc mặt hắn lại vô thường nói: "Nhiên Ông hay là đem tâm tư quản chuyện riêng của Chỉ Mộc dùng để giải quyết chuyện hai giới yêu ma gần đây khiêu khích tiên giới thì hơn."

Thanh âm vẫn đạm mạc, tuy rằng nội dung nói ra không thân mật cho lắm, nhưng quả thật là không hiện ra chút cảm xúc dao động.

Nhiên Ông vuốt râu, thu hồi ánh mắt, bị phản bác nhưng hắn chỉ nở nụ cười không để ý.

"..." Chúng tiên lại trở nên nghi hoặc.

Nhiên Ông tiên nhân lẽ ra phải lộ vẻ xấu hổ hoặc không vui chứ? Sao lại...

"Ha ha, đúng như lời Mộc Nhiễm thượng tiên nói." Nhiên Ông mang theo cười, lại mở miệng nói đến việc chính: "Tiên giới ta ở ngoài sáng, còn hai giới yêu ma ở trong tối, tập hợp thế lực tiên giới ta cộng thêm lực lượng quỷ giới do ta quản cùng chống lại, phần thắng rõ ràng nghiêng về phía chúng ta, nhưng..."

"Nhưng giới chúng ta cũng sẽ bị hao tổn không nhỏ, cứng đối cứng thật sự không phải là cách." Sắc mặt Bán Sắc Thu nghiêm chỉnh, nói tiếp theo lời Nhiên Ông.

"Bán chưởng môn nói đúng."

"Ý Quả nhân cũng chính là ý này."

Chúng tiên đều tĩnh tâm thần, từ lúc thảo luận chính sự, ngươi một lời ta một câu, không khí nghiêm túc trong điện nhất thời trở nên náo nhiệt.

Tuy rằng thảo luận chính sự, nhưng ít ra không còn không khí ngượng như lúc trước kia.

"..."

"Những hàng động gần đây của Thanh Nguyệt cùng Ly Đoạn rõ ràng là muốn ép chúng ta phải chính diện giao phong, nếu không nghênh chiến, há chẳng phải là tiên giới chúng ta sợ bọn họ?" Thác tháp Lý Thiên vương Lý Tĩnh vẻ mặt giận dữ, thái độ rất nóng lòng.

"A di đà phật, nếu hai bên giao chiến, nhân giới vốn đã bị liên lụy nhất định sẽ sinh linh đồ thán, ngã phật từ bi, vẫn nên giảm bớt giết chóc mới tốt." Nam Cực Quan Âm lúc này nói câu đầu tiên kể từ khi vào điện, gương mặt từ bi cũng nở ra nụ cười từ bi.

Lời này vừa nói ra, một bộ phận tiên nhân trongđiện tỏ vẻ đồng ý, bọn họ chiến tranh, quả thật không nên liên lụy đến nhângiới.

Còn những tiên nhân hiếu chiến như Thác tháp Lý thiên vương lại ra vẻ phản đối.Một trong những vị tiên nhân đó Tử Vi đại đế mở miệng trước: "Bồ Tát cólòng từ bi là không sai, nhưng hai giới yêu ma cố ý khiêu khích, nếu chúng tatrốn tránh không đối kháng, chẳng phải càng khiến cho nhân giới tiếp tục chịukhổ! Chi bằng chiến đấu một trận với bọn họ, để bọn họ không được sinh sự nữa,nhân giới mới có thể chân chính phát triển theo quy luật vốn có của nhângiới."

"Đúng, lời của Tử Vi đại đế rất đúng."

"Đúng vậy, chúng ta không thể mặc kệ nó."

"Mộc Nhiễm thượng tiên, ý của ngươi thì sao?" Uất Trì Thụy Ngọc tronglúc chúng tiên đang thảo luận sôi nổi, đột nhiên chuyển hướng sang mở miệng hỏiÚc Chỉ Mộc.

Kỳ thật, úc này Úc Chỉ Mộc đang suy nghĩ điều gì đó một mình, nhưng từng câutừng chữ của chúng tiên hắn đều nghe không sót một chữ. Lần tổ chức tiệc rượunày vốn muốn mời các vị tiên nhân nghĩ biện pháp, nếu thảo luận lâu như vậy màvẫn chưa đưa ra được quyết định, vậy để cho hắn tốc chiến tốc thắng thôi.

Hắn chuyển hướng Ngọc đế bên cạnh, nói: "Ngọc đế, nhờ người báo mộng Hoàngđế ở nhân giới cho biết hai giới yêu ma ở nhân giới làm xằng làm bậy, nói hắncố gắng yên ổn dân tâm."

Lại nhìn về phía chúng tiên: "Gia tăng phòng vệ điện đài ở môn phái antoàn, đề phòng hai giới yêu ma ám toán, đồng thời trợ giúp các môn phái tu tiênnhỏ, để bảo đảm không có thêm đầu của vị chưởng môn nào treo dưới chân núi MộcLưu ta. Các vị, ý kiến như thế nào?"

Duy trì sự ổn định của lục giới là trách nhiệm của hắn, hắn không thích chiếntranh, hắn cũng chỉ muốn lục giới bình an vô sự, chung hưởng hòa bình. Tuy rằngkhông phải là biện pháp tốt nhất, nhưng ít ra cũng giúp tiên giới yên ổn, cũngkhông để phát sinh chiến tranh. Vì những người phàm nhân bình thường, trước mắtchỉ có thể như vậy.

Nếu Thanh Nguyệt vẫn được nước làm tới, thì đừng trách hắn không khách khí.

Mọi người thấy Úc Chỉ Mộc đã ra quyết định, liền không nói thêm gì nữa, cóngười đưa ra phương pháp cụ thể đương nhiên là tốt nhất, miễn cho bọn họ haibên ý kiến không hợp, nảy sinh bất đồng. Vì thế đều gật đầu đồng ý.

"Nếu các vị không ý kiến, vậy chúng tiên..." Úc Chỉ Mộc vốn định làmhết chức trách chủ nhà, mời chúng tiên tận tình thưởng thức tiên tửu ở Mộc Lưu,nhưng không ngờ bị một âm thanh làm gián đoạn,

"Thần tiên ca ca." Âm thanh thanh thúy ngọt ngào, lại mang theo mộttia mệt mỏi.

Nghe tiếng, tâm tình có chút gợn sóng liền khôi phục bình tĩnh, Úc Chỉ Mộc nhìnvề phía âm thanh, tay vừa nhấc, gương mặt tuyệt trần không hề có dáng vẻ khôngkiên nhẫn do bị gián đoạn, ngược lại mang theo chút bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro