Chương 042: Ý không ở trong lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đệ tử ngăn cản ngoài cửa hiểu ý, liền nhường vị trí cho chủ nhân của âm thanh đó cùng với thần thú bên cạnh nàng —— Cùng Kỳ.

Chúng tiên chuyển ánh mắt về hướng cửa điện, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi toàn thân áo trắng che mặt bằng lụa trắng hữu khí vô lực tiêu sái đi vào trong điện, Cùng Kỳ lỗ tai dựng đứng đi theo phía sau, cũng hữu khí vô lực.

Nữ tử này là ai? Chúng tiên đều lộ vẻ tò mò.

Nữ tử áo trắng đi về hướng Úc Chỉ Mộc phía trước, đặt mông ngồi xuống mặt đất phía dưới chổ ngồi của Úc Chỉ Mộc.

"Đứng lên, sao lại ngồi không xem hướng như thế" Úc Chỉ Mộc nhíu mày, ngữ khí lại không nghiêm khắc.

Nữ tử áo trắng chính là Thử Ly, nàng bĩu môi, kéo Cùng Kỳ đang nằm sấp bên cạnh nàng cùng đứng lên.

Úc Chỉ Mộc đứng lên vốn định nhường một phần chỗ ngồi của mình cho Thử Ly ngồi, nhưng nghĩ lại, ngón tay chỉ về vị trí bên trái ở dưới một chút, liền hiện ra một ghế dựa bạch ngọc.

"Nàng ngồi ở đó đi." Dù sao đây không phải Thủy Trúc phong, Ly Nhi ngồi cùng một chỗ với mình nhất định sẽ tạo ra chỉ trích, việc này cũng bị bọn họ cho là hành vi bất kính, vì để không cho chúng tiên nhất thời khó có thể tiêu hóa, vẫn theo thứ tự thì hơn. Tuy rằng, ngồi ở phía dưới hắn cũng sẽ gây ra không ít nghị luận.

Thử Ly nghe lời ngồi ở trên ghế bạch ngọc kia, Cùng Kỳ tựa vào nằm sấp bên dưới tựa vào chân nàng, một người một thú vẫn vô tình.

"Sư Chương..." Nam Hàn Nguyên khó hiểu nhìn về phía Úc Chỉ Mộc, Chỉ Mộc đưa nữ tử nhân giới này đến để làm gì?

Nữ tử nhân giới?

Chúng tiên cũng vô cùng khó hiểu, thượng tiên cho nữ tử này vào để làm gì? Hơn nữa phàm nhân này còn xưng hô thượng tiên cái gì mà "Thần tiên ca ca"?

"Nàng là nữ tử bản tôn cứu về từ nhân gới, tạm thời sẽ ở Mộc Lưu ta để dưỡng thương, nàng tò mò, cho nên bản tôn đồng ý nàng đến xem." Úc Chỉ Mộc dừng lại một chút, nhìn về phía Thử Ly, khẽ cười nói: "Xem đi, nơi này rất nhàm chán, hay là sớm trở về Mộc Lưu dưỡng thương đi."

Thử Ly nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt vuốt bộ lông Cùng Kỳ lắc đầu không nói.

Sao lại thế này? Ly Nhi sau khi tiến vào liền vô tình, hắn nhìn Cùng Ký ở dưới chân Thử Ly, ngay cả nó cũng như vậy?

"Thượng tiên, cho dù là như vậy cũng không hợp quy củ, một phàm nhân sao có thể ngồi cùng chúng tiên." Ngọc đế là người đứng đầu Thiên đình, đương nhiên không vui với hành vi như thế, tuy rằng bản thân cũng không uy tín hơn so với Úc Chỉ Mộc, nhưng vẫn cương quyết nói ra bất mãn của mình, mắt nhìn thẳng Úc Chỉ Mộc: "Xin hỏi từ khi nào có tiền lệ như vậy?"

Chúng tiên thấy vậy, một vài người nhìn về phía Thử Ly tỏ ý khinh miệt, một vài người khác lại không quan tâm mà chỉ uống rượu.

"Vậy sao?" Úc Chỉ Mộc hỏi lại, dáng vẻ không thèm để ý: "Đây là bên trong Mộc Lưu ta, quy củ là Mộc Lưu định ra, chẳng lẽ Ngọc đế còn muốn thay bản tôn quản Mộc Lưu tiên môn này?"

Ngọc đế chấn động, cảm giác kỳ quái đồng thời là một sự xấu hổ cùng phẫn nộ.

Trước kia Úc Chỉ Mộc chưa bao giờ nói lời châm chọc như thế, rõ ràng như thế, không để lối thoát như thế, ngoại giới căn bản không ảnh hưởng đến quyết định của hắn, hắn chỉ có một bộ mặt lãnh đạm không để ý đến điều gì, mà không phải giống như bây giờ đối mặt, châm chọc như thế.

Hắn nhắm mắt, trầm mặc không nói, trên mặt một lần nữa mỉm cười. Nếu đã không bằng người, vậy thì im lặng là vàng. Ai bảo Mộc Nhiễm thượng tiên nhận được sự kính trọng của tiên giới là sự thật không thể thay đổi được, còn đối bọn họ mà nói, Úc Chỉ Mộc chính là tiên nhân có khả năng thăng thành thượng thần nhất.

Bởi vì cái gọi là thần giới vốn đã không tồn tại trong lục giới, thần giới đã bị tịch diệt từ năm vạn năm trước. Từ đó về sau, trong lục giới trong còn thần, chỉ còn cái vỏ thần giới là còn tồn tại.

"Nếu như chính sự đã thảo luận xong rồi, trước khi bắt tay vào chuẩn bị, mời các vị tiên hữu tận tình phẩm rượu." Úc Chỉ Mộc thấy các tiên nhân trong điện đã không còn ai nói gì, liền nâng chén rượu của mình: "Các vị không say không về."

Thấy chén rượu trong tay Úc Chỉ Mộc đã bị hắn uống cạn, chúng tiên không muốn làm mất mặt môn phái Mộc Lưu, bỏ đi vẻ trầm mặc, đều uống rượu.

Tiên nhân khôi phục cảm giác thoải mái tự tại lúc đầu, cùng trò chuyện với các tiên nhân xung quanh mình, cười vui lan tràn.

Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền lại càng không biết nói gì, tính tình Úc Chỉ Mộc bọn họ hiểu rõ nhất, hắn luôn luôn như thế, tuy rằng lần này có chút khác thường. Mặc kệ nàng kia có phải là người bọn họ nghĩ đến hay không, cũng chỉ có thể theo ý Chỉ Mộc, tâm tư vị sư Chương này bọn họ đoán không ra.

Còn Uất Trì Thụy Ngọc bên cạnh Nam Hàn Nguyên cùng Huyền Vũ bên cạnh Nguyệt Huyền đứng yên lặng lại có chút giật mình, khi nữ tử áo trắng kia vừa mới tiến vào điện bọn họ liền phát hiện nàng có chút quen thuộc, hơn nữa âm thanh cũng...

Hiện nay không khí nặng nề căng thẳng đã không còn, chúng tiên đều tự mình hưởng thụ, còn bọn họ có thể tĩnh tâm để ngẫm nghĩ cho rõ ràng, nữ tử áo trắng kia rốt cuộc có phải là nàng bốn trăm năm trước kia không.

Liếc mắt thoáng nhìn Úc Chỉ Mộc ở phía trên, chưởng môn của bọn họ chính yên lặng nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng mà họ cảm thấy rất quen thuộc, không cười cũng không giận.

Thượng tiên rốt cuộc tính như thế nào?

Nếu nàng kia thật sự là Thử Ly, vì sao làm như không thấy bọn họ?

Úc Chỉ Mộc không cùng các tiên nhân nâng chén tán gẫu, cũng không lẳng lặng độc ẩm, mà cứ ngồi đó, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Thử Ly, nhưng không có trao đổi.

Lâu như vậy, Ly Nhi rốt cuộc là bị cái gì làm mệt? Không có tinh thần như vậy.

Đang chuẩn bị mở miệng thấp giọng hỏi, lại bị một âm thanh vang dội xen vào.

Ngoài cửa đại điện Kiền Nguyên, một nữ tử áo lam cúi đầu, co quắp bất an nhìn bình rượu cùng chén rượu ngọc lưu ly bình rượu bị vỡ nát trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ bất an cùng sợ hãi. Những dụng cụ này tuy đẹp lại rất dễ vỡ, nhưng ở tiên giới, từ xưa tới nay không ai từng làm vỡ, nhưng hiện tại chúng nó...

"Tần Nhược Dao, ngay cả việc nhỏ xíu cũng làm không tốt!" Nam Hàn Nguyên ngẩng đầu, thấy tình cảnh như thế, không khỏi trở nên tức giận, như thế này không phải khiến cho Mộc Lưu ta bị chế giễu sao!

Không đúng, chúng ta không kêu đệ tử đưa rượu đến, nàng...

Nam Hàn Nguyên tức giận càng tăng thêm: "Ai kêu ngươi tùy tiện vào?"

"Xin lỗi xin lỗi, đệ tử không phải cố ý, đệ tử thật sự không phải cố ý..." Tần Nhược Dao bị dọa liền lập tức quỳ xuống, liên tục lắc đầu.

"Cố ý? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cố ý!" Nam Hàn Nguyên thật mất mặt trước chúng tiên, đệ tử Mộc Lưu lại làm vỡ chén ngọc lưu ly trước mặt chúng tiên. Những chén ngọc lưu ly đựng tiên tửu mặc dù không phải là tuyệt thế trân bảo, nhưng cũng xem như dụng cụ uống rượu tốt nhất tiên giới. Hơn nữa đường đường là tiên môn Mộc Lưu tiên môn lại không có quy củ như vậy!

Chúng tiên đều vô cùng hứng thú xem "việc nhà" của Mộc Lưu, còn chương môn Mộc Lưu lại bày dáng vẻ không thèm để ý nhìn vẻ mặt tức giận của sư huynh mình.

Sắc mặt Nguyệt Huyền cũng không được tốt lắm, nhìn Tần Nhược Dao run rẩy quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Nếu đã làm sai, thì phải bị phạt."

"Huyền Vũ, đưa nàng đến Dục Niệm tỉnh suy nghĩ ba ngày." Xoay về phía Huyền Vũ bên cạnh giao phó.

"Chờ một chút." Thử Ly nhìn về phía Tần Nhược Dao quỳ trên mặt đất run rẩy mà còn không ngừng rơi lệ, có chút đau lòng kỳ lạ, vị tỷ tỷ xinh đẹp này thật đáng thương: "Nàng chỉ là không cẩn thận làm vỡ đồ, cũng đã thành khẩn xin lỗi, các ngươi phải chăng quá nghiêm trọng rồi."

Nàng xoay người nhìn chăm chú Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền, không biểu tình nhìn hai gương mặt xa lạ. Đặc biệt Nam Hàn Nguyên, người này nàng thật sự không thích, tuy rằng bọn họ chỉ gặp vài lần.

Úc Chỉ Mộc cả kinh, không nghĩ tới Ly Nhi cùng vị bằng hữu vốn từ xưa có giao hảo rất tốt với nàng lại gặp mặt, mà lại trong tình huống như thế này, tình huống Ly Nhi không vừa ý liền đi giúp nàng.

Còn Huyền Vũ cùng Thụy Ngọc lần trước do bận rộn cứu người nên chưa chú ý đến Ly Nhi, cùng sự chú ý của hai vị sư huynh hắn đối Ly Nhi đều nằm trong dự liệu của hắn, còn Tần Nhược Dao, lại vừa vặn chưa suy nghĩ đến. Không có mệnh lệnh của hắn cùng hai vị sư huynh, đệ tử Mộc Lưu cũng không tự tiện ra vào, không nghĩ tới, nàng ta lại dùng phương thức như vậy để xuất hiện... Đôi đồng tử của Úc Chỉ Mộc càng trầm lại, lúc chuẩn bị mở miệng, liền bị Nam Hàn Nguyên đang tức giận đoạt trước.

"Cô nương, ngươi là người ngoài, vẫn nên im lặng thì hơn." Nếu không phải còn có Chỉ Mộc, hắn rất muốn nói thẳng rằng ngươi chỉ là một phàm nhân, nơi này căn bản là không phải là nơi ngươi nên ở, càng không tư cách ở nơi này bới móc.

Thấy nữ tử Úc Chỉ Mộc mang đến bị quẳng ra nơi đầu sóng ngọn gió, chúng tiên đều xem trò hay, đều tự cười không rõ ý tứ.

Thử Ly không để ý tới hắn, quét mắt qua chúng tiên, không biểu tình cười cười, nàng phát hiện nàng căn bản không có ý sùng bái đối với những tiên nhân này, ngoại trừ Nam Hải quan âm thuộc về phật. Phàm nhân quả thật tô điểm thêm cho bọn họ, tiên cũng không phải hoàn mỹ. Nhưng, nàng nhìn về hướng Úc Chỉ Mộc, hắn lại không giống... cười có chút nũng nịu, âm thanh ngọt ngào thốt lên: "Thần tiên ca ca, vị tỷ tỷ này là đưa rượu cho ta, các ngươi đều được uống rượu, cho nên Ly Nhi cũng muốn nếm thử thôi. Ngươi tạm tha cho nàng đi."

Tần Nhược Dao không còn run nữa, đầu cúi xuống nhìn không rõ biểu tình, nhưng đã yên tĩnh lại, không còn âm thanh nức nở phát ra.

Ly Nhi! Chúng tiên thấy nữ tử này tự xưng là Ly Nhi, không khỏi nghĩ tới một người khác, suy nghĩ vừa mới nảy sinh lập tức vụt tắt, làm sao có thể, năm đó Mộc Nhiễm thượng tiên chẳng phải...

Còn đám người Thụy Ngọc quen biết với Thử Ly lại chứng thực được suy đoán của chính mình, người trước mắt rất có thể là... nhưng, vẫn là câu hỏi này,

Tiên tôn rốt cuộc muốn làm gì?

Ly Nhi vẫn thiện lương như vậy, không thể thấy người khác chịu khổ, khóe môi Úc Chỉ Mộc lại hiện lên nụ cười nhạt, sủng nịch mà ôn hòa, nụ cười thứ hai sau khi vào điện, không tránh khỏi kinh diễm chúng tiên.

Hắn đứng dậy đến gần Thử Ly, vỗ về mái tóc rũ xuống của nàng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự ấm áp: "Được."

Nhìn chúng tiên đang sững sờ, dùng cùng một âm thanh nói: "Ly Nhi, nếu nơi này nàng không thấy có gì hứng thú, hãy về đỉnh Thủy Trúc trước."

Sau đó cúi đầu, nhìn Cùng Kỳ nằm sấp bên chân nàng, trong đôi mắt như truyền thông tin: "Chờ ta trở về sẽ hỏi ngươi."

"Vậy thần tiên ca ca cũng sớm trở về." Thử Ly nghe lời đưa Cùng Kỳ cũng không có tâm trạng chậm rãi đi ra khỏi điện trong sự khiếp sợ của chúng tiên.

Ở đây đã không có gì để chơi, vậy thì trở về thôi.

Những tiên nhân đó quả thật khiếp sợ không ít, bọn họ chưa bao giờ thấy Mộc Nhiễm thượng tiên như vậy!

Còn Tần Nhược Dao theo cái vẫy tay ra hiệu của Úc Chỉ Mộc, nhanh chóng đứng lên mang theo vết nước mắt ra khỏi điện Càn Nguyên điện.

Ly Nhi này, vẫn thiện lương như thế.

Nàng cũng nghe được xưng hô Ly Nhi, người này làLy Nhi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro