Chương 043: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đợi chút." Tần Nhược Dao nhanh chóng đuổi theo Thử Ly đã sắp đến chân ngọn Thủy Trúc.

Thử Ly nghe vậy liền ngừng bước chân, thấy là vị tỷ tỷ xinh đẹp vừa giúp trong điện kia, gương mặt bên dưới khăn tự nhiên mỉm cười ngọt ngào: "Tỷ tỷ, có việc gì sao?"

"À... là như thế này." Tần Nhược Dao lau vết nước mắt trên mặt, đi đến gần Thử Ly, kéo hai tay của nàng: "Vừa rồi cám ơn sự giúp đỡ của ngươi, ta tên là Tần Nhược Dao. Ngươi tên là gì? Chúng ta làm bạn có được không?"

"Đương nhiên là được, Tần tỷ tỷ." Vừa rồi ở trong điện, Người tên Nam Hàn Nguyên đã nhắc đến tên nàng, tuy rằng chỉ có một lần, nhưng Thử Ly vẫn nhớ rõ, nàng mở to đôi mắt lóe sáng nhìn nàng, tỷ tỷ xinh đẹp này hẳn là dễ chung sống: "Ta tên là Thử Ly."

"Ta gọi ngươi là Lê Tử nha." Tần Nhược Dao nháy mắt, cười vui vẻ có chút không chừng mực.

Lại nói tiếp: "Đi, đi đến phòng ta ngồi một chút, chúng ta từ từ tán gẫu, ta còn muốn cảm tạ ngươi nữa!"

"Uhm, được." Khó có khi xuống được ngọn Thủy Trúc, cùng Tần tỷ tỷ kia chơi đùa một chút cũng không sao. Thử Ly gật đầu, sau đó vỗ vỗ Cùng Kỳ bên cạnh chân nàng: "Ngươi ngoan ngoãn về trước đi, nói với thần tiên ca ca một tiếng, tối nay ta trở về."

Cùng Kỳ nghe xong, kêu lên một tiếng sau khi nghe Thử Ly nói, rồi hung ác trừng mắt liếc nhìn Tần Nhược Dao một cái liền phe phẩy cái đuôi biến mất ở bên trong kết giới của ngọn Thủy Trúc.

Tuy rằng thượng tiên kêu nó đi theo Thử Ly bảo hộ nàng, nhưng cũng nói mình phải nghe lời Thử Ly, cho nên nó liền ngoan ngoãn nghe lời đi về trước. Hơn nữa, Thử Ly cũng chỉ là kết giao bằng hữu, không có việc gì.

Nguyệt Huyền ở trên ngọn Ti Trúc, Tần Nhược Dao đưa Thử Ly đi vào thiên điện nơi đệ tử ở, xuyên qua một ao tròn nở đầy Bạch Liên, dừng lại ở một gian phòng đối diện hồ sen.

Kỳ quái, nơi này sao lại cũng có nhiều hoa sen trắng giống như nơi ở của Thanh Nguyệt. Nàng từng thấy trong một điện ở Ma giới của Thanh Nguyệt cũng có một ao như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, hoa này cũng không có gì là kỳ lạ.

Thử Ly lắc đầu, đi theo Tần Nhược Dao vào phòng, bắt đầu đánh giá nơi ở của Tần Nhược Dao.

Căn phòng dành cho nữ tử này cũng không lớn hơn phòng Thử Ly, bài trí trong phòng theo phong cách đơn giản tao nhã lịch sự của môn phái Mộc Lưu. Giữa phòng bày một bàn ăn hình tròn bằng gỗ lim, bên trái và phải có bày hai bàn trang điểm giống nhau, bên cạnh bàn trang điểm còn có hai tủ quần áo tinh xảo, đối ứng với hai chiếc giường có màn treo tinh xảo.

Nhìn chung quanh một vòng, đôi mắt Thử Ly cong lên, lộ ra vẻ tán thưởng. Một căn phòng vô cùng thân thuộc.

"Tần tỷ tỷ, phòng ngươi thật xinh đẹp!" Thử Ly nhịn không được lên tiếng ca ngợi.

"Đây là nơi ta cùng Nhược Hiểu ở chung, tự nhiên còn có một nửa công lao của nàng ta, Lê Tử cũng không thể chỉ khen một mình ta thôi!" Tần Nhược Dao kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.

Cầm ấm trà trên bàn rót chén trà cho Thử Ly: "Nào, nếm thử, đây chính là trà tỷ tỷ ta tự mình pha."

Thử Ly tiếp nhận, lại cười nói tiếng cám ơn.

"Lê Tử, ngươi có thể mở khăn che mặt xuống được không, để cho ta xem một chút?"

"Tần tỷ tỷ, tạm thời không được, sau này Ly Nhi lại cho ngươi thấy thôi, ta đã đồng ý với thần tiên ca ca." Thử Ly bất đắc dĩ lắc đầu.

Thượng tiên? Trên mặt Tần Nhược Dao nở nụ cười đổi đề tài, lộ chút khó nói: "Lê Tử, ngươi không cảm giác là ta quen thuộc sao? Ngươi còn có nhớ ta hay không? Có nhớ tiên môn này hay không? Có nhớ bốn trăm năm trước hay không?"

Tần Nhược Dao liên tục hỏi mấy câu có nhớ hay không, làm cho Thử Ly hơi có chút đau đầu, nhưng vẫn rất mờ mịt nói: "Tần tỷ tỷ, chúng ta hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, ngươi làm sao vậy? Vì sao hỏi như vậy?"

Thấy vẻ mặt bi thương của Tần Nhược Dao càng ngày càng nặng nề, Thử Ly không biết phải làm như thế nào cho phải, nàng thật sự không biết nàng ta mà... Bốn trăm năm trước, nàng làm sao biết được, chẳng lẽ...

"Tần tỷ tỷ, ngươi có phải nhận ra ta không? Ngươi có biết chuyệt bốn trăm năm trước không? Vậy nói cho ta biết đi, ta mất trí nhớ, không nhớ được điều gì hết."

"Không nhớ? Vì sao lại như vậy? Lê Tử thật sự không nhớ Tần tỷ tỷ..." Tần Nhược Dao ôm cổ Thử Ly, nước mắt lại chảy ra.

"Tần tỷ tỷ, đừng khóc, nếu ngươi trước kia thật sự quen ta, mau nói cho ta biết đi, ngươi lại khóc, ta cũng sẽ khóc." Thử Ly ôm lấy nàng, vẻ mặt vẫn còn chút mờ mịt.

"..." Tần Nhược Dao chậm rãi buông Thử Ly ra, kéo dài khoảng cách với nàng một chút, lau nước mắt trên khóe mắt, đem những chuyện trước kia lần lượt nói ra: "Lê Tử, trước kia ngươi là đệ tử Mộc Lưu, hiện tại chưởng môn Mộc Nhiễm tiên tôn chính là sư phụ của ngươi, chúng ta trước kia cũng rất tốt, Thụy Ngọc, Huyền Vũ còn có Thần..."

Người này tạm thời vẫn không nên cho nàng biết: "Hai người bọn họ cũng có quan hệ không tệ với ngươi. Ngươi là đệ tử duy nhất của tiên tôn, lục giới đều biết tiên tôn rất sủng đồ Chương là ngươi, nhưng..."

"Ly Nhi!" Một giọng nói đột ngột xông vào, mang theo chút vội vàng cùng tức giận.

Thanh âm vừa thốt lên, Úc Chỉ Mộc liền xuất hiện trong phòng bọn họ, hai tay ẩn trong ống tay áo bào nhìn không thấy, gương mặt tuấn tú không biểu tình cứ như vậy đối mặt với Tần Nhược Dao.

"Ngươi đang làm gì?"

"Tiên tôn," Tần Nhược Dao ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng quỳ xuống, giọng có chút run rẩy: "đệ tử biết sai, đệ tử biết sai."

"Ồ? Bản tôn có nói ngươi sai rồi sao?" Úc Chỉ Mộc kéo Thử Ly đang ngồi đứng dậy, kéo nàng về bên cạnh mình, nhìn về phía Tần Nhược Dao, đôi mắt thâm trầm: "Bản tôn chỉ là hỏi ngươi đang làm gì."

"đệ tử... đệ tử chỉ là nói chuyện phiếm cùng Lê Tử..." Tần Nhược Dao lắp bắp, nắm chặt hai tay biểu hiện nàng đang rất khẩn trương.

"Nói chuyện phiếm? Vậy hai người tán gẫu cũng nhiều rồi." Úc Chỉ Mộc nói xong ôm lấy thắt lưng Thử Ly, nhợt nhạt cười với nàng: "Ly Nhi, chúng ta trở về."

Úc Chỉ Mộc mang theo Thử Ly xoay người, biến mất giữa một luồng sáng trắng.

Tần Nhược Dao đứng dậy, nhìn nơi bọn họ biến mất, khóe môi ôn nhu cười.

Ly Nhi, hy vọng ngươi mọi chuyện đều thuận lợi.

Trong điện một bầu im lặng, Cùng Kỳ cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn một mình Thử Ly cùng Úc Chỉ Mộc, một người đứng, một người ngồi.

"..." Thật lâu sau, Thử Ly nhịn không được gọi hắn: "Thần tiên ca ca."

Sau khi trở lại chính điện điện Mộc Lưu, yên vị trên chiếc ghế bằng gỗ lim sơn đỏ, chén trà lá Thủy trúc cũng không uống, không thấy hắn nói một câu nào.

Thử Ly biết mình không nghe lời hắn, không trực tiếp về ngọn Thủy Trúc làm cho hắn tức giận, nhưng nàng chỉ là đi kết giao bằng hữu thôi mà, hơn nữa... Tần tỷ tỷ nói những lời này...

Nghĩ đến đây, Thử Ly nhịn không được muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng, nhưng lại bị Úc Chỉ Mộc đoạt trước.

Úc Chỉ Mộc thấy Thử Ly chủ động mở miệng, giọng điệu còn có chút vẻ lấy lòng, liền áp chế trái tim có chút hỗn loạn, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên thốt lên: "Ly Nhi, lời nói của ta đều quên hết rồi sao?"

Xem ra cho dù có mất hay không mất ký ức, Ly Nhi cũng không nghe lời hắn. Trước khi hắn đến, nàng rốt cuộc đã biết được bao nhiêu? Tần Nhược Dao kia, không đơn giản...

"Không có, không có, lời của thần tiên ca ca làm sao Ly Nhi có thể quên." Ly Nhi tạm áp chế những điều không rõ, trả lời câu hỏi của Úc Chỉ Mộc trước: "Ta chẳng qua là đi kết bằng hữu, chẳng lẽ ngay cả bằng hữu ta cũng không thể quen biết?"

"..." Úc Chỉ Mộc ngẩn người, phát hiện từ sau khi ở cùng nàng một lần nữa cho tới nay, Thử Ly cũng chưa từng nói chuyện như vậy, mà hiện tại, nàng lại giống như đang chất vấn hắn. Ánh mắt hắn nhu hòa, hắn phát hiện, quả thật chỉ ở trước mặt nàng hắn mới có biểu tình như vậy: "Vậy nàng không có gì muốn hỏi sao? Ly Nhi, trong lòng nàng không thích hợp che giấu thứ gì."

"..." Thử Ly đến gần Úc Chỉ Mộc, đôi mắt trong sáng lúc này lại không có thần sắc gì, ngay cả nàng cũng không biết liệu biết được tất cả chuyện dĩ vãng rốt cuộc có nên hay không, nàng có thể sẽ hỏi ra cái gì.

"Ngươi... Có thể nói cho ta biết cái gì thì nói cái đó đi."

Ngay cả nàng cũng không biết, cảm giác đó từ đâu mà đến, tiên nhân hoàn mỹ trước mắt này giống như không muốn nàng biết chuyện quá khứ, nếu như mình cùng hắn quả thật có quen biết...

"Tần Nhược Dao nói rất đúng, ta là sư phụ nàng." Chính mình chỉ có thể nói đến mức đó thôi, cái khác hắn thật sự không dám nói ra. Từ lúc nào, hắn cũng có điều không dám, không dám để cho nàng biết, không dám để cho nàng coi thường một sư phụ như... hắn.

"... Vậy Ly Nhi thật sự may mắn, có một người sư phụ hoàn mỹ như người..." Thử Ly nhìn chằm chằm vào hắn, miệng chỉ có thế thốt nên những lời này.

Úc Chỉ Mộc cũng nhìn về phía Thử Ly, không muốn lại dây dưa đến chuyện này, chuyển sang chuyện hắn vốn đang quan tâm: "Ly Nhi, lúc ở trên điện vì sao lại có vẻ phờ phạc?"

"Ah, chỉ là vì cùng Cùng Kỳ lạc đường, đi rất lâu mới đến được điện Càn Nguyên." Nàng kỳ lạ vì sao Úc Chỉ Mộc lại hỏi vấn đề này, tuy rằng không có hứng thú hì, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Lạc đường? Có Cùng Kỳ làm sao có thể lạc đường? Nhất định là Ly Nhi ham chơi nên mới...

Úc Chỉ Mộc cũng không truy cứu, đứng dậy tháo chiếc khăn lụa trắng trên mặt Thử Ly xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã trưởng thành, tay lại không khống chế được, muốn thân mật với nàng, nhẹ nhàng xoa hai má nàng, ngón cái chậm rãi xoa trên làn da non mềm.

Ly Nhi, đây là Ly Nhi đồ Chương hủa hắn, nhưng...

Úc Chỉ Mộc đột nhiên nhíu mày, tay quay lại bên người, xoay người rời đi: "Nàng trở về phòng nghỉ ngơi đi, buổi tối đến ta phòng, hôm nay còn thiếu một làn trị liệu."

Ly Nhi, nếu nhớ lại tất cả, nàng chính là nghịchđồ đi ngược luân lý!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro