Chương 045: Quên cũng là nhớ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thử Ly cuộn mình trên giường thật to, nằm quay hướng vào tường, mái tóc đen rũ sau lưng. Thân mình vốn nhỏ nhắn, lại nằm tư thế như vậy, trên chiếc giường to như vậy càng lộ vẻ xinh xắn.

Thần Vô Ức dùng thuật pháp trực tiếp đi vào, liền lẳng lặng đứng ở bên cạnh bàn, nhìn giường hình bóng cuộn tròn trên giường, áp lực đau lòng tích trữ thời gian dài vào lúc này như phá kén tràn ra.

Hắn không đành lòng đánh thức Ly Nhi, cũng không đành lòng để cho nàng tiếp tục nằm tư thế như vậy mà ngủ. Tuy rằng nàng đưa lưng về phía hắn khiến cho hắn thấy không rõ biểu cảm của nàng, nhưng hắn biết nàng nhất định rất không tâm an.

Không biết là hắn bất tri bất giác đánh thức nàng hay là tự nàng từ từ tỉnh lại, thân ảnh trên giường từ từ chuyển động, thân hình cuộn tròn duỗi thẳng ra. Nàng trở mình, mở đôi mắt còn vẻ mơ màng vừa tỉnh ngủ.

Thử Ly dụi mắt, nhìn về phía thân ảnh màu đen đứng bên cạnh bàn, giọng khàn khàn vô lực như chưa muốn tỉnh: "Ta ngủ bao lâu?"

"Hiện tại là buổi trưa."

"... a, mới giữa trưa à." Thử Ly một tay chống giường chậm rãi đứng dậy, xem ra mình không ngủ bao lâu, sao lại cảm giác như đã ngủ một ngày một đêm.

"Đúng vậy, mới giữa trưa, có điều là giữa trưa ngày tiếp theo." Dưới mặt nạ khẽ cười, tuy rằng Thử Ly nhìn không thấy, nhưng trong giọng nói có thể cảm nhận được sự thoải mái điềm tĩnh.

Cái gì? Mình lại ngủ một ngày, cả một ngày trời sao!

Trên mặt Thử Ly rõ ràng kinh ngạc, đứng dậy mặc chiếc áo ngoài màu trắng bằng tơ lụa bên cạnh giường.

"Ngươi ngồi đi, ta đi tìm chút điểm ăn trước, chờ ăn no, chúng ta lại chậm rãi tán gẫu."

Thần Vô Ức ngăn Thử Ly đi ra cửa, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.

Cả người Thử Ly chấn động, đây là lần đầu tiên nàng tiếp cận hắn gần như thế, vì thế bất giác cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không gạt bỏ.

Thần Vô Ức cảm nhận được vẻ cứng đờ của nàng liền nới lỏng cổ tay ý bảo nàng ngồi xuống: "Ăn những thứ này đi."

Dứt lời, trên bàn xuất hiện một luồng sáng màu lam, các món điểm tâm tinh xảo đã hiện ra trước mặt nàng, gần như chiếm hết toàn bộ cái bàn.

Ánh mắt Thử Ly sáng lên, vẻ mặt cong lên, tay không khách khí tùy ý chọn một cái nhét vào miệng.

Ngon quá, quả nhiên là ngủ nhiều, đói bụng.

Thần Vô Ức nhìn Thử Ly không nói một câu, ăn có vẻ rất ngon, ánh mắt bất giác ôn nhu đi nhiều, nhưng cũng hiện lên vẻ đau lòng.

Đây mới chính là Ly Nhi mà hắn ngày đêm tưởng nhớ, dáng vẻ cuộn tròn vừa nãy của nàng thật làm người khác đau lòng.

Ly Nhi của hắn trước giờ đều là hình chữ đại hướng lên trời, không nghiêm túc đáng yêu.

"Uhm... được rồi..." Thử Ly xoa bụng, ợ một cái rõ to không để ý đến hình tượng,

Thần Vô Ức thấy điểm tâm trên bàn chỉ còn lại vài cái, lại nhìn trên miệng Thử Ly còn dính đồ ăn thừa, ra mỉm cười.

Cho dù ở thời điểm nào, Ly Nhi ở trong lòng hắn đều là xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, cho dù là vẻ đẹp thuần thanh của bốn trăm năm trước, hay là vẻ trưởng thành khuynh quốc khuynh thành ở hiện tại.

Kéo suy nghĩ trở về, một lần nữa bình thản vô kỳ thanh âm mở miệng: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

"Ngươi làm sao biết ta là muốn hỏi chuyện ngươi mà không phải tìm ngươi để tâm sự?" Thử Ly tùy ý lau khóe miệng, làm bộ rất kinh ngạc hỏi.

Nhưng trong lòng cũng thấp thỏm không yên, nàng nghe được trong lời của Tần tỷ tỷ một chữ "Thần", người mà nàng nghĩ đến đầu tiên chính là người trước mắt này, vô cùng chắc chắn, cũng không rõ vì sao lại nhận định chắc chắn như vậy. Tần tỷ tỷ nói nhất định là Thần Vô Ức, nàng cảm nhận mãnh liệt, ca ca này hình như biết hết thảy, những chuyện trước đây của mình...

"Ta muốn ký ức về ta, tất cả những ký ức mà ngươi biết."

"..." Ly Nhi phải biết được kha khá rồi chứ, sao còn muốn xác nhận nữa chứ?

"Ca ca, nói cho ta biết đi." Thấy đối phương trầm mặc không nói, Thử Ly lo lắng thúc giục.

"Ta chỉ biết là..." Xem ra những gì nàng biết không nhiều như mình tưởng, ánh mắt Thần Vô Ức trầm xuống. Vì tốt cho nàng, điều cần giấu thì phải giấu, nàng không thể sống trong đau khổ: "Ly Nhi ngươi là đệ tử chưởng môn Mộc Lưu Úc Chỉ Mộc, là muội muội của ta."

"Muội muội? Thảo nào 'Ca ca' lại dễ gọi như thế." Thử Ly nhướng mày, khóe miệng rộ ý cười, bỗng nhiên có thêm một ca ca, là chuyện khiến nàng vui vẻ.

"Còn có Uất Trì Thụy Ngọc cùng Huyền Vũ đâu?"

"Bọn họ từng có quan hệ rất tốt với chúng ta, trước kia ta cũng là đệ tử Mộc Lưu, nhưng sau đó..." Thần Vô Ức dừng một chút: "Chúng ta bởi vì có chỗ không thích nên rời bỏ, ngươi thì không biết vì sao lại bị giam dưới đáy Nam Hải, còn ta mai danh ẩn tích tìm cách tìm kiếm ngươi. Những điều chính là ký ức của ngươi."

Thật không? Tuy rằng nàng không nhớ nổi điều gì, chỉ cần có ý nghĩ đến chuyện trước kia trong đầu thì sẽ đau đầu, nhưng trong lòng luôn có âm thanh đang phản bác nàng, thật vậy chăng? Thật là như vậy sao?

"Ca ca." Ánh mắt Thử Ly khẽ lóe sáng, hướng Thần Vô Ức cười thật to: "Vậy lúc riêng tư ta gọi huynh là ca ca nhé."

Thấy nàng đã tiếp nhận cách nói của mình, Thần Vô Ức cảm thấy thả lỏng: "Vậy ca ca đi nhé, có chuyện gì thì tìm ta hoặc là thiếu chủ."

"Ca ca, nếu chúng ta đã nhận nhau, muội muội muốn dáng vẻ của ca ca cũng là lẽ thường đúng không, cho nên..." Thử Ly đứng dậy, làm động tác tháo mặt nạ, mày liễu cũng giật nảy.

"Ly Nhi muốn xem, vậy ca ca cho muội xem." Thần Vô Ức vươn tay tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn với nụ cười nuông chiều xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Thử Ly không biết dáng vẻ trước kia của ca ca như thế nào, chỉ cảm thấy ca ca trước mắt rất trẻ, dánh vẻ chỉ hơn mình khoảng một tuổi. Ca ca cũng nhất định là tiên nhân, vậy mình cũng từng tu thành tiên? Hoặc là tư chất bản thân không đủ để tu thành?

Quản việc này làm gì! Thử Ly đến gần Thần Vô Ức, mềm mại ôm hắn vào lòng

"Ca ca, huynh là người thân thực sự duy nhất của muội, sau này chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc ở cùng nhau."

Thần Vô Ức cảm nhận được Thử Ly trong lòng mềm mại ấm áp, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng đột nhiên làm cho hắn có cảm giác tim đập sung sướng, tay bất giác cũng ôm lấy Thử Ly, thèm thuồng cảm giác ấm áp mà lâu rồi chưa thấy. Còn trên mặt người trong lòng hắn rõ ràng cười rất tinh quái, hắn không chú ý tới.

"Ca ca, ta đi tìm Thụ Nhi chơi." Thử Ly rời khỏi lồng ngực Thần Vô Ức, giữ nụ cười ra khỏi phòng.

Lấy Thụ Nhi ra để làm gì, Thụ Nhi chỉ là dùng để giải quyết vấn đề của mình.

Ngày mà ký ức thuộc về nàng quay trở lại, đầu nàng sẽ không còn đau nữa.

Quên đi chính là nhớ, có quên đi chứng tỏ đã từng thật sự tồn tại, hiện tại nàng chỉ cần chờ.

Người thông minh như nàng biết rõ, sự tình đã xuất hiện manh mối, chỉ cần chờ thời cơ, để cho những ký ức quên lãng trở thành ký ức thật sự của mình.

"Sao lại thế này?" Úc Chỉ Mộc một thân áo trắng đột ngột xuất hiện ở ngoài Kiền Nguyên điện, mái tóc còn dính bọt nước, gương mặt tuyệt trần mặc dù có một chút tức giận không rõ ràng, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác rất là tức giận.

Úc Chỉ Mộc nhìn các đệ tử Mộc Lưu đang dừng luyện tập tiên pháp nhìn hắn cùng hai vị sư huynh của hắn đang đứng trước cửa điện, có bực bội không diễn tả được.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt sững sờ cùng kỳ lạ của những đệ tử trong môn phái, lại thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của hai vị sư huynh hắn lộ ra "Biết nhanh như vậy sao" , nhưng hắn không muốn truy cứu việc đó, hắn chỉ muốn biết các sư huynh vì sao lại làm như vậy!

"Nhị vị sư huynh, vì sao tự tiện làm chủ?"

"Chỉ Mộc, lúc ấy tình huống khẩn cấp." Nguyệt Huyền chắp tay sau lưng âm thầm nắm lấy nắm tay đang nắm chặt sau lưng Nam Hàn Nguyên, cản hắn kích động mở miệng. Để cho ta, ngươi kích động Chỉ Mộc sẽ càng tức giận.

"Còn chúng ta lại không liên hệ được Chương, Chỉ Mộc." Thấy quanh thân Úc Chỉ Mộc vẫn còn làn hơi ướt đẫm, xem ra hắn mới tĩnh tu ra: "Chương mới ra khỏi Lạc Nhụy trì, mà nơi đó thì chúng ta căn bản không thể truyền âm cho Chương, cho nên..."

"Cho nên mới cố ý để cho yêu giới đưa người đi." Ngữ khí từ bình tĩnh đột nhiên trở nên vô cùng tức giận: "Mộc Lưu ta từ khi nào lại vô dụng như vậy!"

Những để tử ở giữa ba vị tiên tôn nhất thời nhận lấy một luồng khí lạnh, thượng tiên, thượng tiên... rất tức giận!

"Chương..." Chỉ Mộc đây là thái độ gì, tuy rằng hắn là chưởng môn Mộc Lưu, nhưng hắn cũng là sư Chương của mình! Sắc mặt Nam Hàn Nguyên vô cùng khó coi, cố gắng nhịn cơn tức giận chỉ cần hơi đẩy sẽ tràn ra, nắm tay càng thêm chặt.

Sắc mặt Nguyệt Huyền cũng không tốt, Chỉ Mộc cho dù thế nào cũng không chịu trói buộc, căn cứ tính tình của hắn, cũng sẽ không đùa cợt chính tiên môn của mình như thế, nhưng hiện tại...

Chẳng lẽ bọn họ thật sự không nên gạt hắn đi tra chuyện của Ly Nhi kia, bọn họ nên tin tưởng hắn, cho dù nàng là người kia, hắn cũng có thể xử lý tốt?!

Nguyệt Huyền sớm đã biết mình không tính được tương lại của Úc Chỉ Mộc, cũng không tín được tương lai của Thử Ly. Chuyện lần này, quả thật không phải hắn sẽ làm như trước, như chuyện của Lạc Nhi trước kia...

Thôi quên đi, thuận theo tự nhiên vậy.

Úc Chỉ Mộc không hề để ý tới Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền, nhìn về phía tám đệ tử của Nam Hàn Nguyên: "Đi Đạm Trúc phong cấm túc hai ngày, chép 200 lần kinh Thành tâm, dưỡng xong tâm tính mới được xuống!"

Đừng tưởng rằng hắn không biết là người nào cố ý để cho bọn chúng chạy, lời của sư huynh bọn họ phải nghe, vậy lời của chưởng môn hắn càng phải nghe!

"Vâng." Tám đệ tử lấy Hàn Kính dẫn đầu biết được chưởng môn thật sư phát giận, cũng biết rõ chưa báo cáo chưởng môn đã nghe theo quyết định của người khác là vi phạm môn quy, cho dù người khác có là sư phụ cùng sư thúv của mình. Cho nên, bọn họ đồng loạt hành lễ với Úc Chỉ Mộc hành rồi yên lặng đi về Đạm Trúc phong.

Nguyệt Huyền giữ chặt Nam Hàn Nguyên bảo hắn không cần làm, lần này quả thật là có chút làm trái với môn quy Mộc Lưu, bọn họ tốt nhất đừng đụng vào.

Sao đó truyền mật ngữ cho Nam Hàn Nguyên, không cần lo lắng cho tám đệ tử kia của ngươi, ngươi cũng không phải không rõ, việc trừng phạt kia cũng không thể coi là phạt nặng, hắn chỉ là muốn cảnh cáo mà thôi, chúng ta không cần lo.

Nam Hàn Nguyên hạ cơn tức giận, đi theo Nguyệt Huyền vào điện, được, việc này sẽ không quản, nhưng người kia vẫn là tiếp tục tra, dù sao người khác đã phái người đi điều tra.

"Tiếp tục luyện." Úc Chỉ Mộc thản nhiên phân phó, rồi xoay người rời đi.

Ly Nhi, thật là nhắc đến trước kia thì không giống nữa?

Quên đi tức là nhớ, hắn bị hai luồng cực đoan mâu thuẫn hai cái cực đoan quấy rầy, hắn không thể quên đi, cũng không cách nào bỏ đi trí nhớ.

Hắn không hối hận, nhưng đã xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro