Chương 060: Máu nhuộm áo cưới (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Chỉ Mộc?!

Hắn là Úc Chỉ Mộc?!

Nghe vậy, mọi người nhìn người áo trắng tư thái người trời ở cửa điện, cảm thán thật nhiều.

Tuy nói lập trường đối lập, nhưng không thể không thừa nhận, tư thái quan sát chúng sinh, bọn họ, bị khuất phục.

Hơn phân nữa yêu ma ở đây chưa từng thấy dung nhan thật của Úc Chỉ Mộc, chỉ có Ly Đoạn, Thanh Nguyệt và vài thuộc hạ bọn họ từng khiêu khích đến gần Mộc Lưu thấy được. Cho nên, lúc này thần sắc mọi người trong điện thật sự giật mình ngẩn người, sợ hãi than thở.

Nam tử trước mắt hàn khí bao quanh, dung nhan tuyệt trần không có chút biểu tình, giữa chân mày lại lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Gió thổi góc áo trắng tung bay, mái tóc dài đen như mực gần chạm đất bay lên, cuốn theo dãi lụa đỏ trên mái tóc đen bay lên có chút chói mắt

Bạch chỉ nở hoa, điểm đỏ giữa màu trắng.

Có trong lành, có yêu diễm.

Hắn cứ đứng ở đó như thế, không một chút khinh thường.

Đám ma trơi sắp thành hàng ở ngoài điện sau khi hắn xuất hiện, bởi vì tiên khí mãnh liệt xuất hiện đột ngột mà rung động kịch liệt, khiến cho những chiếc đèn lồng đỏ tươi cũng đong đưa.

Bàn tay dưới ống tay áo vừa nhấc lên, ma trơi đụng vào đèn lồng giấy đỏ tươi, cháy lên, vuột tắt, thành tro, ngoài điện nháy mắt trở nêm tối đen.

Lúc này ánh sáng mãnh liệt đối lập trong điện kéo suy nghĩ của mọi người về, lúc này mọi người bắt đầu phản ứng ồn ào lên, bọn thị vệ cũng nháy mắt vọt chạy lên, vây quanh cửa điện.

Một yêu binh thủ lĩnh trong đám thị vệ quay đầu nhìn Ly Đoạn, chờ Yêu vương ra chỉ thị.

"Lui ra."

"Việc này..."

"Lui ra." Ly Đoạn lặp lại một lần nữa, hắn và Ma tôn muốn hắn đến, như vậy chẳng phải tốt sao.

"Vâng." Bất đắc dĩ, bọn thị vệ đành phải lĩnh mệnh lui ra.

Úc Chỉ Mộc ở cửa điện đứng thật lâu sau, ánh mắt không chạm đến bất kỳ ai cuối cùng có điểm dừng.

Ánh mắt hơi thấp, nhìn về phía Thử Ly được Thụ Nhi bảo vệ phía sau lưng.

"Theo vi sư trở về."

Gió ngừng trong nháy mắt, hắn đưa tay ra, bàn tay thon dài trắng nõn hướng về phía Thử Ly.

Thử Ly bước ra từ phía sau Thụ Nhi, nhẹ nhàng cất bước, dừng lại ở nơi cách hắn khoảng mười bước, mở to mắt nhìn thẳng vào hắn.

"Ly Nhi." Giọng Úc Chỉ Mộc trong trẻo nhưng lạnh lùng từ môi mỏng phát ra, làm cho hàn khí quanh thân nặng nề hơn, còn trong mắt hắn rõ ràng lộ vẻ kinh diễm cùng lửa giận đang bị áp chế.

Vẻ đẹp khuynh thành như thế của nàng lúc này, là lần đầu hắn nhìn thấy, lại là trong hôn lễ của nàng!

Nhìn bàn tay dừng lại giữa không trung không hề động, nàng trào phúng nở nụ cười: "Trở về? Ta thì không nhớ rõ mình lúc nào lại có thêm một sư phụ, lại là một thần tiên sư phụ nổi tiếng khắp lục giới!"

"Nhiều nhất, Ly Nhi cũng chỉ gọi ngươi... Thần tiên ca ca... nhưng, đó là trước khi ngươi giết Nhược Dao tỷ tỷ, làm tổn thương ca ca ta!"

Úc Chỉ Mộc âm thầm áp chế tâm tình bị nụ cười trào phúng của Thử Ly chọc trúng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếp tục vang dội trong đại điện chỉ còn âm thanh của hai người.

"Ngươi là đồ đệ của ta, ngày nào ta chưa trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, thì ngươi vẫn chính là đệ tử Mộc Lưu, à đồ đệ của ta Úc Chỉ Mộc. Cho dù, ngươi làm chuyện sai lầm, nghiệt đồ khi sư diệt tổ!"

"A, tùy ngươi nói thế nào. Nhưng Ly Nhi tận mắt nhìn thấy, cái chết thảm khốc của Nhược Dao tỷ tỷ!" Khóe mắt Thử Ly đỏ ửng, vẻ giận, hận, đau trong mắt không ngừng thay đổi.

Nhược Dao tỷ tỷ tốt đẹp như thế, yếu mềm như thế căn bản không phải là đối thủ của hắn, cho dù nàng thật sự làm ra chuyện có lỗi với Mộc Lưu hắn, nhưng vì sao lại ra tay độc ác như thế, vì sao muốn nàng chết thảm như vậy!

"Ngươi là tội đồ Mộc Lưu, vốn phải tiếp tục nhận hình phạt chưa hoàn thành, nhưng niệm ngươi không nhớ rõ gì, tất cả cứ như thế hiện tại." Vẻ măt Úc Chỉ Mộc không hề có cảm xúc rốt cục cũng có sắc thái, bất đắc dĩ cũng là mệt mỏi: "Ly Nhi, tất cả trở về như lúc ban đầu, theo vi sư trở về đi."

"Tất cả như lúc ban đầu? Nhưng ta ngay cả ban đầu là như thế nào cũng không nhớ rõ, hình phạt của ngươi chưa xong là cái gì ta căn bản không biết!" Thử Ly hít một hơi thật sâu, hiện tại nàng căn bản không có năng lực khống chế được tiên nhân trước mặt có tiên pháp sâu không lường được, cho nên: "Trở về đi, thượng tiên."

Để bản thân không nhớ đến nỗi hận không rõ kia, cho nên bọn họ không thể gặp nhau.

"Thầy trò hai người ôn chuyện cũ đã đủ rồi chứ." Thanh Nguyệt lúc này vẫn phấn khích xem trò vui lại mở miệng, phá vỡ bầu không khi áp lực mà ái muội giữa hai người: "Một vở kịch hay luôn phải có điểm sáng, cho nên để giúp cho vở kịch càng thêm phấn khích, bản tôn miễn phí tặng thầy trò các ngươi một thứ, được chứ?"

Lời nói còn chưa ra hết, Thanh Nguyệt liền nhấc ngón tay, Lạc Thư Ngôn một trong tứ hộ pháp liền dẫn một thân ảnh màu trắng có chút mỏng manh xuất hiện ở cửa đại điện.

Huyền Vũ!

Úc Chỉ Mộc thu hồi tay liếc nhìn cửa, tuy rằng thân người cúi xuống hơn nữa tóc rũ xuống khiến hắn không thể thấy rõ mặt người nọ, nhưng chỉ dựa vào thân hình, hắn vẫn là xác định thân ảnh màu trắng chính là Huyền Vũ.

"Ma tôn đây là ý gì?"

"Ha ha, Úc Chỉ Mộc, để bản tôn chia xẻ với ngươi một tin tức tốt." Thanh Nguyệt đứng dậy, đi hướng về Úc Chỉ Mộc.

Đồng thời Thử Ly bị Thụ Nhi lôi kéo lui về một bên, hiện tại hắn không quan tâm gì hết, hắn chỉ cần đảm bảo Ly Nhi được an toàn là tốt rồi.

"Ngươi biết không? Mẫu hậu ta đã tỉnh rồi..."

Ánh mắt kinh ngạc của Úc Chỉ Mộc chợt lóe lướt qua, nàng ta thế mà đã tỉnh!

"Nhưng, chỉ là có ý thức thôi, ngươi không cần kinh ngạc." Thanh Nguyệt nhìn Úc Chỉ Mộc, thu hồi nụ cười lạnh.

"Cho nên, cần đến thuốc dẫn tốt để hiến cho mẫu hậu." Nâng tay lên chỉ, hướng về nam tử áo trắng ở ngoài cửa: "Đệ tử Mộc Lưu này của ngươi chính là thuốc dẫn cho mẫu hậu ta cũng là đồ bồi táng của Úc Chỉ Mộc ngươi!"

"Ma tôn, ngươi không khỏi đánh giá cao chính mình." Úc Chỉ Mộc đưa tay lên quấn một lọn tóc trên cổ, lại nhẹ nhàng thả ra.

Thanh Nguyệt giật mình trong nháy mắt, Úc Chỉ Mộc từ khi nào có động tác... yêu dị như vậy? !

"Phải vậy không? Mộc Nhiễm thượng tiên." Hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần, trên mặt là rõ ràng là thái độ đắc ý không hề che giấu: "Đừng quên, đồ đệ Thử Ly cùng với vị sư điệt này của ngươi đều ở trong tay bản tôn."

"Thượng tiên, không cần phải lo cho ta, nhớ đưa sư muội đi là được rồi." Lúc này, Huyền Vũ vẫn khom lưng lại ngẩng đầu, lộ ra kia gương mặt thanh tú có chút tái nhợt.

Đều tự trách mình vô ý, lúc nhân giới trúng phải mai phục của đám người Ma giới, sau khi bị bắt vẫn bị nhốt tại luyện ngục, tuy rằng hắn từng đi qua nơi đó, nhưng chỉ với năng lực một mình hắn căn bản không thoát được. Còn hôm nay, bị bọn họ nói cho biết nữ tử mà chưởng môn sư thúc mang về từ nhân gian chính là Thử Ly sau, liền bị đưa nơi này.

Úc Chỉ Mộc nhìn về phía Huyền Vũ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nhất định là bị rất nặng, liền mở miệng ý bảo: "Cố chăm sóc bản thân, những việc khác bản tôn sẽ định đoạt."

"Hừ, nơi này có nhiều yêu ma như vậy, còn thượng tiên ngươi lực lượng mỏng manh, bổn vương muốn xem ngươi định đoạt thế nào!" Ly Đoạn đi đến bên cạnh Thanh Nguyệt, vẻ mặt sắc lạnh nhìn Úc Chỉ Mộc.

Úc Chỉ Mộc không để ý tới Ly Đoạn, nhìn về phía Thử Ly, một lần nữa đưa tay về phía nàng: "Ly Nhi, trở về, trở lại bên cạnh ta."

Hắn hiện tại không muốn gây thương tổn cho bất kỳ ai, cũng không muốn dùng ngoại lực, hắn hy vọng Ly Nhi trở về, cam tâm tình nguyện trở về.

Tuy rằng, khả năng này chỉ là hy vọng xa vời.

Nhưng, âm thanh kiên định trong trẻo nhưng lạnh lùng lặp lại: "Ly Nhi, trở về."

Thử Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn trong mắt hắn không có chút ý có thể thương lượng, lòng của nàng đột nhiên vô cùng đau đớn, như là bị một dao cắt qua rất nhanh, cảm giác đau đớn ngắn ngủi lại quyết liệt.

Chịu đựng đau, Thử Ly ánh mắt kiên quyết cũng lộ ra ý không muốn.

Nàng không muốn trở về, nàng sẽ không trở về, nàng không có khả năng trở về!

Thấy hai người Thử Ly cùng Úc Chỉ Mộc vãn cứ giằng co như cũ, Thanh Nguyệt cười, đi về phía Thử Ly, một phen kéo nàng đang được Thụ Nhi bảo vệ hướng vào trong lòng: "Ly Nhi đẹp như thế này, nếu nàng không muốn trở về với sư phụ này của nàng, vậy thượng tiên hãy ở lại tham gia hôn lễ của bản tôn cùng Ly Nhi đi!"

Nói xong, tay xoa môi người trong lòng, ngón tay dính son do xoa trên làn môi. Không để ý người trong lòng đang giãy dụa, Thanh Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng mút lớp son dính trên ngón tay mình, rồi sau đó môi mỏng in dấu lên má Thử Ly.

Động tác rất nhanh mà ái muội dị thường, mọi người bị lời nói cùng hành động của Thanh Nguyệt làm cho rung động.

Đồ đệ Úc Chỉ Mộc này sao lại có quan hệ cùng Ma tôn?

"Ma tôn năm đó đã từng tuyên cáo thành hôn cùng với đệ tử Mộc Nhiễm thượng tiên." Chỉ là sau đó không biết vì sao lại không có kết quả.

Có một người phản ứng nhanh nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, mọi người mới bừng tỉnh.

Đúng vậy, bốn trăm năm trước đúng là có một sự kiện như vậy. Chỉ là thời gian trôi qua lâu rồi, sau đó lại bị chuyện thiên đình xét xử cùng chuyện vi phạm đạo đức của Thử Ly cùng với sư phụ của mình che lấp đi, cũng không có ai còn nhớ đến nữa.

Tầm mắt Thanh Nguyệt lướt qua mọi người trong điện, dừng lại ở trên người Úc Chỉ Mộc.

Úc Chỉ Mộc, thần sắc của ngươi lúc này thật đáng để tìm hiểu!

Thanh Nguyệt nắm chặt cằm Thử Ly, cúi đầu muốn hôn lên làn môi đỏ tươi kia.

"Ma tôn, ngươi đừng có quá đáng." Thử Ly lên tiếng, giọng điệu oán hận.

Thanh Nguyệt dừng động tác, nâng mái tóc đang rũ xuống của nàng: "Ly Nhi thẹn thùng à, vậy chờ đến khi bốn bề vắng lặng. Vi phu nhịn một tí là được."

"Ngươi..." Thử Ly đỏ mặt tía tai. Mình không hề liên quan với hắn, hắn còn cố ý như thế, thật sự là vô sỉ!

"Buông nàng ra." Sắc mặt Úc Chỉ Mộc có chút khó coi, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trở nên vô cùng băng hàn.

Ha ha, rốt cục tức giận rồi. Thật là cũng đúng lúc rồi, Ly Nhi đáng thương lại hương tan ngọc vỡ rồi!

"A!" Thử Ly đột nhiên cảm thấy lưng mình tiếp xúc với Thanh Nguyệt bị một luồng khí vô hình khí va chạm mạnh, không chịu nổi, bay ra.

"Ly Nhi." Úc Chỉ Mộc thấy thế, cất bước muốn đi theo hướng màu đỏ sậm bay đi.

"Đánh thắng chúng ta trước rồi hãy nói!"

Úc Chỉ Mộc bất đắc dĩ bị người ngăn trở, ba người trong tứ đại hộ pháp Kim Muội Linh, Mộng Già Lam, Nhất Trượng Hồng không hề khách khí nhanh chóng đồng loạt thi pháp về hướng Úc Chỉ Mộc.

Tuyệt Hồn xuất ra, không muốn dùng đến vũ lực nhưng hắn đành phải đánh lui bọn họ trước rồi mới nói.

Trong lúc Úc Chỉ Mộc một mình địch ba thậm chí có xu thế nhiều yêu ma cũng tham dự vào, Thanh Nguyệt lạnh lùng xem, Ly Đoạn ra sức giữ không cho Thụ Nhi hắn đi đến bên cạnh Thử Ly, cũng lạnh lùng xem cuộc chiến. Còn lúc này một bóng dáng màu đen ngoài cửa vội vàng chạy vào, nhanh chóng lướt qua Huyền Vũ đang bị giữ chặt, đi đến trước mặt Thử Ly đang ngã một mình dưới mặt đất.

Hắn cẩn thận nâng Thử Ly dậy, áo đen tóc đen mặt nạ đen, người này chính là Thần Vô Ức.

"Ca ca!" Thử Ly mở to mắt, nhìn Thần Vô Ức đang đỡ mình, âm thanh yếu ớt mà vô lực gọi hắn

Khóe môi dính máu, hai mắt ngập tràn nước mắt lúc này lúc vẫn còn tuôn dòng lệ lành lạnh, sắc mặt tái nhợt làm cho dung nhan khuynh thành càng hiện ra vẻ đẹp mang bệnh.

"Ly Nhi, không có việc gì." Thần Vô Ức đau đớn nhìn sắc mặt tái nhợt cùng hàng nước mắt của muội muội mình, mở miệng ôn nhu an ủi, rồi sau đó, giọng trở nên lạnh lùng, ngẩng đầu chuyển hướng Thanh Nguyệt: "Ma tôn làm nàng bị thương?"

"Thần Vô Ức." Thanh Nguyệt cười, đối với việc đến đây của Thần Vô Ức cũng không khiếp sợ: "Ở yêu giới bốn trăm năm, còn nhớ rõ muội muội của mình, tình cảm huynh muội của các ngươi thật là đáng quý."

Về việc vị sứ giả mặt đen này là Thần Vô Ức hắn cũng là gần đây mới biết rõ, nếu con của Yêu vương không đưa Thử Ly về, không xuất hiện ở yêu giới, người của mình quả thật cũng không tra ra được năm đó Thần Vô Ức biến mất khỏi Mộc Lưu đang ở đâu.

Thanh Nguyệt nhìn Thần Vô Ức, lại lạnh lùngcười: "Nói thật, cái đến của ngươi bản tôn quả thật đã để sót. Nhưng, hiệntại người nên đến đều đến đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro