Chương 061: Máu nhuộm áo cưới (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, Thanh Nguyệt ra tay, ánh sáng sắc nhọn hướng đến hắn, Thần Vô Ức lập tức đưa theo Thử Ly né tránh.

Mới né tránh, lại có ánh sáng sắc nhọn đâm tới, sau vài lần trốn tránh, thực lực Thần Vô Ức cuối cùng đánh không lại Thanh Nguyệt, bị ánh sáng sắc nhọc của hắn đánh trúng, vừa thả lỏng tay, bị bắt thảThử Ly ra.

Thấy thế, Thanh Nguyệt phi thân qua muốn bắt Thử Ly vào trong lòng mình. Mà vừa vặn, Úc Chỉ Mộc đột phá ba hộ pháp thủ hạ của Thanh Nguyệt vây quanh, cũng bay về hướng Thử Ly.

Thoáng thấy bóng màu trắng, cong môi cười lạnh, luồng ánh sáng màu lục sắc nhọn trực tiếp bay thẳng đến Thử Ly.

Úc Chỉ Mộc không kịp ngăn chặn, đành phải sử dụng Tuyệt Hồn, mưu toan đánh vào luồng sáng màu lục sắc nhọn mà Thanh Nguyệt dùng đến tám phần pháp lực đánh ra.

Một lục một trắng, cả hai đụng nhau, nhưng đều cùng đi về một phương hướng, phương hướng đó chính là Thử Ly.

Nguy rồi!

"Ly Nhi!"

Trái tim nhảy dựng lên, Thụ Nhi lập tức giãy khỏi sự kiềm chế của phụ vương, phi thân đi.

Hắn không thể để cho Ly Nhi gặp chuyện không may!

Luồng sáng sắc nhọn không có ý ngừng lại, nhanh chóng đâm vào hắn, sau đó biến mất.

"Binh" một tiếng, Thụ Nhi ngã thật mạnh xuống đất, miệng không kìm được phun ra một ngụm to máu tươi màu lục.

Thử Ly được Úc Chỉ Mộc đón lấy liền đẩy hắn ra, không để đến đau đớn của mình, liền chạy về hướng Thụ Nhi.

"Thụ Nhi, ngươi làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ." Nàng ôm hắn, nhìn máu tươi chảy ra từ trong miệng hắn, giữ cũng giữ không được, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.

Thụ Nhi giương mắt nhìn Thử Ly, đưa tay xoa mặt nàng, nhẹ nhàng lau, lau đi dòng lệ đang tuôn rơi của nàng: "Đừng khóc, Ly Nhi."

Ly Nhi của hắn, cười mới dễ thương, sao có thể khóc chứ? Cho dù là vì hắn cũng không được.

"Thụ Nhi." không để ý đến dòng lệ không ngừng tuôn rơi trên mặt, tiếp tục cố chấp ôm: "Ly Nhi không khóc, Ly Nhi không khóc."

Tay chậm rãi hạ xuống, đôi môi đã dính máu cố gắng cong lên cười, nhìn chiếc áo cưới của Thử Ly bị dính máu: "Nàng xem, con phượng trên váy nàng bị dính máu rồi, màu đỏ thẫm này lại càng khó coi, Ly Nhi càng không thích áo cưới của nàng đâu."

"Nói cái gì chứ? Chúng ta đang thành hôn mà, Thụ Nhi mau đứng lên, vợ chồng đối bái còn chưa xong, Thụ Nhi không muốn cưới ta sao?"

"Ai nói, Thụ Nhi là người đối với nàng tốt nhất, làm sao có thể không muốn chứ?" Hắn nằm mơ cũng muốn, hắn chờ đợi, đấu tranh chờ đợi hôn lễ hôm nay đã rất lâu rồi, đáng tiếc chỉ có thể là mơ thôi.

"Vậy Ly Nhi đi cùng ngươi được không? Chúng ta cùng nhau trờ thành vợ chồng quỷ được không?"

"Ly Nhi ngốc, ta là yêu, khi chết ngay cả quỷ cũng không làm được, sao có thể cùng nàng thành vợ chồng quỷ chứ?"

"Vậy ngươi mau đứng lên, cùng Ly Nhi hoàn thành hôn lễ!" Nàng đã phải trơ mắt nhìn Nhược Dao tỷ tỷ chết, ca ca nàng hai lần bị thương, nàng không thể, nàng không thể chịu nổi trơ mắt nhìn một lần như vậy nữa.

Ngươi có thể sống rất lâu rất lâu, ngươi còn nói muốn sống cùng Ly Nhi thật lâu thật lâu, cho nên,

"Thụ Nhi, đứng lên!"

"..." Hắn tuy rằng rất muốn, nhưng khí lực còn lại không chống đỡ hắn đứng lên nổi.

"Thụ Nhi, ngươi thật sự không thể xảy ra chuyện." Thử Ly cố chấp nói xong câu này, liền tiếp tục gắt gao ôm hắn, úp mặt vào gáy hắn, cảm nhận hơi thở cùng nhịp tim yếu ớt của hắn.

Lấy đó để chứng minh, sinh mạng Thụ Nhi vẫn còn.

Úc Chỉ Mộc đột nhiên đau đớn bởi hình ảnh trước mắt, thân thể căn bản không chịu không chế của bản thân, suy nghĩ cũng tạm dừng trong giây lát.

Ly Nhi, Ly Nhi của hắn đang khóc vì người khác! Ly Nhi của hắn muốn chết, muốn vì người thiếu chút nữa trở thành hôn phu của nàng mà chết!

Tay hắn nhấc lên, Tuyệt Hồn xuất ra.

Đồng tử Thụ Nhi nháy mắt phóng đại, dùng hết chút khí lực cuối cùng đẩy Thử Ly đang ôm mình ra.

Hắn thề sẽ bảo vệ nàng, cho dù chết cũng là hắn chết trước.

Hắn hiện tại, chỉ có thể làm đến đây.

Ly Nhi, không nên trách Thụ Nhi đệ đệ của nàng...

"Không được!" Tiếng khóc nức nở thét lên vang vọng toàn bộ đại điện yêu giới.

Thử Ly chỉ cảm thấy thứ trong tay bỗng mất đi, mình thì ngã sang một bên trơ mắt nhìn chùm sáng màu trắng của Tuyệt Hồn không hề lưu tình đâm vào trong ngực Thụ Nhi, mà nàng lại không thể làm gì được.

Thụ Nhi, Thụ Nhi, Thụ Nhi!

Thử Ly quỳ gối lao qua, trên mặt đầy nước mắt hết sức chật vật nhưng tuyệt mỹ, nàng ôm hắn, ôm chặt lấy hắn, nàng sợ chỉ cần buông lỏng, nàng sẽ không có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nàng sẽ vĩnh viễn không gặp được hắn nữa.

Không được, không được, không được! Thụ Nhi không thể xảy ra chuyện, Thụ Nhi quyết không thể gặp chuyện không may.

Tim ngươi vẫn còn đập, tim ngươi vẫn còn đập.

Ánh mắt kiên định nhìn hắn, Thử Ly đang nói với hắn: "Ngươi không sao cả."

Ly Nhi nói cái gì thì là như thế, nàng là Ly Nhi ta sủng ái nhất.

Đáng tiếc, lần này, Thụ Nhi đệ đệ của nàng thân bất do kỷ.

Cánh tay suy yếu chậm rãi nâng lên, hắn muốn lại lần nữa cảm nhận sự ấm áp của Ly Nhi, sắp không thể thấy được nữa.

Đáng tiếc, tay còn chưa chạm đến làn da trắng nõn đầy nước mắt kia, đã hạ xuống.

Vết máu trên môi khô kết lại, hóa thành màu đỏ thuần, nụ cười nhợt nhạt cứng nhắc, là chua sót cũng là may mắn.

Hắn không còn có thể gọi Ly Nhi một tiếng nương tử, đáng tiếc;

Ly Nhi sẽ không phải thủ tiết, thật tốt.

Ly Nhi, nương tử của ta.

Đẫm máu tàn cười, Thụ Nhi một thân hỷ phục ngã vào trong lòng Thử Ly, rốt cuộc không thể đứng lên.

Thử Ly ngẩn ra, tâm trạng nặng nề nhảy dựng, rồi rơi xuống nặng nề, tựa như rơi vào vực sâu vĩnh viễn không thể leo ra được, không nhảy ra được. Nàng vẫn ôm chặt lấy hắn, Thụ Nhi đệ đệ của một mình nàng.

Máu đã nhuộm đỏ chiếc áo cưới đỏ thẫm, quần áo chú rể tân nương lẫn vào nhau, không thấy rõ là màu máu hay là máu áo mình.

Nơi bọn họ ngồi, là một mảng đỏ thẫm, màu đỏ thẫm chứa đầy bi thương.

Không ai ngờ, lúc này, Úc Chỉ Mộc lại sẽ ra tay, ra tay với đồ nhi của hắn cùng với thiếu chủ yêu giới. Thiếu chủ bọn họ vì vị hôn thê thân yêu của mình, đã cản Tuyệt Hồn, ngã xuống đất không dậy nổi.

"Thụ Nhi, con trai của ta!"

Ly Đoạn đỏ hốc mắt, tiến lên đẩy Thử Ly đang ôm chặt Thụ Nhi không buông, nhưng thế nào cũng không đẩy ra được, hắn bi thương cực độ thi pháp đánh một chưởng tách rời nàng, cuối cùng đặt con trai nằm trong lòng mình.

Hắn cho dù lạnh lùng vô tình thế nào, cho dù quan hệ với con mình cũng không thân thiết, nhưng, đó là đứa con của hắng, đứa con mà nữ nhân hắn yêu thương nhất sinh ra, đứa con mang dòng máu của hắn!

Hắn ngẩng đầu, nhìn người giết nó trước mặt, Úc Chỉ Mộc, ngươi giết con trai của ta!

"Úc Chỉ Mộc, để mạng lại!"

Đôi mắt Úc Chỉ Mộc thâm trầm lạnh lùng đảo qua Ly Đoạn, Tuyệt Hồn tức khắc bay về hướng Ly Đoạn, mười thành lực đạo, đâm thật mạnh vào cơ thể Ly Đoạn.

Hắn không có thời gian phí lời với những người không liên quan!

Mọi người thấy Yêu vương thực lực bất phàm một chiêu đã bị trọng thương, đều không dám tiến lên tương trợ. Người chết mặc dù là thiếu chủ bọn hắn, nhưng mạng của bọn chúng càng quan trọng hơn.

Còn Thanh Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn, cũng không ra tay tương trợ.

Hắn rất muốn biết, Úc Chỉ Mộc và Ly Nhi ai sẽ bị bức đến phát điên trước?

Vẫn là cánh tay kia, đưa thẳng đến Thử Ly.

Thấy Thử Ly thảm hại, hắn sẽ không đành lòng, nhìn nàng thương tâm với cái chết của Cách Thụ như thế, trong mắt căn bản không có những người khác, hắn lại không khống chế được bản thân!

Thử Ly đứng dậy, đưa thủ lau vết nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng cong môi, nàng muốn cười, nhưng lại không biết cưới như thế nào.

"Vì sao ngươi phải ép ta trở về? Ta hiện tại chỉ là một phàm nhân, ta không nhớ rõ thứ gì, ta căn bản cũng không có tác dụng gì. Ta không phải đồ đệ của ngươi, cho dù có là, ngươi coi như không có đồ đệ này không được sao? Vì sao phải về, trở về có ích lợi gì? Tiếp tục làm đồ đệ của người sao? Nhưng, Ly Nhi không có hứng thú!"

"Hiện tại Thụ Nhi cũng đã chết, ngươi cũng không cần lo lắng tiên giới nói đường đường Mộc Lưu ngươi cấu kết với yêu ma, hôn lễ đã không có, lời đồn tự nhiên cũng không tồn tại, danh dự Mộc Lưu ngươi sẽ không bị bại hoại."

"Vì sao ta phải nhận ngươi, ngươi giết Thụ Nhi, mà ta giết không được ngươi, cho nên, vẫn là câu nói kia, ngươi trở về đi."

"Ly Nhi..." Lại đau xót, từ lúc vào điện lần đầu tiên Úc Chỉ Mộc cong khóe miệng, bất quá cũng là cười tự giễu cười.

Ly Nhi, không tin hắn nữa, nhưng, việc này có thể trách ai được?

"Vi sư không phải vì vinh nhục Mộc Lưu mà đến, ta chỉ là tới đưa đồ đệ của mình trở về, bị phạt cũng được, giữ như thế này cũng được, cho dù ngươi nghĩ như thế nào, vi sư chỉ là đến đưa đệ tử mình trở về, trở về nơi thuộc về ngươi."

Trong lòng hắn đã có ma, hắn không biết khi nào có, khi hắn ý thức được hắn phải làm cho Ly Nhi trở về bên cạnh mình, nó đã ở đó.

Hắn đưa tay ra, độ cong trên khóe miệng giảm đi, hắn đi đến nàng, dung nhan tuyệt trần lộ vẻ yêu dị trong trẻo nhưng lạnh lùng trái ngược với vẻ tươi cười, mị hoặc đến gần nàng.

Còn nàng, đột nhiên cảm thấy nỗi sợ không hiểu nổi, bị dây dưa bởi biểu tình ma lực của Úc Chỉ Mộc căn bản không tồn tại trong tiềm thức, có thứ gì đó không được sự đồng ý đã tiến vào trong đầu nàng. Không được, nàng sợ hãi, nàng không cho phép!

Nàng một mặt rời xa hắn, thân hình run rẩy cùng dòng lệ không ngừng trào ra tỏ rõ sự sợ hãi của nàng. Thân mình run run, nhanh chóng nhắm mắt lại, tay nàng vung vẩy khắp nơi.

"Tránh ra, tránh ra, ta không biết ngươi, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!"

Nàng nhớ nhà, nhớ cái nhà chỉ có Thụ Nhi cùng nàng ở, nơi đó Thụ Nhi rất chân thật, hắn thật sự ở đó, hắn sẽ sủng nàng.

Thật tốt, nàng có thể trở về cái ổ nhỏ dưới đáy biển ôm Thụ Nhi ngủ say. Nàng không cần nhớ tới hắn.

Cao hứng đưa tay ra, nhưng vì sao Thụ Nhi trước mắt đâu?

Thụ Nhi đệ đệ, ngươi ở nơi nào?

Những thứ kia muốn tiến vào đầu Ly Nhi đầu, cứu ta...

Ý thức biến mất, lần này thật là một màu đen tối.

"Ly Nhi!" Gọi một tiếng đau đớn, Úc Chỉ Mộc cảm giác được huyết mạch trong nháy mắt như dòng nước xiết. Hiện tại Ly Nhi, rất đau, rất là mệt.

Bởi vì, hiện tại hắn cũng chịu nỗi đau như thế, mệt như thế.

Nàng tổn thương bao nhiêu, hắn liền tổn thương bấy nhiêu.

Lại một lần nữa, cam tâm tình nguyện, lại một lần nữa, không nề hà.

"Chỉ Mộc, ngươi..." Lúc này, hai người kiên quyết nói không đến Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền cuối cùng cũng đến, mang theo sự lo lắng đối với sư đệ mình mà đến.

Nhìn Úc Chỉ Mộc trước mặt cố gắng chịu đựng cơn đau, nhìn Thử Ly toàn thân dính đầy vết máu hết sức thảm hại nhưng tuyệt mỹ.

Sự tình cuối cùng không như bọn họ mong muốn...

Chung quanh Úc Chỉ Mộc có một màn hoa bạch chỉ màu đỏ bay xuống, hắn đi về phía trước ôm lấy nàng, mặc cho máu trên người Thử Ly dính vào áo bào màu trắng của hắn.

Một màu hồng chiếm hết toàn bộ đôi đồng tử đen như mực, nâng mắt nhìn lên, biểu tình không giống nhau của đám yêu ma trong điện đều không có gì ý nghĩa gì với hắn.

Đáng buồn như thế, hôn lễ này chung quy là một trò cười

Ly Nhi, theo vi sư trở về.

"Sư huynh, phiền các huynh."

Hắn xoay người, mang theo Thử Ly không còn tri giác biến mất giữa luồng sáng trắng mãnh liệt.

Máu nhuộm áo cưới, nhuộm màu đỏ của máu, thấm vào cả bóng đêm, áo cưới màu đỏ thẫm, phai mờ theo cái chết.

Có vài người, đã định không có duyên, hôn lễ này là một trò cười.

Có vài người, đã định không thoát được, số mệnh đáng cười.

—— trung cuốn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro