Chương 044: Quên cũng là nhớ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Da thịt mịn màng trắng nõn, quả thật là ánh sáng của minh châu, mỹ ngọc. Một phần mái tóc dài đen bóng được kết bằng trâm gỗ, còn lại phần nhiều tùy ý rũ xuống. Đôi mắt trong lành lúc này hiện ra vẻ hoang mang, ngón tay thon dài xoa chính mình trong kính, chà sát vị trí hai má.

Thử Ly nhếch miệng cười một cách hoang mang, hiện tại nàng có dánh vẻ khuynh thành, vậy bốn trăm năm trước nàng là như thế nào?

Mình thật là đồ Chương của người đó? Bốn trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Những ngày ở cùng Thụ Nhi, nàng căn bản không đau đầu những chuyện này, không nhớ thì không nhớ, nàng luôn cho rằng không có sao hết, mà từ khi gặp Tần tỷ tỷ, gặp thần tiên ca ca mà còn là sư phụ của mình, nàng thật sự có thể không quan tâm sao?

Thu hồi bàn tay đang xoa chính mình trong kính, đứng dậy vịn cửa phòng ngồi xuống bên cạnh bàn.

Cơn gió bên ngoài cửa thổi bay vài lọn tóc của nàng, vài lọn vô tình lướt qua khóe mắt nàng.

Thử Ly đột nhiên cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, từ khi nào? Từ khi nào nàng lại những cảm xúc như thế này?

Thụ Nhi, ngươi đang ở đâu?

Ly Nhi rất nhớ ngươi...

Nhìn rừng thủy trúc cùng dòng suối chảy ngoài cửa, Thử Ly lẳng lặng ngồi thật lâu, sau đó đứng dậy đi về phía cửa, trên môi nở nụ cười hy vọng.

Xem ra, đa sầu đa cảm không thích hợp với nàng, nàng nên tìm Tần tỷ tỷ chơi, bất kể nàng có quê hay không!

Cùng Kỳ canh giữ ở cửa thấy nàng rời đi liền nhanh chóng đuổi theo, lần trước nghe lời nàng về trước nhưng lại làm cho bản thân nó tổn hại không ít thần lực, nó không hy vọng thượng tiên lại đến một lần.

Ý, sao lại thế này?

Thử Ly dừng lại bước, thấy xa xa có một đám đệ tử áo xanh thoáng qua, mơ hồ có thể thấy được này những đệ tử này đang vội vàng.

Bị lòng hiếu kỳ dẫn dắt, nàng đuổi theo hướng đám đệ tử áo xanh kia đi xa, Cùng Kỳ theo phía sao không rên một tiếng.

Trước cửa tiên môn bằng bạch ngọc to lớn bóng người màu lục tư thái lạnh lùng, mái tóc bị gió thổi hơi có chút rối loạn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến biểu tình lạnh lùng trên mặt hắn.

Đám đệ tử Mộc Lưu áo xanh vây quanh hắn, còn hắn đứng đó, vị trí không thay đổi, lấy tư thái của một kẻ xâm nhập đứng đó, nhưng không có gì không thỏa đáng.

"Thụ Nhi." Thử Ly đi lên phía trước, thấy gương mặt quen thuộc trong bốn trăm năm ánh mắt có chút ướt, đôi mắt chớp chớp, nàng ngọt ngào cười: "Ta nhớ ngươi, ngươi liền tới."

"Ly Nhi." Mới khoảng có một tháng không gặp Thử Ly, tuy rằng nàng đeo khăn che mặt, tuy rằng sắc mặt dưới khăn che mặt đã tốt hơn, tuy rằng cuộc sống của nàng ở nơi này hẳn là không tồi, nhưng hắn vẫn muốn nói, không ngoại lệ nói: "Nàng gầy hơn rồi."

"..." Thử Ly không trả lời, chỉ cười với hắn, nụ cười thản nhiên nhưng ngọt ngào.

Những đệ tử vây quanh bọn họ hình như quên mục đích của bọn họ, chỉ đứng ở đó, im lặng như quần chúng, bọn họ không biết vị thiếu chủ yêu giới mạo muội tiến vào Mộc Lưu họ là để làm gì, chỉ biết là bọn họ không có cách nào khác quấy rầy nữ tử mà chưởng môn mang về từ nhân gian đối thoại cùng vị thiếu chủ yêu giới kia.

Chậm rãi thu nạp cười, không còn nhưng suy nghĩ hỗn loạn lan tràn như cỏ dại trong mấy ngày gần đây ảnh hưởng đến nàng.

"Thụ Nhi, mang ta trở về đi, ngươi nói muốn dẫn ta ăn những món ngon, ngươi vẫn chưa thực hiện?" Nàng chỉ cần biết là nàng cùng Thụ Nhi sống nương tựa lẫn nhau, là tốt rồi.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Thụ Nhi đã lui hết, như hàn băng vỡ tan làm người ta bất ngờ không kịp phòng mà lại lộ hết ý xuân, ngữ điệu ôn nhu chỉ đáp lại đơn giản đáp lại: "Được."

"Xin hỏi ngươi đường đường là thiếu chủ yêu giới, lần này một mình náo loạn Mộc Lưu ta là vì sao?" Thấy Thụ Nhi cố ý đưa Thử Ly đi, các đệ tử Mộc Lưu đều bắt đầu khôi phục tinh thần, một đệ tử đứng đầu nghiêm nghị hỏi.

"Các ngươi không phải nghe rồi sao?" Tầm mắt Thụ Nhi một lần nữa hướng về phía mọi người, đôi mắt có chút lãnh ý: "Ta chỉ là tới mang Ly Nhi đi."

Hắn đối với cuộc tranh đấu giữa hai giới yêu ma cùng tiên giới vốn không có hứng thú, hắn đến chỉ là mang người hắn muốn đưa đi, hắn vì tình thế bắt buộc.

"Mơ tưởng!" Tên đệ tử áo xanh kia vừa mới mở miệng, khẩu khí nhanh chóng kiên định: "Vị cô nương này ngươi đừng mơ mang đi!"

Cho dù nữ tử nhân gian này là ai, cho dù nàng có phải là người vô cùng có khả năng là người kia mà gần đây Mộc Lưu trên dưới lặng lẽ truyền lưu hay không, nàng cũng là do chưởng môn mang đến, không có căn dặn của chưởng môn, bọn họ không thể quyết định việc đi hay ở của nàng. Cho nên,

"Nếu đã vô tình tranh chấp, vậy mời trở về đi."

Những đệ tử Mộc Lưu đó đưa Thử Ly về phía sau bảo hộ, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, sắc mặt nghiêm nghị nhìn nam tử áo lục đứng giữa tiên môn.

Thụ Nhi nhíu mày, vươn tay phải, một luồng sáng màu lục lướt qua, các đệ tử Mộc Lưu bị đánh văng ra, Thử Ly chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bỗng, lúc rơi xuống đất đã đến trước người Thụ Nhi.

Đây chỉ là nhóm nhỏ, nhưng cũng không thể ham chiến, nếu không bọn họ muốn chạy thì không dễ dàng nữa, vẫn là tốc chiến tốc thắng thì hơn.

Tay ôm lấy thắt lưng Thử Ly, nhanh chóng bay lên trời: "Ta không muốn động thủ cùng các ngươi."

Sau đó lại ra mệnh lệnh cho bên trái mình: "Hắc lão đầu, nơi này giao cho các ngươi."

Không kịp đuổi theo, hơn nữa lại bị hai yêu quái lông đen đột nhiên hiện ra ngăn chặn, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh bọn họ biến mất, chỉ còn sót lại một luồng sáng lục nhợt nhạt.

"Lên!" Nếu nàng kia đã bị mang đi, bắt mấy tên yêu quái đó để còn dễ bề khai báo với tiên tôn. Mọi người thấy có người mở miệng, đều nhanh chóng cùng kia hai tên yêu quái lông đen kia mở ra một màn đấu.

Còn Cùng Kỳ luôn đứng một bên im lặng xem lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy về hướng ngọn Thủy Trúc.

Nguy rồi, khẳng định là do ở cùng nha đầu kia lâu, tư duy đều trở nên trì độn, vừa rồi chính mình rốt cuộc đang làm gì! Trước kia là do quen thuộc với máu của thượng tiên nên nhận lầm nàng, còn hiện tại là thượng tiên đã mở rộng tầm mắt nó lệnh nó bảo hộ nàng, nhưng...

Trở về thượng tiên nhất định sẽ làm cho nó đẹp mặt!

Đang muốn hai hắc mao quái kia trở nên có chút không thú vị giao chiến, âm thầm kéo dài gian dài, tám đệ tử vủa Nam Hàn Nguyên đều đuổi tới.

Một đạo chưởng phong đánh về phía hai người bọn họ, động tác hai người bọn họ ngừng lại, rơi xuống từ giữa không trung.

Hắc lão đầu tự biết cha con bọn họ không có khả năng là đối thủ của tám đệ tử của Hàn Nguyên tiên tôn, nhanh chóng thi ra một màn sương khói đen đặc: "Hãy nhắn với chưởng môn các ngươi, người chúng ta mang đi."

Vừa dứt lời, màn sương khói đen đặc sương khói cũng tan đi, còn thân ảnh hai người cũng đã không thấy.

"Đại sư huynh, vì sao không truy đuổi?" Đuổi theo bọn họ rõ ràng dễ dàng, hơn nữa vừa rồi còn có cơ hội đánh bọ thương hai tên yêu quái kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hàn Du lộ vẻ nghi hoặc.

"Ta chỉ là phụng mệnh lệnh của Nguyệt Huyền sư thúc." Gương mặt nhân hậu của Hàn Kính không có biểu tình gì, vẫn nghiêm nghị nhìn phương hướng nơi cha con hắc lão đầu biến mất.

Ít lâu sau, hắn xoay người nói với mọi người: "Các vị trở về tiếp tục tu tập. Các vị sư Chương, sư muội, theo ta đi Càn Nguyên điện."

"Sư phụ, Nguyệt Huyền sư thúc." Tám đệ tử của Nam Hàn Nguyên cùng lúc tiến vào trong điện, hành lễ với Nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền đang trò chuyện.

"Bọn họ đưa người đi rồi?" Tuy rằng Nguyệt Huyền đã thi pháp tính, nhưng Nam Hàn Nguyên vẫn hỏi tượng trưng tám đệ tử của hắn trong điện.

"Vâng." Hàn Kính chắp tay đáp.

Nam Hàn Nguyên vung tay lên, chúng đệ tử lĩnh mệnh: "đệ tử cáo lui."

"Sư phụ..." Vừa bước ra cửa Uất Trì Thụy Ngọc xoay người dừng lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Nam Hàn Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía các đệ tử dừng lại theo âm thanh của Thụy Ngọc: "Chuyện gì?"

Hàn Kính nhìn Thụy Ngọc bên cạnh, mở miệng: "Sư phụ, việc này chưởng môn còn chưa biết."

"Vi sư biết, không cần nhiều lời, đều đi xuống đi."

Đợi mọi người rời đi, lúc chỉ còn lại Nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền hai người nhìn nhau, Nguyệt Huyền bất đắc dĩ mở miệng: "Như vậy thật sự được không? Giấu Chỉ Mộc điều tra Ly Nhi này có phải nàng kia hay không, lại thừa lúc không liên hệ được hắn rồi không thông báo cho hắn."

"Ngươi không phải cũng đồng ý sao?" Nam Hàn Nguyên nhìn Nguyệt Huyền, trong sắc mặt nghiêm túc còn mang theo sự quan tâm: "Ta là vì tốt cho Chỉ Mộc, nếu hắn cố ý giấu diếm, chúng ta không tìm được đáp án từ miệng hắn, vậy chỉ có thể tự mình tìm. Hơn nữa không bao lâu, sư Chương cũng sẽ biết được, ngươi cũng không phải không biết đi theo bên cạnh nàng ta còn có thượng cổ thần thú Cùng Kỳ."

"... Hy vọng Chỉ Mộc sẽ không làm việc xằng bậy là tốt rồi." Thản nhiên nói xong, Nguyệt Huyền bước ra khỏi Càn Nguyên điện.

"Ta đi giải quyết chuyện trong điện của ta, sư huynh muốn làm chuyện gì thì làm chuyện đó đi." Tất cả trở lại yên tĩnh như trước kia.

Đã trở lại rồi!

Nhìn thấy cảnh quan tươi đẹp đã lâu không thấy của yêu giới, Thử Ly không tránh khỏi có chút xúc động.

"Đứng ở chỗ này làm gì?" Thụ Nhi ôn nhu vuốt mái tóc đen như mực của Thử Ly, dắt tay nàng, dẫn nàng đi về hướng bên trong cửa: "Đi, chúng ta về nhà."

Hắn không vội hỏi điều gì, cũng không vội xem Thử Ly thân thể rốt cuộc tốt hơn bao nhiêu, hắn chỉ yên lặng nắm tay nàng dẫn nàng về căn phòng vẫn để trống vì nàng.

Hắn biết, nàng hiện tại cần nhất chính là một mình yên tĩnh nghỉ ngơi, chờ Ly Nhi sắp xếp lại suy nghĩ của nàng, hắn mới có thể dọ thám những gi hắn muốn biết từ miệng nàng, tận tình biểu đạt sự quan tâm cùng tưởng niệm của hắn.

"Sứ giả sao lại ở đây?"

Thân ảnh màu đen ở của khiến bọn họ dừng bước, Thụ Nhi không biểu cảm mở miệng. Tuy rằng lần này đưa được Ly Nhi về cũng có sự giúp đỡ của hắn, nhưng trong tiềm thức, hắn không có thiện cảm với người này.

"Ly Nhi, hãy nghỉ ngơi đi." Thần Vô Ức nhìn về phía Thử Ly, thanh âm nhợt nhạt thản nhiên, lại tràn ngập sự quan tâm cùng thoải mái. Nàng đã bình yên trở lại, hơn nữa sắc mặt quả thật cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng điều làm cho hắn không rõ, Úc Chỉ Mộc thả Ly Nhi đi như vậy...

Gạt đi những suy nghĩ rối loạn trong lòng, Thần Vô Ức lại nhìn Thử Ly một cái, xoay người rời đi.

"Thần..." Thử Ly đột nhiên mở miệng, chặn đứng bước chân Thần Vô Ức rời đi: "Trước buổi tối ta đi tìm ngươi, Ly Nhi có chuyện muốn hỏi ngươi."

Nếu đã gặp được những người có khả năng quen thuộc trước kia của nàng, hỏi một chút cũng chẳng sao?

Thử Ly an ủi chính mình, nàng không phải bị người kia ảnh hưởng, nàng không phải bị người kia ảnh hưởng, nàng chỉ là gặp đúng thời cơ nên biết mà thôi. Hơn nữa nàng tin tưởng, tin vào cảm giác quen thuộc của nàng đối Tần tỷ tỷ kia.

Thụ Nhi nghe vậy có chút nhíu mày, vẫn duy trì im lặng không nói, chỉ là tay nắm Thử Ly có chút chặt. Nàng không kêu tên đầy đủ của hắn, chỉ thản nhiên gọi một cái họ, nhưng trong tai Thụ Nhi nghe được lại vô cùng thân thiết.

"Ta tới tìm ngươi, bây giời ngươi hãy nghỉ ngơi đi." Thần Vô Ức không xoay người, vẫn thản nhiên nói.

Sự tình vậy là đến rồi, Ly Nhi nếu đã lên Mộc Lưu nhất định đã biết vài điều gì đó.

Ly Nhi, ngươi rốt cuộc đã biết bao nhiêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro